Thanh Thời

Chương 4



Ba người này, bất kể là ai, xuất hiện ở hậu điện của Chiêu Hoa cung, đều là một chuyện đáng để suy ngẫm. Xem ra Cẩm Vân chính là đụng phải Chiêu quý phi và người này ở cùng nhau, mới bị diệt khẩu.

 

Từ sau khi Chu Đức Hải xảy ra chuyện, Chiêu quý phi bị cấm túc một tháng.

 

Đúng lúc mọi người đều đồn đoán, vị quý phi cao cao tại thượng này có phải sắp thất sủng hay không.

 

Thì những phần thưởng như nước chảy tràn vào Chiêu Hoa cung.

 

Ngoài chuyện đế phi tình thâm mà các cung nhân truyền tai nhau, còn có một nguyên nhân quan trọng.

 

Huynh trưởng của Chiêu quý phi, cũng chính là con trai của Tể tướng Lý Cảnh, khi đi tuần tra muối ở Thanh Châu, Giang Châu và Vân Châu, đã thu về năm triệu lượng thuế bạc cho Thánh thượng.

 

Mà trước hắn ta, nhiều nhất cũng chỉ có mấy viên quan thu được hai triệu lượng thuế bạc.

 

Do tiên đế đam mê cầu tiên hỏi đạo, đại hưng thổ mộc xây dựng cung điện, dẫn đến quốc khố vô cùng trống rỗng.

 

Mà số thuế bạc lần này, vừa vặn lấp đầy quốc khố.

 

Ngự Hoa yến.

 

Chiêu quý phi mặc một bộ cung trang hoa mẫu đơn bằng gấm đỏ, cả người trông cao quý mà diễm lệ.

 

Nàng ta cầm chiếc bình rượu tinh xảo bằng bàn tay ngọc thon dài, từ từ rót một chén rượu cho Tiêu Tuân.

 

Nàng ta mang theo một tia lười biếng, cười nhẹ nhàng nói: [Thánh thượng, tháng sau là sinh thần của thần thiếp, thần thiếp muốn xin người một món quà.]

 

Tiêu Tuân nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt đào hoa tinh xảo đẹp đẽ, tựa hồ chứa đựng vô hạn tình ý.

 

[Có thể khiến Dung Nhi đặc biệt mở miệng xin, chắc chắn không phải là thứ phàm tục, nàng nói xem muốn gì?]

 

Chiêu quý phi dịu dàng nói: [Thần thiếp muốn một chiếc áo Kim lũ phượng điệp. Nghe nói người tâm tính thanh tịnh thêu ra áo Kim lũ phượng điệp, có thể dẫn dụ được bươm bướm thật.

 

[Trước đây Thanh Thời đã thêu ra được áo sen có thể dẫn dụ Phật quang, hẳn là Thanh Thời nhất định là người có tâm tính trong sạch, không biết có thể nhờ Thanh Thời thêu giúp thần thiếp chiếc áo này không?]

 

Thái hậu nghe vậy, hơi nhíu mày.

 

Nhưng bà không tiện từ chối Thánh thượng trước mặt mọi người, đành phải nhẫn nhịn không nói gì.

 

Chiêu quý phi này ra một chiêu, vừa vụng về, vừa độc ác.

 

Lần trước ở Chiêu Hoa cung, nàng ta đã giẫm gãy ngón tay ta, cho dù sau này có dưỡng tốt, cũng không thể làm được những việc tinh tế như thêu thùa.

 

Huống hồ, nàng ta còn liên hệ đồ thêu với phẩm tính của người thêu.

 

Nếu như chiếc áo ta thêu ra không hấp dẫn được bươm bướm thật, người khác cũng sẽ thầm cho rằng là do tâm tính ta không trong sạch.

 

Tiêu Tuân ở bên cạnh nghe xong, không nói tốt hay không tốt, chỉ nhìn ta ở cách đó không xa, nói: [Thanh Thời đã ở bên cạnh Thái hậu nửa năm, không biết chuyện thêu thùa này có bị xa lạ không?]

 

Ta cúi tay hành lễ: [Nô tỳ nguyện ý thử một lần.]

 

Muốn bươm bướm sao?

 

Tặng ngươi một con to.

 

Cung Từ Ninh.

 

Thái hậu thở dài: [Thanh Thời, lúc đó Thánh thượng không trực tiếp đáp ứng Chiêu quý phi, chính là để lại cho ngươi một đường lui, sao ngươi lại trực tiếp đáp ứng?]

 

Ta vừa xoa bóp vai cho Thái hậu vừa giải thích: [Nô tỳ không muốn khiến Thái hậu và Thánh thượng khó xử. Quý phi nương nương đã mở lời trước mặt nhiều người như vậy, huynh trưởng vừa lập đại công của nàng ta cũng ở đó, cho nên nô tỳ đành phải liều mạng.]

