Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ta Chưa Từng Có Danh Phận
Chương 3
Kiều Bá Uyên trước mặt Thẩm Dật diễn vai hiền lương thục đức, ôn hòa độ lượng đến mức nhập tâm ba phần, nắm tay ta mỉm cười nói: "Sau này chúng ta chính là chị em rồi, muội muội ngày đêm chăm sóc Vương gia vất vả, tỷ tỷ không trách muội ngày thứ hai sau khi thành thân không đến thỉnh an dâng trà, vẫn lấy thân thể Vương gia làm trọng."
Lời này có ý tứ, ám chỉ ta không coi bà ta là Vương phi ra gì.
Thẩm Dật lớn lên trong cung, sao có thể không hiểu rõ sự tranh đấu giữa những người phụ nữ. Nói chuyện không cần lớn tiếng gay gắt, trong lời nói nhẹ nhàng vẫn có thể làm người ta bị thương.
Thẩm Dật cố ý bảo vệ ta: "Ta đau đầu lắm, để Thanh nhi hầu hạ ta nghỉ ngơi..."
Hoàng thượng đã đến thăm Thẩm Dật mấy lần, mỗi lần đến đều mang theo dược liệu quý giá, trân bảo dị vật ban thưởng cho Thẩm Dật.
Trong mắt người ngoài, Hoàng thượng khen thưởng công thần, Hoàng thượng và Vương gia anh em hòa thuận.
Thực ra, thái y mà Hoàng thượng mang theo là đến để xác nhận bệnh tình của Thẩm Dật.
Thái y bẩm báo với Hoàng thượng: "Thân thể Tam Vương gia quá mức suy yếu, còn cần phải bồi bổ."
Suy yếu, yếu chỗ nào chứ? Bệnh thành như vậy rồi còn giày vò ta nửa đêm.
"Thà chết trong tay ngươi còn hơn chết trong tay Hoàng thượng, cùng ngươi dây dưa đến chết, ta nguyện ý."
Nghĩ đến lời nói bậy bạ của hắn trên giường, tai ta bỗng đỏ ửng.
Ta hỏi Thẩm Dật: "Ngươi cam tâm sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tây Bắc: "Ta không làm tướng quân nhưng ta đã bồi dưỡng ra những tướng sĩ có thể đánh trận. Thanh nhi có biết vì sao năm năm trước ta cố gắng giành lấy việc ra chiến trường không?"
Ta lắc đầu.
"Những người tài ta bồi dưỡng ra chưa vững chắc, bị tướng lĩnh mới nhậm chức đàn áp, không có ngày ngóc đầu lên được. Năm đó địch quốc được mùa, nhất định sẽ nhân cơ hội này tiến công nước ta, tướng lĩnh mới không quen với phong cách tác chiến của địch quốc, lại không chịu dùng người của ta, không có hy vọng chiến thắng. Chiến bại thì phải cắt đất bồi thường, chết thương vô số. Ta nhất định phải trở về chiến trường Tây Bắc, không thể trốn tránh trộm sống, hiện tại quân đội Tây Bắc đã trưởng thành, cho dù những tướng lĩnh mà các hoàng huynh cài vào trong năm năm tác chiến cũng đã hòa nhập vào quân đội Tây Bắc, tâm sự của ta đã buông xuống, cũng nên công thành thân thoái. Tiếp tục nữa, sẽ chạm đến giới hạn của các hoàng huynh, tiến thêm một bước là vực sâu!"
Hắn dừng lại một chút, ôm lấy ta: "Quyền binh đã trả lại cho hoàng huynh, chẳng qua chỉ còn lại một cái mạng cẩu diên tàn suyễn mà thôi, nếu hắn muốn lấy, ta..."
Ta giơ tay bịt miệng hắn: "Không được nói lời không may mắn."
Ta đứng thẳng người hôn lên yết hầu hắn, ta biết ước mơ của hắn là trấn thủ biên cương cả đời, chứ không phải say chết trong chốn ôn nhu hương nhưng ta chỉ có thể cho hắn sự an ủi này mà thôi.
Trái tim nghiêm phòng tử thủ của ta lại lún sâu hơn.
8.
Trong Vương phủ, ta luôn để ý đến Kiều Bá Uyên, ta giả vờ dựa vào sự sủng ái mà kiêu ngạo, nhiều lần chống đối bà ta, trên mặt bà ta rất bao dung.
