Thanh Mai Đã Không Còn Tình Ý
Chương 1
1
Đêm tân hôn, khi chàng vén khăn che mặt, trong mắt chàng là sự lạnh lùng và chán ghét không nói nên lời, chỉ buông một câu: "Tống Hòa An, nếu đã là hôn sự do ngươi tính toán mà có thì ngươi hãy ngoan ngoãn chịu đựng, rồi sẽ có ngày phải trả lại."
Nói xong, chàng liền bỏ đi.
Đêm tân hôn chàng bỏ ta mà đi, cả nhà họ Mạnh đều biết người thiếu phu nhân mới về cửa không được sủng ái, các nha hoàn sau lưng nói đủ lời khó nghe.
Chàng không thích ta, liền dọn đến thư phòng ở, còn đặc biệt dặn dò người hầu không cho ta đến gần thư phòng nửa bước.
Ta bưng bát canh sâm vừa mới nấu xong, bị thị vệ chặn ở ngoài cửa, trên mặt thị vệ cũng lộ ra vẻ bối rối.
Các nha hoàn đi ngang qua thò đầu thò cổ ở góc tường, ta chỉ còn cách bưng bát canh rời đi.
Chàng thích trúc quân tử, ta liền sai người mua thêm mấy chậu đặt trong sân nhưng khi nhìn lại thì thấy chúng đã vỡ tan tành.
Đến ngày về nhà mẹ đẻ, chàng lạnh lùng mỉa mai: "Sao vậy? Không dám để phụ thân ngươi nhìn thấy cuộc hôn nhân do ngươi tráo trở, tính toán mà có, không ra gì sao?"
Chàng lạnh lùng và xa lạ.
Ngay sau đó, người hầu truyền lời, nói Nghiêm tướng quân đang tuần tra ở trường tập.
Lời còn chưa dứt, chàng đã biến mất.
Người có thể khiến chàng sốt ruột như vậy, cũng chỉ có nữ tướng quân đó mà thôi.
Ta một mình trở về phủ Tống, vẻ mặt tiều tụy, cả nhà đều nhìn rõ.
Bác gái thứ hai nói: "Nhà họ Mạnh luôn chu toàn lễ nghĩa, hôm nay sao lại..."
Lời còn chưa nói hết của bà khiến cha ta thở dài.
Mạnh Thời Kỳ cố tình muốn hạ nhục nhà họ Tống, cũng muốn làm nhục ta mà thôi.
Thực ra, trước đây chàng không phải như vậy.
Ta và chàng cũng được coi là thanh mai trúc mã, nhà họ Mạnh và nhà họ Tống chỉ cách nhau nửa con phố, hồi nhỏ ta và Mạnh Thời Kỳ cũng thường chơi với nhau, chàng luôn chăm sóc ta, thay ta chịu đòn, còn vì ta mà chống đối người lớn.
Hai nhà vốn là thế giao, cũng có ý định kết thông gia, đã trao đổi thiếp ước, lập hôn thư, cuộc hôn nhân này cũng coi như đã được công khai.
Có lẽ khi đó còn quá nhỏ, căn bản không hiểu ý nghĩa của việc thành hôn, chỉ nghĩ là chơi trò gia đình, ta và chàng đều không phản đối.
Còn những người bạn chơi khác trêu chọc chàng chỉ nghe lời ta, sau này chắc chắn sẽ bị vợ quản, chàng lại cười nói: "Sau này ta sẽ cưới nàng, đương nhiên phải nghe lời nàng."
Lời nói của trẻ con, luôn có chút trẻ con.
Mạnh lão là thừa tướng đương triều, nhà họ Mạnh cũng là gia đình thư hương, muốn bồi dưỡng ra một quân tử khiêm tốn lễ độ, một sĩ tử uyên bác, chứ không phải một kẻ giết người trên chiến trường, cầm gươm múa kiếm.
Đáng tiếc, sự việc lại không như mong muốn.
Chàng lớn hơn một chút, có chủ kiến, liền bắt đầu chống đối người lớn, từ bỏ văn theo võ, đầu quân nơi biên ải.
Trước khi đi, chàng nói với ta, chàng muốn đi theo đuổi ánh trăng trong lòng.
Nhưng lúc đó, ta còn không biết chàng nói gì, chỉ ngây ngô cười nói: "Vậy ta chờ chàng về."
Ta chờ chàng, đã ba năm.
Cuối cùng cũng đợi được chàng trở về.
Ta mừng rỡ đón chàng ở cổng thành nhưng đập vào mắt ta lại là cảnh chàng cưỡi ngựa song hành cùng một cô nương khác.
Ánh mắt chàng dõi theo bóng nàng, ánh mắt rực rỡ, tỏa sáng, là sự nồng nhiệt mà ta chưa từng thấy.