 

Thái hậu gật đầu: [Ngươi này.]

 

Đối với thượng quan, vẫn nên nói những lời hay.

 

Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, cho dù lần này trốn được, vẫn còn lần sau. Chiêu quý phi đã muốn đối phó với ta thì lúc nào cũng có thể nghĩ ra cách.

 

13

 

Trên đường đến Thái y thự, ta xoa xoa ngón tay.

 

Hy vọng có thể tìm được loại thuốc rượu có hiệu quả nhanh, để ta có thể thêu thùa trở lại trong thời gian ngắn.

 

[Cô nương Thanh Thời, Thánh thượng mời người đến Thánh Minh điện một chuyến.]

 

Công công Tô bên cạnh Thánh thượng chặn ta lại giữa đường.

 

Ta có chút nghi hoặc.

 

Ta còn chưa phạm lỗi gì, sao đột nhiên lại đến bắt người?

 

Đến Thánh Minh điện.

 

Ngoài Tiêu Tuân ra, còn có hai nam tử khác.

 

Một người mặt không biểu cảm đứng ở đó, mày kiếm mắt sáng, dung nhan như ngọc nhưng trên người lại mang theo sát khí của chiến trường.

 

Một người khác thì nhảy nhót tưng bừng, mặc một bộ đồ vải gai màu nâu, đội một chiếc mũ, trông giống như một lang trung giang hồ.

 

Thấy ta đi vào, Tiêu Tuân liếc ta một cái, trong mắt không nhìn ra hỉ nộ.

 

Người đàn ông trông giống lang trung kia thấy ta, kinh ngạc nói: [Thánh thượng, không trách được người muộn như vậy còn bắt lão Bùi lôi ta đến đây thì ra là có mỹ nhân!]

 

Tiêu Tuân lạnh lùng nói: [Ít nói nhảm, xem tay nàng ta, còn có thể chữa được không?]

 

Ta hơi sửng sốt.

 

Thật sự là đến xem thương thế của ta, Thánh thượng sao đột nhiên lại thay đổi tính tình rồi?

 

Người đàn ông giống lang trung kia vừa lấy túi kim ra, vừa lẩm bẩm: [Sao đi đâu cũng không cho nói chuyện thế?

 

Thật phiền. Ở bên lão Bùi không cho nói, đến hoàng cung gặp mỹ nhân cũng không cho nói, thật phiền.]

 

Ta nghe vậy, liếc mắt nhìn người đàn ông im lặng đứng bên cạnh.

 

Hắn mặc một chiếc áo choàng tay rộng bằng vải Lưu Quang của Dạ Ảnh.

 

Hóa ra hắn chính là Bùi Duật.

 

Xem ra, Tiêu Tuân vô cùng tin tưởng hắn, cửa cung đã khóa, hắn vẫn có thể vào cung.

 

Vậy hắn có phải là người đàn ông trong Chiêu Hoa cung không?

 

Đang lúc ta thầm suy nghĩ, một chiếc quạt xếp gõ vào trán ta.

 

Lực đạo không hề nhẹ.

 

Ta đau đớn ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt vừa cười vừa không cười.

 

Chính là Tiêu Tuân.

 

Hắn chế nhạo: [Đừng có nhìn trộm, người ta có phu nhân rồi.]

 

Trong lòng ta nghĩ: Không phải nói là phu nhân của Bùi tướng quân đã bỏ trốn rồi sao?

 

Có lẽ biểu cảm của ta đã bán đứng ta.

 

Chỉ thấy Tiêu Tuân nói với Bùi tướng quân đang đứng bên cạnh: [Bùi Duật, ngươi có thể đừng lúc nào cũng cau có được không? Sợ người khác không biết thê tử của ngươi bỏ trốn sao?]

 

Bùi Duật vô tội trúng đạn: […]

 

14

 

Ngón tay ta bị châm thành con nhím.

 

Lang trung giang hồ nói tay ta có thể chữa được nhưng đau.

 

Lời này quả thực không hề nói quá.

 

Ta đau đến nỗi mặt mày trắng bệch, trán đổ mồ hôi ròng ròng.

 

Hai canh giờ sau.

 

Ta mới cảm thấy mình sống lại.

 

Khi bước ra khỏi Thánh Minh điện.

 

Tiêu Tuân nói với ta: [Thanh Thời, trẫm đã mất công như vậy, nếu câu chuyện này mà không kể hay thì cẩn thận cái đầu của ngươi.]

 

Bùi Duật ở bên cạnh nghe vậy, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.

