Ta Chưa Từng Có Danh Phận
Chương 1
1.
Ta vào phủ Tam Vương gia đúng lúc vừa đủ tuổi cập kê, năm đó Tam Vương gia Thẩm Dật đã chuộc ta từ tay bọn buôn người.
Ta quỳ trong tuyết nghe Thẩm Dật hứa với Lão thái phi trong phòng: "Hà Thanh chỉ là ngoại thất mà nhi tử coi trọng, nhi tử hứa với mẫu phi, đợi nhi tử chán nàng ta rồi, hoặc là nhi tử muốn cưới chính thất, nhất định sẽ cho nàng ta ít bạc để đuổi nàng ta đi."
Nhưng ta không oán trách, bởi vì ngoài việc không thể mang thai, cuộc sống của ta ở vương phủ rất an nhàn, tự tại.
Bên cạnh Thẩm Dật không có người phụ nữ nào khác, hắn đối xử với ta rất dịu dàng, cho ta ăn mặc dùng độ tốt nhất. Lão thái phi tuy không ưa ta nhưng Thẩm Dật đã hứa sẽ không cho ta danh phận, cũng sẽ không để ta mang thai, hắn sủng ái một món đồ chơi, Lão thái phi dù sao cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Ta luôn sống một ngày vui vẻ một ngày, không nghĩ đến tương lai sẽ ra sao, dù sao đi hay ở cũng không do ta quyết định.
Năm tháng vui vẻ trôi qua khiến ta gần như quên mất những lời hắn đã nói lúc đầu.
Cho đến khi Thánh thượng ban hôn, hôn sự của hắn không thể trì hoãn thêm được nữa.
Vị hôn thê của hắn là con gái của Kiều Thái phó, Kiều Bá Uyên.
Hôn sự của Thẩm Dật sắp đến, hắn đưa cho ta một đống ngân phiếu và vàng bạc châu báu, bảo ta rời đi.
Cho dù là kỹ nữ đứng đầu lầu xanh, năm năm hầu hạ cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, ta may mắn quá rồi.
Ta biết ơn và cáo biệt Thẩm Dật.
Trước cửa phủ Tam Vương gia, ta gặp Kiều Bá Uyên.
Rõ ràng nàng biết sự tồn tại của ta, trực giác của phụ nữ khiến ta cảm nhận được sự thù địch trong mắt nàng.
Sự thù địch này khiến lòng ta không thoải mái, dù sao ta cũng sắp đi rồi, cuối cùng cũng trút hết nỗi bực tức trong lòng.
Ta giả vờ phóng túng nói với Kiều Bá Uyên: "Ôi, thật đáng thương cho cô nương, sắp lấy một người đàn ông đẹp mã nhưng vô dụng. Ta chịu đựng năm năm đã được giải thoát, còn cô phải chịu đựng cả đời không được thỏa mãn."
"Ngươi đàn bà này, loại lời này cũng có thể nói ra giữa ban ngày ban mặt, thật không biết xấu hổ."
Ta che miệng cười khẽ: "Tỷ tỷ đây là người từng trải nói với cô nương vài câu tâm tình, cô nương tức giận cái gì. Thôi, coi như ta chưa nói gì."
Chửi Thẩm Dật vài câu, ta thấy thoải mái hơn.
Ta ung dung lên xe ngựa rời đi.
Khoảnh khắc buông rèm xuống, nụ cười trên mặt ta biến mất, nước mắt lập tức tràn ra mặt.
Năm năm rồi, Thẩm Dật, ngươi đúng là nói cắt đứt là cắt đứt.
2.
Ta mua một ngôi nhà lớn ở thành Lạc An, cưu mang những người phụ nữ vô gia cư, dạy họ biết chữ và cách kiếm sống.
Chữ của ta vẫn là Thẩm Dật nắm tay ta dạy từng nét một.
Mỗi lần trải giấy bút, trong lòng ta lại đau nhói.
Ngày hắn thành hôn, đoàn rước dâu đi qua trước cửa ta, ta đứng trên gác lầu nhìn qua song cửa sổ hé mở, thấy hắn mặc hỉ phục, anh khí bừng bừng.
Không phải không đau, cũng không phải không oán trách, chỉ là, cưỡng cầu có thể đạt được sao?
Gào khóc thảm thiết, có thể giữ được hắn ở bên cạnh sao?
Ta biết rõ là không thể, còn không bằng nắm giữ những gì ta có thể có được.
Ví như tiền, ví như tự do, ví như tôn nghiêm.
Ta không dây dưa, không phải giả vờ phóng khoáng, mà là để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của ta.