Lúc đó, ta chỉ thấy lòng mình run lên, dâng lên một nỗi bất an sâu sắc.
Phụ nữ có một cảm giác khó hiểu, luôn chính xác lạ thường.
Mạnh Thời Kỳ đã trở về nhưng chàng nói, không thể thành hôn với ta, vì trong lòng chàng đã có một truyền kỳ, chàng muốn theo bước chân của nàng.
Từ khi chàng mười tuổi, đã nghe người kể chuyện kể về câu chuyện của nữ tướng quân, một cô gái mười mấy tuổi đã theo phụ, huynh chinh chiến sa trường, thường trú ở biên ải, trở thành nữ tướng quân duy nhất của Đại Hạ, từ đó, chàng chôn chặt câu chuyện này trong lòng.
Khi danh tiếng của nàng vang xa, nàng mới chỉ mười bốn tuổi.
Lời nói của Mạnh Thời Kỳ không nặng không nhẹ nhưng sự nồng nhiệt trong đôi mắt đã làm giảm đi rất nhiều sự tự tin của ta, ý chàng đã rất rõ ràng.
Lòng chàng, đã sớm theo vị nữ tướng quân phóng khoáng, bất kham đó ra biên ải từ lâu rồi.
Giờ đây, ngay cả con người chàng cũng đã đi xa.
Lần này chàng trở về, vẫn mang quà cho ta, là một chiếc sáo đất.
Chàng nói biên ải giá lạnh, khi nhớ người thân ở nhà, các tướng sĩ sẽ thổi một khúc nhạc, hy vọng tiếng nhớ nhung này sẽ theo gió bắc thổi đến bên người thân, mà chàng coi ta như em gái ruột nên tặng ta chiếc sáo đất.
Rõ ràng có hôn ước do hai bên gia đình cùng công nhận nhưng chàng lại nói coi ta như muội muội ruột.
Từng lời từng chữ, đều là sự từ chối ngầm. Chàng hy vọng ta chủ động hủy hôn, cứ đẩy hết mọi trách nhiệm lên người chàng, như vậy sẽ không tổn hại đến danh tiết của ta.
Như vậy đúng là không tổn hại đến danh tiết nhưng lại tổn thương đến trái tim.
Chàng nóng lòng đi theo ánh trăng biên ải của chàng, đã quên mất cây thanh mai trước cửa.
2
Chàng nói lời dịu dàng với ta, nói bất kể ta đưa ra điều kiện gì, chàng đều đồng ý.
Có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên người chàng, nói chàng phong lưu phóng túng cũng được, nói chàng không đáng tin cậy cũng được, tùy ta chọn.
Ta không phải là người cưỡng cầu nhưng hồi nhỏ rõ ràng là chàng nói lớn lên sẽ cưới ta.
Cuối cùng chỉ có ta nhớ câu nói này sao?
Trước đây ta đều chiều theo chàng, nghe lời chàng nhưng lần này, ta cố tình không theo ý chàng.
Ta không mềm mỏng cũng không cứng rắn, chính là không muốn hủy hôn.
Chàng hỏi ta, rốt cuộc chàng có điểm nào đáng để ta thích như vậy?
Thực ra, ta cũng không biết.
Có lẽ là sự thiên vị của chàng đối với ta từ nhỏ, khiến ta cảm thấy mình khác với người khác, chú ngựa con mà chàng yêu thích nhất không cho người khác đụng vào nhưng lại cho ta cưỡi. Giấy đào mà chàng thích nhất, ngàn vàng khó mua, ta nói thích một câu, chàng liền tặng hết cho ta...
Chàng đã nói sẽ cưới ta, ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho người khác.
Có lẽ, ta chỉ không cam tâm khi lời hứa đó chỉ có một mình ta nhớ, chỉ để lại một mình ta đứng tại chỗ hát độc diễn.
Ta vốn không muốn tranh giành nhưng lần này lại nhất quyết phải tranh.
Ta buông một câu tàn nhẫn, nói như hờn dỗi: "Ta nhất định sẽ trở thành dáng vẻ mà chàng thích, chàng đừng hòng cưới người khác."
Nói xong, ta hất tay áo bỏ đi, đó là lần đầu tiên chúng ta không vui mà chia tay.
Chàng thích nữ tướng quân Nghiêm Hạc Ninh, thích người nữ tử anh tư hào sảng, truyền kỳ đó.
Ta buông bỏ nữ công thi thư, đi học bắn cung, luyện roi dài.
Mũi tên dài mài mòn đầu ngón tay ta, roi dài quấn chặt lòng bàn tay ta đến đỏ ửng nhưng ta vẫn không chịu lùi bước.