Ta hy vọng có thể chọc giận bà ta, để bà ta nhanh chóng ra tay với ta, để ta có thể bắt được nhược điểm của bà ta.
Ta thậm chí còn cố ý một mình ra khỏi Vương phủ đi dạo, tạo cơ hội cho bà ta ra tay.
Ta biết ám vệ của Thẩm Dật đang bảo vệ ta, ta không sợ bà ta động thủ.
Nhưng bà ta lại rất nhẫn nhịn, không có bất kỳ động thái nào.
Thẩm Dật phái người điều tra cái chết của Tiểu Tư Dịch, cũng vì tên nô ác đã bị diệt khẩu từ lâu, giống như kết quả điều tra ban đầu của ta, đến đây đã rơi vào ngõ cụt.
Hôm đó, ta từ trên phố về, nghe thấy trong phòng Thẩm Dật có giọng của Kiều Bá Uyên, mang theo tiếng khóc nức nở: "Vương gia, đêm tân hôn chàng nói chàng có ẩn tật không thể gần gũi. Từ chiến trường trở về, chàng nói trên người chàng có thương tích, không tiện động phòng. Nhưng chàng quay đầu lại đã đi tìm Hà Thanh. Chúng ta mới là vợ chồng, thiếp không ngăn cản chàng nạp thiếp nhưng Vương gia chàng phải dành cho thiếp một chút tình cảm chứ!"
Cái gì, đến giờ Thẩm Dật và Kiều Bá Uyên vẫn chưa động phòng?
Năm năm trước ta rời khỏi Vương phủ đã bịa đặt rằng Thẩm Dật không được, đêm tân hôn Thẩm Dật lại dùng lý do này để lừa Kiều Bá Uyên.
Trong lòng ta ngọt ngào, sự ngọt ngào này được xây dựng trên sự chua xót của một người phụ nữ khác, lại khiến ta cảm thấy nhạt nhẽo.
Ta không muốn chạm mặt Kiều Bá Uyên ở đây, lúc quay người rời đi, ta nghe thấy giọng mệt mỏi của Thẩm Dật: "Chúng ta hòa ly đi."
9.
Hòa ly là không thể hòa ly, Kiều Bá Uyên không đồng ý.
Nàng ta không tìm Thẩm Dật nữa, cả ngày ở trong viện của mình ăn chay niệm Phật.
Ta và Thẩm Dật như trở về năm năm trước, bên cạnh hắn chỉ có một mình ta.
Không, còn dính hơn cả lúc đó.
Hậu quả của việc quá mức dính nhau chính là, ta có thai.
Năm năm trước uống quá nhiều thuốc tránh thai, đại phu từng nói ta khó có thai, ta hỏi đại phu: "Ngài không phải nói ta không thể sinh con sao?"
Đại phu nói: "Có lẽ những năm này nương nương không uống thuốc tránh thai nữa, cơ thể được điều dưỡng tốt. Tuy nhiên, nương nương vẫn phải hết sức cẩn thận, thân thể nương nương không giống những nữ tử bình thường, mạch tượng không ổn định, dễ sảy thai."
Ta khám đại phu ở bên ngoài Vương phủ.
Ta không tin những người trong Vương phủ.
Ta không nói tin tức này cho Thẩm Dật, vừa khéo Thẩm Dật đi săn với Hoàng thượng, không về được trong ba năm ngày.
Lão Thái phi gọi ta và Kiều Bá Uyên đến Thái miếu cầu phúc, bà ta cố ý để thê thiếp trong Vương phủ hòa thuận, sắp xếp ta và Kiều Bá Uyên cùng ngồi một xe ngựa.
Xe ngựa xóc nảy khiến ta chóng mặt buồn nôn, mùi phấn son nồng nặc trên người Kiều Bá Uyên khiến ta buồn nôn.
Ta lấy khăn che miệng nôn khan.
Kiều Bá Uyên nhìn ta bằng ánh mắt dò xét: "Muội muội làm sao vậy?"
Ánh mắt ta né tránh: "Không, không sao, có lẽ ăn phải đồ hỏng."
Kiều Bá Uyên hiển nhiên không tin: "Về Vương phủ để thái y xem thử, Vương gia không có ở đây, bản cung nên chăm sóc muội muội."
Ta giả vờ hoảng sợ: "Không, không cần đâu."
Bà ta càng nghi ngờ, đánh giá ta từ trên xuống dưới, không nói gì nữa.
10.
Ta cố ý để nha hoàn thân cận chôn xác thuốc an thai ở hậu viện, hôm sau ta đi kiểm tra, quả nhiên có dấu vết đào đất.
