Tái Sinh Sau Khi Bị Từ Hôn

Chương 3



"Chàng là đường lui duy nhất của ta, Trường Minh, ta chờ chàng." Ta kiên định nói.

 

Cố Trường Minh siết chặt vòng tay.

 

Cố tướng quân cũng tiến lên: "Tri Vi yên tâm, tiểu tử này, lão phu nhất định sẽ đưa hắn bình an trở về."

 

"Đa tạ Cố bá bá. Bá mẫu và Niễu Niễu con sẽ chăm sóc, mong Cố bá bá giữ gìn sức khỏe, bình an trở về." Ta vội đẩy Cố Trường Minh ra, má và hốc mắt đều ửng đỏ.

 

"Ta nhất định bình an." Cố Trường Minh nghiêm túc hứa hẹn.

 

Ta tự tay đeo bùa bình an cầu được cho hắn, hắn mới lật mình lên ngựa.

 

Nhìn đoàn quân đi xa, lòng ta chua xót, Cố bá bá, Trường Minh, các người nhất định phải bình an trở về.

 

Đám người tiễn đưa dần tản đi, ta thu hồi ánh mắt, đang định lên xe thì một bóng người quen thuộc đi tới.

 

Trình Triết Nam đứng trước mặt ta, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, thấp giọng nói: " thẩm tiểu thư, xin nói chuyện riêng một chút."

 

Ta nhìn hắn, Thúy Nhi tiến lên: "Trình đại nhân, không tiện."

 

"Chỉ một câu thôi." Trình Triết Nam không nhúc nhích, dường như nếu ta không nói chuyện với hắn, hắn sẽ không nhường đường.

 

Thúy Nhi định lên tiếng, ta nhàn nhạt nói: "Trình đại nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ chuyện gì cũng không thể nói trước mặt người khác, nếu có chuyện, cứ nói trước mặt Thúy Nhi là được."

 

Sự xa cách và lạnh nhạt của ta dường như khiến Trình Triết Nam có chút không thoải mái, mãi một lúc sau, hắn mới lẩm bẩm nói: "Sao nàng lại ở cùng với Cố tiểu tướng quân?"

 

Sắc mặt Thúy Nhi thay đổi: "Trình đại nhân quản có phần hơi rộng rồi, chuyện của tiểu thư nhà chúng ta, tự nhiên có trưởng bối trong nhà quyết định, không đến lượt Trình đại nhân chỉ tay năm ngón."

 

Trình Triết Nam đột nhiên hoàn hồn, hắn vội vàng chắp tay: "Trình mỗ thất lễ, chỉ là quan tâm đến Cố tiểu tướng quân mà thôi."

 

Ta vịn tay Thúy Nhi lên xe ngựa, khóe mắt không hề liếc nhìn Trình Triết Nam, lúc này ta xác định, hắn cũng đã trọng sinh.

 

Chỉ là Trình Triết Nam sau khi trọng sinh càng khiến ta khinh thường.

 

Rõ ràng là hắn có lỗi với ta nhưng lại không thể chịu đựng được khi ta có người trong lòng.

 

Quả nhiên là ti tiện ích kỷ.

 

Một canh giờ sau, xe ngựa vào phủ Thẩm, ta ngồi trên xe ngựa không nhúc nhích, hôm nay ta đã làm chuyện trái với luân thường đạo lý nhất từ nhỏ đến lớn, hẳn là tin tức đã truyền về nhà.

 

Lúc này không biết điều gì đang chờ đợi ta.

 

Không biết tổ mẫu có tức giận không, phụ mẫu có đánh mắng ta không.

 

"Tiểu thư, chúng ta không xuống xe sao?" Thúy Nhi thử dò hỏi.

 

Ta hít sâu một hơi, chuyện này trốn không thoát, cắn răng xuống xe, trực tiếp đến tiền sảnh.

 

Quả nhiên, tổ mẫu và cha mẹ đều ở đó, thấy ta, ba người cùng đứng dậy, ta trực tiếp quỳ xuống đất.