Nghe nói, ngày hôm sau khi Thẩm Dật thành hôn đã đến biên ải giữ thành.
Trong số những người phụ nữ ta cưu mang có một người bị kẻ xấu làm nhục, mang thai. Nàng ta sinh khó một bé trai rồi mất máu quá nhiều mà chết, ta đặt tên cho đứa trẻ đáng thương này là Tư Dực, Tư Dực vừa sinh ra đã có bảy người mẹ, những người phụ nữ trong nhà ta, đều là mẹ của nó.
Nó đặc biệt thích thân thiết với ta, ta là đại nương của nó.
Năm tuổi, nó ra ngoài chơi và va chạm với một đứa trẻ, cha đứa trẻ đó đã tát Tư Dực một cái, ta cầm gậy chạy ra ngoài.
Mẹ nó chứ, ai dám bắt nạt con trai của Hà Thanh ta!
Nhìn thấy là nô bộc của phủ Tam Vương gia, bước chân ta dừng lại.
Ta không muốn tiếp xúc với người của phủ Tam Vương gia.
Ta nhịn cơn tức này, quay người định về phủ, tên nô bộc kia lại chặn đường ta.
"Ồ, đây không phải là Hà Thanh sao? Người quen cũ gặp nhau không chào hỏi một tiếng à?"
Nô bộc trong phủ rất nhiều, ta nhớ rất tốt, những người đã gặp thì hầu như đều nhớ mặt nhưng không có tâm tư đi tìm hiểu tên họ của họ, vì vậy ta không biết tên của tên nô bộc này.
Ta đè nén cơn giận trong lòng: "Xin thứ lỗi cho tiểu nữ mắt kém, không nhận ra đại ca là ai, mong đại ca thứ lỗi."
Sự nhẫn nhịn của ta đổi lại sự được nước lấn tới của tên nô bộc kia, hắn vô tư nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lộ liễu khiến người ta ghê tởm.
"Hà Thanh cô nương không nhớ ta nhưng ta lại nhớ mãi dung nhan khuynh thành của Hà Thanh cô nương. Ta canh đêm trong phủ, mỗi lần nghe thấy tiếng cô nương trên giường của Vương gia là toàn thân nóng bừng. Vương gia không cần cô nương nữa, ta muốn cô nương được không, ta không kém Vương gia đâu..."
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra ôm eo ta, ta phản tay tát hắn một cái.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, nhào về phía ta.
Tư Dực cầm gậy đánh vào lưng hắn, dù sao cũng chỉ là trẻ con, sức lực nhỏ, tên nô bộc kia chỉ hơi đau, hắn không để ý đến Tư Dực, vẫn nhào tới siết cổ ta, kéo lê ta vào ngõ sau.
Tư Dực khóc òa lên: "Mẫu thân, ngươi buông mẫu thân ta ra! Ngươi là đồ xấu xa!"
Những tỷ muội trong phủ chạy ra, thấy vậy lập tức cầm vũ khí đánh tên nô bộc kia.
Tên nô bộc kia song quyền khó địch lại tứ thủ, bị các tỷ muội đánh cho ôm đầu chạy trối chết.
Ta vẫn chưa hết sợ hãi, được các tỷ muội dìu vào phủ, khóa chặt cửa lớn.
Ta lấy đồ đạc ra, để các tỷ muội đi thuê một số người trông coi bảo vệ, đề phòng tên nô bộc kia lại tìm đến.
Nhưng từ ngày gặp tên nô bộc kia, cuộc sống bình yên của chúng ta đã bị phá vỡ.
3.
Tiếng mẫu thân của Tư Dực đã mang đến cho nó tai họa giết người.
Trẻ con ham chơi, nhốt trong phủ không được, lời dặn của ta nó không để vào tai, chui qua lỗ chó ra ngoài tìm bạn chơi, chúng ta phát hiện nó không ở nhà thì đi khắp nơi tìm kiếm.
Nhưng đã quá muộn, khi gặp lại Tư Dực, nó đã trở thành một thi thể lạnh ngắt.
Đứa trẻ mới năm tuổi! Không biết đã ngâm trong hào nước hộ thành ở ngoại ô bao lâu, cơ thể ngâm đến nỗi nổi lên mặt nước, bị ngư dân phát hiện.
Cả người nó ngâm đến nỗi phù lên nhưng ta vẫn liếc mắt là nhận ra nó.
Nuôi nó năm năm, trong lòng ta nó đã sớm giống như con trai ruột của ta rồi.
Cảm giác như bị lăng trì, đau đến nỗi không thở nổi.