 

Còn lang trung giang hồ kia thì kêu lên: [Thánh thượng, người đối xử với mỹ nhân như vậy, tim ta đau quá …]

 

Trong Thánh Minh điện đèn đuốc sáng trưng, còn ta đứng dưới mái hiên, nửa người chìm trong bóng tối.

 

Ta quay người hành lễ với Tiêu Tuân: [Nô tỳ biết rồi.]

 

15

 

Thật vậy, y thuật của lang trung giang hồ này cao minh hơn thái y thự nhiều.

 

Nửa tháng sau, ta đưa chiếc áo Kim Lũ Phượng Điệp đã thêu xong đến Chiêu Hoa cung.

 

Chiêu quý phi dùng ngón tay thoa son đỏ tươi nhấc một góc áo lên, liếc nhìn: [Đây là trình độ thêu của người đứng đầu tú phường trước đây sao? Hay là ngươi, Thẩm Thanh Thời, cố tình qua loa với bản cung?]

 

Ta cúi đầu nói: [Vậy nô tỳ sẽ về sửa lại.]

 

Sau khi đi đi lại lại ba lần.

 

Ngay cả Trương ma ma cũng không thể nhìn nổi nữa.

 

Bà có chút hận sắt không thành thép nói: [Thanh Thời, giờ ngươi là người của Từ Ninh cung, đừng lúc nào cũng như cục bột để người ta nhào nặn, nếu bị người ta bắt nạt, cứ nói với Thái hậu nương nương là được.]

 

Ta ngoan ngoãn cười với bà: [Không sao đâu ma ma, lần này chắc chắn sẽ khiến Quý phi nương nương hài lòng.]

 

Ta nói thật.

 

Bởi vì cho đến hôm nay, chiếc áo Kim Lũ Phượng Điệp mới hoàn chỉnh.

 

Ta biết Chiêu quý phi nhất định sẽ chọn lựa kỹ càng chiếc áo ta dâng lên, vì vậy khi thêu thành hình đại khái, ta đã mang đến cho nàng xem.

 

Quả nhiên, mỗi lần nàng chỉ vén một góc lên, rồi nói không vừa ý.

 

Thay vì đợi đến khi hoàn thành rồi không thể sửa đổi được nữa thì thà ngay từ đầu để cho nàng có chỗ để chê bai.

 

Trong Chiêu Hoa cung, vẫn đốt trầm hương Trầm Thủy trị giá một hai nghìn lượng vàng.

 

Lần này, chiếc áo Kim Lũ Phượng Điệp không giống như mọi khi, được xếp trong hộp, mà được mặc trên một tượng sứ có kích thước bằng người.

 

Trong lúc vạt áo tung bay, hàng vạn con bướm vàng vỗ cánh muốn bay.

 

Đặc biệt hơn, trên áo tự tỏa ra một mùi hương thanh khiết, không nồng nặc, cực kỳ thanh khiết và sâu lắng, thậm chí át cả mùi trầm hương trong điện, khiến người ta ngửi thấy, lòng cũng vì thế mà rung động.

 

Ngay cả Chiêu quý phi cũng có chút ngây người.

 

Nàng cố tình làm khó ta, mới để ta làm chiếc áo Kim Lũ Phượng Điệp này.

 

Không ngờ, thành phẩm lại khiến nàng kinh ngạc đến vậy.

 

Tuy nhiên, bà vẫn cười giả lả nói: [Ngươi nhuộm hương gì lên chiếc áo này, không phải là có tác dụng tuyệt tự chứ?]

 

Nghe vậy, ta vội vàng quỳ xuống giải thích: [Thưa Quý phi nương nương, đây là Trúc tiên la, chỉ cần ngâm sợi tơ dùng để may áo trong Trúc tiên la sẽ có một mùi hương thanh khiết, nô tỳ nghĩ rằng nếu muốn dụ bướm, ngoài việc thêu hoa, còn cần một chút hương thơm.

 

[Nếu Quý phi nương nương không tin, có thể mời thái y đến xem. Nô tỳ dù có gan trời cũng không dám hãm hại hoàng tự.]

 

Chiêu quý phi hừ một tiếng: [Cái thứ nô tài!]

 

Sau đó phất tay, bảo ta lui xuống.

 

Vừa khi ta bước chân ra khỏi Chiêu Hoa cung thì nha hoàn bên cạnh quý phi đã đến thái y thự mời thái y.

 

Không chỉ mời một thái y, mà là ba thái y.

 

Xem ra bà thực sự thích chiếc áo đó.

 

Chỉ tiếc là thái y nhất định không tra ra được gì.

 

Bởi vì chiếc áo đó không phải dùng để tuyệt tự.

 

Mà là để, chiêu ong dẫn bướm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...