 

"Tổ mẫu, cha mẹ, Tri Vi hôm nay hành sự lỗ mãng, có tổn hại đến..." Ta còn chưa nói hết lời, đã bị tổ mẫu trực tiếp kéo dậy.

 

"Nha đầu này nói gì vậy, từ nhỏ đến lớn con có cái dáng vẻ gìn giữ lễ nghĩa, chúng ta mới lo lắng, nữ nhi nhà họ Thẩm chúng ta được cưng chiều là phải, thích gì thì cứ tranh thủ, huống hồ Cố tiểu tướng quân kia nhân phẩm xuất chúng, tướng mạo tuấn lãng, phủ tướng quân lại là gia đình trong sạch, nam tử nhà họ Cố chưa từng nạp thiếp, đây là hôn sự tốt biết bao." Tổ mẫu ôn tồn nói.

 

"Đúng vậy, Tri Vi từ trước đến nay đều có ánh mắt tốt." Cha ta phụ họa theo.

 

"Tri Vi, con còn sợ người nhà ngăn cản con sao, nếu con nói sớm, hôn kỳ của hai con chúng ta đã định rồi." Mẫu thân ta cũng lên tiếng.

 

"Tổ mẫu, cha mẹ, các người không lo lắng Trường Minh ra chiến trường..." Ta kinh ngạc nhìn bọn họ, vốn tưởng rằng 'tam đường hội thẩm' sẽ là cảnh bọn họ đều vui mừng.

 

"Hài tử ngốc, con tưởng nhà họ Thẩm chúng ta không có cốt khí sao?" Tổ mẫu nhẹ nhàng vỗ tay ta.

 

"Đúng vậy, mặc dù chúng ta là hoàng thương trọng lợi nhưng, trước đại thị đại phi, cha mẹ đều phân biệt được rõ ràng." Mẫu thân ta nghiêm túc nói.

 

"Hiện tại con rể của ta đang ở tiền tuyến giết giặc, những thứ ngươi đưa đi sợ là không đủ, phụ thân sẽ lập tức chuẩn bị thêm một số thứ để người mang đến." Cha ta nói xong, trực tiếp quay người rời đi.

 

"Nhà họ Cố chỉ có Cố phu nhân và tiểu thư ở, chắc hẳn buồn lắm, mẫu thân sẽ đích thân đón họ đến nhà chúng ta ở tạm." Mẫu thân ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cũng đứng dậy rời đi.

 

Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại ta và tổ mẫu, nhất thời ta cảm khái muôn vàn, quay người ôm lấy tổ mẫu, không nhịn được mà rơi lệ.

 

"Hài tử ngốc, khóc cái gì, đó đều là phúc khí của con, Trường Minh nhất định sẽ bình an trở về."

 

Từ ngày đó, Cố phu nhân và Niểu Niểu được đón đến nhà ta.

 

Niểu Niểu đã có thể nói được vài câu đơn giản, thấy ta càng vui mừng hơn, ta dứt khoát đón Niểu Niểu đến viện của ta chăm sóc.

 

Cố phu nhân và mẫu thân ta nhất hiện như cũ, mẫu thân ta mỗi ngày đều dẫn Cố phu nhân ra ngoài cửa hàng của nhà ta, cha ta bận rộn đưa đồ ra tiền tuyến, nhất thời, tất cả mọi người trong nhà ta đều bận rộn.

 

Trong nhà vừa náo nhiệt vừa ấm áp.

 

Một tháng sau, ta nhận được thư của Cố Trường Minh.

 

Cố Trường Minh viết đầy cả mấy trang giấy, kể cho ta nghe về phong cảnh biên cương, kể về việc của hồi môn của ta khiến mọi người ngưỡng mộ thế nào, lại nói về việc phụ thân ta sau đó phái người đưa thêm đồ đến, khiến bọn họ không giống như đi đánh giặc, mà có chút giống đi du ngoạn.

 

Kẻ địch ở biên cương thấy chúng ta chuẩn bị đầy đủ như vậy, không dám manh động, liên tiếp chịu mấy trận thua, sĩ khí của bọn chúng không còn, ước tính trận chiến này không bao lâu nữa sẽ kết thúc.