Chàng nhìn vẻ cố chấp của ta, nắm chặt bàn tay đang nắm chặt của ta, bôi thuốc mỡ cho ta.
Chàng vừa bôi thuốc vừa thản nhiên nói: "Nàng làm những điều này chẳng qua là vô ích, đừng phí sức nữa, nàng... rốt cuộc cũng không thể sánh bằng nàng ấy."
Đúng vậy, không thể sánh bằng.
Khi ta học thi thư lễ nhạc, nàng đã xông pha trên chiến trường, khi ta được cha mẹ che chở, nàng đã có thể bảo vệ đất nước, trấn giữ biên cương...
Trong mắt Mạnh Thời Kỳ, ta mãi mãi là đóa hoa yếu đuối trong nhà kính, dễ vỡ và dễ tàn. Còn Nghiêm Hạc Ninh lại là ánh trăng biên ải cao vời vợi trong lòng chàng, anh tư hào sảng, tràn đầy sức sống.
Trong lòng chàng, có lẽ ta mãi mãi không thể sánh bằng nàng.
Nhưng không sánh bằng thì phải buông tay nhường chàng cho nàng sao?
Ta không làm được.
Cha cũng từng nói ta là người ngoài nhu trong cương, bề ngoài có vẻ dịu dàng nhưng thực ra đã quyết định chuyện gì thì không đâm đầu vào tường không quay đầu lại.
Mùa thu, bệ hạ tổ chức hoạt động săn bắn ở thảo nguyên, đại thần có thể mang theo người nhà đi cùng.
Ta ở trên bãi săn, đã tận mắt chứng kiến phong thái của Nghiêm Hạc Ninh.
Nàng ngồi trên lưng ngựa bắn ba mũi tên cùng lúc, khiến mọi người đều reo hò, ngay cả thiếu niên quân vương ngồi trên cao cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Còn ánh mắt của Mạnh Thời Kỳ thì chưa từng rời khỏi nàng.
Khoảnh khắc đó có lẽ thực sự bốc đồng, ta muốn so tài bắn cung với Nghiêm Hạc Ninh.
Khi ta đưa ra lời đề nghị, những người có mặt đều cười, cho rằng ta không biết lượng sức mình.
Thật vậy, họ nghĩ đúng.
So tài bắn cung với Nghiêm Hạc Ninh, ta thực sự thua rất thảm.
Thành tích tốt nhất của ta chỉ là bắn trúng hồng tâm, bắn trúng ba vòng, còn nàng bịt mắt, mũi tên có thể xuyên qua mũi tên của ta và không bao giờ bắn trượt.
Nàng thực sự rất chói mắt, như một viên ngọc trai, ta cũng chân thành khen ngợi nàng: "Tướng quân Nghiêm, nàng thực sự rất lợi hại."
Ta tâm phục khẩu phục khi thua nàng về kỹ thuật bắn cung.
Nhưng để thua nàng về người, ta không cam tâm...
3
Ta càng chăm chỉ luyện tập kỹ thuật bắn cung, chỉ để trở thành người phụ nữ anh tư hào sảng trên lưng ngựa.
Nhưng khi tay ta bị mài mòn nhiều vết thương, chàng đã giật mất cung tên trong tay ta, tức giận ném xuống đất, rồi nói: "Tống Hòa An, tỉnh táo lại đi, cho dù nàng có luyện kỹ thuật bắn cung đến mức cao siêu, nàng cũng không phải là nàng ấy."
Ta ngã khỏi lưng ngựa cũng không khóc, khi mũi tên mài mòn đầy tay cũng không khóc nhưng lúc này, ta lại không nhịn được, ngồi xổm xuống đất khóc rất lâu.
Ta cố gắng rất lâu nhưng chỉ là trò hề của riêng ta.
Mạnh Thời Kỳ thấy ta cố chấp không chịu hiểu, rất buồn cười, còn Nghiêm Hạc Ninh, người mà ta coi như kẻ thù lớn, nàng vẫn ung dung tự tại trong quân doanh, nở rộ vẻ đẹp của riêng nàng, chưa từng để ta vào mắt.
Ta như thể trong nháy mắt đã tiết hết khí, không còn muốn tranh đấu nữa.
Có lẽ... thực sự không thuộc về ta.
"Chúng ta hòa ly đi." Nghe ta nói câu này, ánh mắt Mạnh Thời Kỳ lập tức sáng lên.
Chàng nắm chặt vai ta, mừng rỡ khôn xiết: "Thật sao?"
Trong câu hỏi ngược lại của chàng có sự mong đợi, cũng có sự cẩn thận, sợ rằng ta sẽ đổi ý vào phút chốc.
Ta bất lực gật đầu.