Ta cười lạnh một tiếng, cá đã cắn câu.
Bà ta nhất định sẽ ra tay trước khi Thẩm Dật trở về, đây là cơ hội duy nhất của bà ta, cũng là cơ hội duy nhất của ta.
Ta đi thăm các tỷ muội của mình, tặng trước cho họ vật dụng để chuẩn bị cho mùa đông.
Thực ra các tỷ muội có thể tự lực cánh sinh, ta chỉ muốn họ sống tốt hơn một chút.
"Gặp được người thích hợp thì lấy chồng đi”.
Các tỷ muội vừa thêu thùa vừa nói: "Không đâu, ở cùng các tỷ muội vui lắm, đàn ông có gì tốt chứ?"
Khóe môi ta nở nụ cười nhạt, đúng vậy, đàn ông có gì tốt?
Rời khỏi chỗ các tỷ muội, ta đi thăm Tiểu Tư Dịch. Hai thị vệ âm thầm đi theo ta.
Vừa bước vào rừng, tên bắn từ bốn phương tám hướng ập đến, hai thị vệ che chắn ta ở giữa.
Hai người này không chỉ là cao thủ nhất đẳng, mà còn là tử sĩ liều mạng, họ vung kiếm dài đánh rụng tên, liều chết bảo vệ ta, dù trên người trúng tên cũng không dừng tay.
Một lát sau, chỉ nghe trong rừng tiếng rên rỉ, Kiều Bá Uyên sắp xếp ta giết ngươi.
Ta ra lệnh nghiêm khắc: "Giữ lại vài người sống."
Ta dẫn theo nhân chứng trở về Vương phủ, trước mặt Lão Thái phi tố cáo chuyện Kiều Bá Uyên phái người ám sát ta.
Thẩm Dật ngồi trên đầu nghe ta kể lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Kiều Bá Uyên toàn thân run rẩy, khuôn mặt diễm lệ vặn vẹo đáng sợ, nàng ta lao về phía ta, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, con dao găm trong tay áo đâm vào tim nàng ta.
Dù Lão Thái phi đã quen với sóng gió, lúc này cũng không khỏi kinh hô.
Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Dật lập tức đến bên ta, ôm ta vào lòng.
Kiều Bá Uyên miệng trào máu tươi, nhìn Thẩm Dật, cười điên cuồng: "Nếu có kiếp sau... ta thà rằng... yến tiệc mùa xuân mười sáu năm trước... không gặp chàng..."
Kiều Bá Uyên chết, ta đã báo thù cho Tiểu Tư Dịch.
Nhiều ngày mưu tính, chạy đôn chạy đáo khiến ta động thai, ta ngất xỉu trong vòng tay Thẩm Dật.
Khi tỉnh lại, Thẩm Dật canh giữ bên ta, đôi mắt anh ta đầy tơ máu, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó ánh sáng đó tắt ngấm, là sự lạnh lẽo thấu xương, giọng anh ta như thấm băng: "Vì báo thù cho một đứa trẻ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với ngươi, ngươi lấy cốt nhục của chúng ta làm mồi nhử, Hà Thanh, trong mắt ngươi, ta rốt cuộc là cái gì!"
Môi ta khô khốc, ngay cả giọng nói cũng như bị đè nén trong cổ họng không thốt ra được: "Chàng đều biết rồi sao?"
"Trước đây ta quá tin ngươi, không điều tra thân thế của Tiểu Tư Dịch, giờ ta không tin ngươi nữa, muốn điều tra cái gì, tự nhiên điều tra ra được."
Không tin ta nữa rồi...
Hắn ta đứng dậy, gọi thái y vào chăm sóc ta, sau đó hắn ta bước đi, không ngoảnh đầu nhìn ta lấy một cái.
Ta nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài thấm ướt mái tóc.
Kiều Bá Uyên chết ở Vương phủ, mặc dù là nàng ta giết người trước nhưng phụ thân nàng ta có quyền có thế, trong chuyện này gây áp lực lên Thẩm Dật, trách mắng Thẩm Dật sủng thiếp diệt thê mới khiến Kiều Bá Uyên phạm sai lầm, dù Kiều Bá Uyên có sai cũng nên để Hoàng thượng định tội, dung túng thiếp giết người riêng, coi thường quốc pháp.
Thẩm Dật ở triều đình vốn đã khó khăn, giờ lại càng khó khăn hơn.