 

Ta cũng thành thật nói với hắn về tình hình ở kinh thành, bảo hắn không cần lo lắng cho Cố phu nhân và Niểu Niểu, lại nói ta đã bắt đầu giúp Cố phu nhân kinh doanh cửa hàng của nhà họ Cố, nghĩ ngợi một hồi, ở phần kết thúc, ta viết một câu, rất nhớ chàng, mong chàng sớm trở về nhà.

 

Khi cho người đưa thư, tiện thể mang theo cả bộ quần áo mới do ta tự tay làm.

 

Rất nhanh ta lại nhận được thư hồi âm của Cố Trường Minh, hắn trong thư nói, các tướng sĩ trong quân đều rất ngưỡng mộ hắn có thể nhận được thư nhà, còn có thể nhận được quần áo mới, trong từng câu từng chữ đều đầy vẻ kiêu ngạo.

 

Ta vừa hồi âm vừa nghĩ đến sự vất vả của các tướng sĩ ở biên quan, vì vậy, ta đích thân đến doanh trại lớn của quân đội họ Cố ở kinh thành, trình bày ý định, nguyện giúp gia quyến của các tướng sĩ trong quân viết thư và gửi đến biên quan.

 

Tự nhiên là gia quyến của các tướng sĩ rất vui mừng, chỉ là những người biết viết chữ thì rất ít, ta bèn mời những tài tử biết viết văn thư trong kinh thành đến giúp đỡ. Không biết chuyện này được truyền ra ngoài như thế nào, hoàng hậu nương nương đích thân hạ chỉ khen ngợi ta, ca ngợi ta là nữ trung hào kiệt, là tấm gương của khuê các.

 

Nhờ vậy, không ít văn nhân trong kinh thành chủ động đến quân doanh giúp viết thư.

 

Ta vô cùng kinh ngạc khi gặp được Trình Triết Nam.

 

Hắn dường như sống không tốt lắm, cả người trông có vẻ tiều tụy, những quan viên vốn thân thiết với hắn, lúc này trông có vẻ chỉ là bạn bè bình thường, không giao lưu nhiều với nhau.

 

Hắn muốn nói chuyện với ta mấy lần nhưng đều bị Thúy Nhi ngăn cản, trong mắt Thúy Nhi, Trình Triết Nam bị bệnh ở não.

 

Bận rộn ba ngày, tất cả thư từ của mọi người đều đã chuẩn bị xong, ta sắp xếp người đưa thư đến biên cương, mong rằng thư của người thân có thể mang lại sự ấm áp cho các tướng sĩ ở biên cương, cũng sớm đưa họ trở về nhà.

 

Phủ Thẩm.

 

Ta vừa dùng xong bữa tối, Thúy Nhi ở bên cạnh ta muốn nói lại thôi.

 

"Thúy Nhi, có gì thì nói thẳng."

 

"Tiểu thư, hôm nay người không thấy ánh mắt của vị Trình thám hoa nhìn người sao, thật là kỳ lạ, nếu như cố tiểu tướng quân ở đây nhất định sẽ tức chết." Thúy Nhi lẩm bẩm.

 

"Sao vậy?" Ta không hiểu hỏi.

 

Ta biết Trình Triết Nam muốn nói chuyện với ta nhưng dù sao ta cũng không nhìn thấy hắn, không biết hắn có ánh mắt như thế nào.

 

"Giống như muốn bắt cóc người đi vậy." Thúy Nhi nhỏ giọng nói: "Người nói xem hắn làm sao dám."

 

"Nhà hắn có một đống chuyện lộn xộn, nghe nói Trình phu nhân không ưa vị Mặc di nương kia, mấy ngày trước lại đưa thêm hai di nương vào phủ, hai di nương này đều không phải dạng dễ đối phó, Mặc di nương vốn được sủng ái, Trình phu nhân dù có hành hạ cũng nể mặt Trình thám hoa, gần đây Trình thám hoa cũng không đến chỗ Mặc di nương, cuộc sống của nàng ta thật sự khó khăn."

