Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ta Giấu Chồng Nuôi Một Nam Nhân Bên Ngoài
Chương 3
08
Ta và phu quân vừa về phủ thì nhận được thánh chỉ.
Thánh chỉ viết rằng, Tạ hầu nhân phẩm tài cán đều tốt, Tạ hầu phu nhân nhu thuận cung kính.
Đặc biệt ban thưởng một trăm lượng vàng, phái phu quân đi Giang Chiết tuần tra muối, nửa tháng sau lên đường.
Ngoài ra, còn phong ta làm nhị phẩm cáo mệnh phu nhân.
Phải biết rằng, tuần tra muối là một chức vụ béo bở. Đang vào thời thái bình thịnh thế, đây là chức vụ mà biết bao trọng thần quý tộc cầu còn không được.
Vậy mà lại đột nhiên rơi xuống đầu phu quân?
Thái giám truyền chỉ thái độ cung kính, hỏi gì cũng không nói.
Phu quân suy nghĩ cả nửa đêm, cuối cùng chỉ có thể quy cho là di tình - bệ hạ đại khái là quá nhớ nhung hoàng hậu của hắn.
Cho nên, khi gặp được ta có dung mạo giống như vậy, hắn liền có chút hảo cảm.
Vừa khéo, quê nhà của hoàng đế cũng ở Giang Chiết, phu quân quyết định đến đó dò hỏi tung tích hoàng hậu của hoàng đế.
Ta cúi đầu thuận mắt, không trả lời.
Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt.
Những năm gần đây thân thể bà mẫu không tốt, luôn nằm liệt trên giường bệnh. Nhưng khi nghe được tin vui lớn như vậy của Hầu phủ, bệnh tình của bà ấy lập tức tốt hơn nhiều.
Chỉ mấy ngày sau, thậm chí đã có thể xuống giường đi lại.
Hầu phủ vốn vắng như chùa bà Đanh, bỗng chốc trở nên đắt giá.
Trước kia biểu tỷ đã dứt khoát từ chối phu quân. Nhưng bây giờ thấy phu quân khôi phục, vậy mà lại liên tục chạy đến Hầu phủ mấy ngày liền.
Mặc dù nàng ta đều lấy cớ là đến thăm ta nhưng ta biết, nàng ta lấy cớ gặp ta để muốn gặp phu quân của ta.
Chỉ tiếc là, phu quân đã sớm thu hồi tâm tư đối với nàng ta, lần nào cũng tránh không gặp.
Thấy hắn như vậy, biểu tỷ càng bị kích thích lòng hiếu thắng, thề phải đoạt lại phu quân về tay.
Ta giả vờ không biết gì, chỉ an tâm dưỡng thai.
Đàn ông mà, nàng ta đã thích chơi thì cứ để nàng ta chơi đi.
09
Ngày phu quân rời kinh, nắm tay ta mà nước mắt lưng tròng.
"Uyển Uyển, nàng cứ yên tâm ở kinh thành dưỡng thai."
"Ta nhất định sẽ cố gắng trở về trước khi nàng sinh!"
Ta giả vờ cảm động, ngóng trông tiễn hắn cưỡi ngựa rời đi.
Quay mặt đi, liền thu lại vẻ mặt.
Vừa mới ngồi xuống uống một chén trà thì có hạ nhân đến báo, nói sau khi phu quân rời kinh bằng xe ngựa, biểu tỷ cũng ngồi một chiếc xe ngựa, đuổi theo phu quân ra khỏi kinh thành.
Ta hiểu ý mà nhướng mày.
Chuyến này của phu quân có chuyện phải bận rồi.
Vừa khéo, hắn bận việc của hắn, ta bận việc của ta.
Quả nhiên, tối hôm đó, có người đột nhập vào phòng ta.
"Đừng kêu!"
Hoàng đế bịt miệng ta,
"Là trẫm, Uyển Uyển."
Sau khi nhìn rõ người đến, ta chớp mắt, lại là nước mắt lưng tròng.
Hoàng đế lập tức luống cuống tay chân.
"Nàng, nàng đừng khóc!"
Hắn ôm ta vào lòng, trán áp vào trán ta.
Ta thuận thế cắn một cái vào vai hắn.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên khẽ nhưng ngay sau đó lại là một trận cười nhẹ.
"Giải tỏa được chưa?" Hắn hỏi.
Mặt ta ửng hồng, giả vờ thẹn thùng cắn vào cằm hắn.
Trong phòng nến cháy lờ mờ, sống mũi hắn cao thẳng thon dài.
Môi hơi mỏng, đỏ thắm quyến rũ.
Ta không nhịn được mà nhìn đến ngây người.
Thật giống.
Giống hệt bạch nguyệt quang của ta.
10
Hậu cung của đương kim thánh thượng trống rỗng, các triều thần vẫn luôn khuyên hắn mở rộng hậu cung, sớm ngày nối dõi tông đường.
Nhưng hoàng đế lại lấy cớ tình thâm nghĩa trọng với nguyên phối, kiên quyết không chịu tuyển tú.
Triều đình bàn tán xôn xao, cuối cùng, lại bị hoàng thái hậu an ủi.
Bà nói, hoàng đế còn trẻ khỏe, chuyện con cái không vội.
Những đại thần trong triều này dữ kỳ vì chuyện này mà ầm ĩ không dứt, không bằng nghĩ cách tìm lại hoàng hậu trước đã.
"Mẫu hậu tính tình khoan hòa, lại không ham quyền lực."
"Thấy trẫm xử lý quốc sự có điều bất vặn, bà liền bắt đầu buông quyền."