Thư từ là Lão Thái phi đưa cho ta, do Thẩm Dật đích thân viết.
Giống như năm đó, ta một mình rời khỏi Vương phủ, chỉ là lúc đó, ta cô đơn lẻ bóng, giờ đây, trong bụng ta có một đứa trẻ.
Ta trở về nhà, đón tất cả các tỷ muội về.
Hắn ta đã rất lâu không đến thăm ta.
Ngày sinh nở, cơn đau chuyển dạ khiến ta rên rỉ không ngừng, mồ hôi đầm đìa, mơ hồ nhìn thấy ngoài cửa có một bóng người cao lớn đứng lại.
- Kết thúc:
Năm Khánh Nguyên thứ mười ba, ta sinh hạ một đứa con trai, đặt tên là Thẩm Hiên.
Ta bán hết gia sản ở kinh thành, đưa con đến Giang Nam, về quê hương của ta.
Thẩm Hiên ba tuổi nhìn bức họa ta vẽ Thẩm Dật, giọng trẻ con hỏi ta: "Mẫu thân mỗi ngày đều vẽ chân dung phụ thân, là vì quá nhớ phụ thân sao?"
Ta mỉm cười nhẹ, nhẹ nhàng thổi khô nét mực trên bức họa, như đang thổi lên khuôn mặt của người kia: "Đúng vậy, mẫu thân rất nhớ chàng."
"Vậy tại sao mẫu thân không đi tìm phụ thân? Hoặc tại sao phụ thân không đến tìm mẫu thân?"
Ta đặt bức họa xuống, bế con lên: "Phụ thân vì bảo vệ mẫu thân nên không thể đến. Mẫu thân vì không muốn gây thêm phiền phức cho phụ thân nên không thể đi."
"Rắc rối quá, Hiên Hiên không hiểu."
Ta hôn lên mặt con trai: "Hiên Hiên lớn lên sẽ hiểu."
Lúc đó ta chọn tự mình ra tay với Kiều Bá Uyên, vì ta biết, dù Kiều Bá Uyên có bị định tội nhưng có Kiều Thái phó xoay xở, Thẩm Dật cũng không thể làm gì nàng ta.
Hơn nữa, Tiểu Tư Dịch không phải con của Thẩm Dật, đối với Thẩm Dật mà nói, cậu bé chỉ là một thường dân, hắn ta sẽ không vì Tiểu Tư Dịch mà đắc tội với Kiều Thái phó.
Nhưng đối với ta, Tiểu Tư Dịch là đứa trẻ do chính tay ta nuôi lớn, tình cảm ta dành cho cậu bé không thua kém gì Thẩm Hiên.
Ngay từ lúc ta mưu tính, ta đã biết, ta và Thẩm Dật e rằng phải mãi mãi xa cách.
Sự bảo vệ lớn nhất hắn ta có thể dành cho ta, chính là giữ mạng cho ta.
Lá thư từ kia thoạt nhìn vô tình nhưng thực chất là sự bảo vệ.
Kiều Thái phó không thể buông tha cho ta.
Những ngày ta ở kinh thành chờ sinh, xung quanh đều là ám vệ của Thẩm Dật, nếu trên đường ta đến Giang Nam không có người của Thẩm Dật âm thầm bảo vệ, e rằng ta đã sớm trúng độc thủ của Kiều Thái phó.
Công khai không thể bảo vệ, ngầm thì, ai cũng không thể bắt bẻ ai.
Chính Kiều Thái phó phái người ám sát ta Thẩm Dật cũng không thể ngăn cản ông ta giết người được.
Nếu sự bảo vệ này được đưa ra ngoài ánh sáng thì Thẩm Dật sẽ là người sai.
Thẩm Dật, Thanh Nhi thông minh, Thanh Nhi hiểu hết.
Lại qua ba năm, một thương nhân giàu có ở Giang Nam cầu hôn ta.
Ta bảo gia đinh đuổi người ta đi nhưng Tiểu Thẩm Hiên sáu tuổi lại chạy vào lòng người ta gọi: "Phụ thân..."
Ta quay đầu lại, trong ánh bình minh rực rỡ nhìn thấy đôi mày nhạt, đôi mắt hàm ý cười của người kia: "Thanh Nhi, tái giá với ta một lần nữa..."
Trích từ chuyên mục tuyển chọn "Xuân như cũ: Hoa đào vẫn nở, chỉ là chàng không còn đến nữa"
- Hoàn -