 

Thúy Nhi lẩm bẩm.

 

"Chuyện nhà người khác, ít nghe ngóng." Ta gõ nhẹ vào đầu Thúy Nhi.

 

"Tiểu thư, nô tỳ oan uổng, căn bản không phải nô tỳ muốn nghe, là trên kinh thành đồn ầm ĩ, còn nghe nói Trình thám hoa dẫn theo Mặc di nương tham gia yến tiệc, Mặc di nương tiểu gia tử khí đắc tội không ít người."

 

Ta cười cười, không nói gì nữa.

 

Niễu Niễu rửa mặt xong đến tìm ta ngủ, tiểu gia hỏa thỉnh thoảng ngủ cùng ta, mấy ngày nay ta bận việc thư từ trong quân doanh, có hơi lạnh nhạt với nàng, thấy ta về, nàng liền chạy đến.

 

Đêm tối ấm áp.

 

Ta nhìn khuôn mặt ngủ say của Niễu Niễu, không hiểu sao có cảm giác như cách một kiếp, ta đã bắt đầu cuộc sống mới, thật tốt.

 

Chớp mắt đã đến năm mới, ta đã một thời gian không nhận được thư của Cố Trường Minh, tuy rằng tất cả chúng ta đều không nói ra nhưng đều lo lắng, cho đến khi, tin tức đại quân Cố gia khải hoàn truyền đến.

 

"Thẩm tiểu thư, tạp gia phụng mệnh hoàng thượng đến truyền lời cho người, Cố tướng quân đã lên đường hồi kinh, ước chừng trước năm mới có thể đến." Tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng đích thân đến đưa tin.

 

Lần đại thắng này, công lao của nhà họ Thẩm không thể xem nhẹ.

 

Số tiền nhà họ Thẩm bỏ ra còn nhiều hơn cả số tiền mà hộ bộ cấp...

 

Hoàng thượng tự nhiên là long tâm đại hỉ, thêm vào đó quan hệ của ta và Cố Trường Minh đã được mọi người biết đến, hoàng thượng vui vẻ làm một việc thuận nước đẩy thuyền.

 

Cố phu nhân nhận được tin, liền dẫn theo Niễu Niễu về phủ Cố chuẩn bị đón Cố tướng quân khải hoàn, ta cũng tranh thủ thời gian đến giúp đỡ, cuộc sống bận rộn nhưng tràn đầy sự mong đợi.

 

Mười ngày sau, ngày hai mươi chín, là ngày đại quân họ Cố trở về kinh thành.

 

Ta nhận được tin từ sáng sớm, đã sớm chờ ở Ngũ Lý Đình, lúc đi ta tiễn, lúc về ta đón.

 

Tuyết gió khắp trời rơi lả tả, giống như điềm lành từ trên trời giáng xuống, bách tính cười nói vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đón một cái tết an ổn.

 

Không ít quan viên cũng đến đón đại quân họ Cố khải hoàn, lúc đầu ta ngồi trên xe ngựa, sau chờ quá sốt ruột nên xuống xe, ta đội mũ che mặt, trên người khoác áo choàng màu đỏ, không ngừng đi đi lại lại.

 

"Tiểu thư, trời lạnh, Cố tiểu tướng quân vẫn chưa xác định khi nào đến, người vẫn nên lên xe ngựa chờ, nô tỳ sẽ giúp người trông." Thúy Nhi đau lòng nhét cho ta một cái lò sưởi.

 

"Không cần." Ta kiễng chân nhìn về phía xa, bên cạnh truyền đến giọng nói nhẹ nhàng.

 

"Thích hắn đến vậy sao."

 

Giọng nói không lớn, gió tuyết làm mờ mắt, Thúy Nhi quay đầu nhìn lại, sau lưng chúng ta cũng có không ít người, lờ mờ không rõ, nhất thời không phân biệt được người nói là ai, nàng bĩu môi lẩm bẩm một câu.

 

"Ai đang nói gì vậy?"

 

Ta lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Không liên quan đến chúng ta."

Chương trước Chương tiếp
Loading...