Đêm khuya, hoàng đế và ta nằm trên giường, ôn nhu an ủi ta,
"Yên tâm, Uyển Uyển, trẫm nhất định sẽ rước nàng về cung một cách long trọng, trở thành hoàng hậu của trẫm."
Ta tựa đầu vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập như sấm của hắn.
Nhưng dưới tiếng tim đập của hắn, nhịp tim của ta lại trở nên đặc biệt chậm rãi, dài lâu.
Ta không yêu phu quân của ta nhưng ta cũng không yêu hoàng đế.
Nếu không yêu ai cả thì trở thành hoàng hậu... dường như cũng rất tốt.
Nếu thực sự trở thành hoàng hậu, ta có thể làm được rất nhiều chuyện mà trước đây không làm được.
11
Bụng ta ngày một lớn.
Hoàng đế mượn cớ phu quân không ở kinh thành, phái thái y thường trú tại Hầu phủ, lấy lý do là chăm sóc thân thể bà mẫu và ta.
Sau khi thái y đến, bà đỡ, nha hoàn, vú nuôi, v.v. đều được hắn sắp xếp ổn thỏa, ta không cần phải lo lắng chút nào.
Bà mẫu không nghi ngờ gì, chỉ cảm thán hoàng ân hạo đãng.
Chỉ trong một, hai tháng này, tin đồn về biểu tỷ và phu quân liên tục truyền vào kinh thành.
Nào là biểu tỷ gặp nạn, phu quân anh hùng cứu mỹ nhân;
Phu quân tuần tra muối gặp trở ngại, biểu tỷ bày mưu tính kế giúp đỡ;
...
Rất nhiều, rất nhiều.
Ta thờ ơ lắng nghe, đột nhiên nghe thấy hạ nhân nói một câu:
"Phía đông Bình Hồ có một nhà chứa chui, biểu tiểu thư đã cứu một cô gái trốn ra..."
"Dừng lại." ta ngẩng đầu lên: "Chuyện này là sao?"
"Là loại kỹ viện không có quan phủ, bên trong đa số là những cô gái lương thiện bị bán, lớn nhất cũng chỉ mười mấy tuổi." hạ nhân đáp: "Trong số đó có một cô gái không chịu nhục nhã, đã trốn ra ngoài, vừa khéo được biểu tiểu thư nhặt được."
"Nghe nói khi nhìn thấy cô gái đó, trên người cô ấy không còn một chỗ nào lành lặn..."
Ánh mắt ta tối sầm lại.
"... Các ngươi hãy âm thầm theo dõi, khi thích hợp thì giúp đỡ cô ấy một chút." Ta nói.
"Vâng."
Hạ nhân báo cáo xong rồi rời đi, ta được nha hoàn dìu nằm lên giường, mắt nhìn vô định, chỉ nhìn chằm chằm vào cây xanh tươi ngoài cửa sổ.
Mười mấy năm trước, kinh thành cũng có rất nhiều nhà chứa chui.
Nhưng mười năm trước, có một người bất chấp mọi lời phản đối, đề xuất luật nghiêm khắc để xóa sổ những nơi này.
Kẻ vi phạm sẽ bị chém đầu, những cô gái bị hại cũng được sắp xếp ổn thỏa.
Sau đó, kinh thành không còn loại nơi này nữa.
Người đề xuất luật nghiêm khắc đó chính là bạch nguyệt quang của ta.
12
Ngày ta sinh nở, phu quân vẫn chưa thể trở về.
Hoàng đế đương nhiên cũng không thể đến trước mặt mọi người.
Đây là lần đầu tiên ta sinh nở, quá trình có chút khó khăn.
Thái y liên tục bảo ta rặn, ta đau đến toàn thân run rẩy nhưng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, ý thức cũng dần dần tiêu tan.
Bà mẫu ở bên ngoài sốt ruột dậm chân, cuối cùng xông thẳng vào phòng sinh, mắt đỏ hoe nắm lấy tay ta.
"Uyển nhi, đừng sợ!"
"Mẹ ở đây, con tỉnh lại đi, đừng ngủ!"
Từ nhỏ ta đã không có mẫu thân.
Lời của bà mẫu như một liều thuốc trợ tim, truyền vào đầu óc ta.
Cuối cùng, theo tiếng khóc của trẻ sơ sinh, đứa con của ta chào đời.
"Chúc mừng Hầu phu nhân, sinh được thiên kim!"
"Tốt, tốt, tốt!"
Bà mẫu cười không nói nên lời, một tay nắm tay ta, một tay chỉ huy hạ nhân chăm sóc đứa trẻ.
Ta mơ màng ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy nói là cung lý phái người đến, ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.
Bà mẫu nói ta thân thể không khỏe, thay ta tạ ơn.
13
Hoàng đế nhân lúc đêm khuya không người, lại trèo tường vào phòng ngủ của ta.
Lúc đó ta đang ngủ, đứa trẻ nằm trong nôi ở bên cạnh.
Hoàng đế nhìn đứa trẻ, vừa mừng vừa luống cuống tay chân.
Ta vừa tỉnh dậy, vừa khéo nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn khi lần đầu làm cha, suýt nữa thì bật cười.
Hoàng đế thấy ta tỉnh, vội vàng đến bên giường ta.
"Thân thể có sao không?" Hắn đỡ ta dậy, nhẹ giọng hỏi.
"Bệ hạ yên tâm." Ta cười trấn an hắn. "Bệ hạ đã đến rồi, hay là đặt tên cho đứa trẻ rồi hãy đi?"