Sau khi đau buồn, ta nghiến răng nghiến lợi nói với các tỷ muội, trong những năm tháng còn sống, Hà Thanh ta nhất định sẽ dốc hết sức lực đòi lại công lý cho Tư Dực!
Một cái mạng của thường dân, quan phủ phá án làm sao có thể tận tâm như vậy, có thể kéo dài thì kéo dài.
Dựa vào nha môn thì không có hy vọng gì.
Ta dẫn theo mấy tên hộ vệ xông vào nhà tên nô bộc kia, nhà tên nô bộc kia trống không, người đã sớm chạy trốn rồi.
May mà ta có tiền, có tiền thì dễ làm việc. Ta bỏ tiền ra thuê sát thủ, cuối cùng cũng tìm được tên nô bộc kia, dưới sự thẩm vấn của sát thủ, hắn thừa nhận khi hắn đang nói chuyện phiếm trong phủ đã nói đến ta và Tư Dực, nói Tư Dực là con riêng của Vương gia, bị Tam Vương phi nghe thấy, chính Tam Vương phi Kiều Bá Uyên ra lệnh cho hắn giết chết Tư Dực.
Sát thủ dẫn tên nô bộc kia đến kinh thành làm chứng, nửa đường bị một nhóm người mặc đồ đen chặn giết, sát thủ bị thương chạy trốn đến tìm ta, nói tên nô bộc kia đã chết rồi.
Ta biết là ai giết người diệt khẩu nhưng lại không thể chỉ chứng.
Đang lúc ta không biết phải làm sao thì Thẩm Dật trở về.
Thẩm Dật trấn giữ biên cương năm năm lập được nhiều chiến công hiển hách, khi trở về kinh thành, bách tính giáp đạo hoan nghênh, ta ẩn mình trong đám đông, nhìn hắn khoác chiến giáp, uy phong lẫm liệt, chói mắt vô cùng.
Bỗng nhớ đến tiếng thở dài của hắn bên tai ta: "Ta mười ba tuổi đã bị phụ hoàng phái lên chiến trường, ta thích đứng trên tường thành, nhìn vạn dặm non sông thu vào trong tầm mắt.
Nhưng sau khi hoàng huynh đăng cơ thì rất kiêng dè ta, chiến mã sông băng chỉ có thể xuất hiện trong mơ rồi."
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng được khoác lên chiến giáp một lần nữa, bảo vệ đất nước, lập công lập nghiệp.
Nghe nói, vì nhớ Vương phi nên hắn tự xin hồi triều, nếu không, hắn còn có thể tiếp tục lập công.
Cũng phải, ngày hôm sau khi thành hôn đã đến biên quan, làm sao có thể không nhớ nhung cho được.
Huống hồ, hắn lại là một người đàn ông tham lam vô độ như vậy, khi ta ở bên cạnh hắn, hắn hầu như đêm nào cũng đòi hỏi, không biết mệt mỏi.
Cửa phủ Tam Vương gia chật ních người, Kiều Bá Uyên đứng phía trước ngóng trông.
Nàng đã đợi được người mình yêu trở về.
Thẩm Dật xuống ngựa, nắm tay Kiều Bá Uyên, bước vào phủ.
Hốc mắt ta cay xè, chậm rãi quay người.
Đêm đó, ta đang ngủ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, ta giật mình ngồi dậy, thấy Thẩm Dật từ bên ngoài đi vào, hắn đã thay trang phục thường ngày, gấm vóc ngọc ngà, giống như công tử phong lưu bước ra từ ánh trăng.
Ta mơ màng, nhất thời không phân biệt được là mơ hay thực, ta cắn ngón tay mình, thấy đau, mới hoàn toàn tỉnh táo lại, không phải mơ.
Thẩm Dật cứ thế ngang nhiên đi vào, khiến ta bất mãn với những người trông coi bảo vệ mà ta thuê giá cao, đúng là vô dụng.
Nhưng nghĩ lại, hộ vệ có võ công cao cường đến đâu cũng không phải là đối thủ của thị vệ do Thẩm Dật huấn luyện.
"Vương gia..."
"Ngươi mua phủ đệ cách phủ quá xa, cách nửa kinh thành, khiến bổn vương phải tìm rất vất vả." Hắn giống như người chồng xa nhà đã lâu trở về, giọng điệu trò chuyện gia đình, âm điệu bình thản.
Ta nhất thời không biết hắn có ý gì, không lên tiếng.
Hắn đi đến bên giường ta, cởi giày đen rồi nằm lên.
Nghĩ đến việc hắn có thể vừa từ giường Kiều Bá Uyên xuống, ta có xung động muốn đá hắn xuống giường.
Nhưng ta lại nghĩ đến Tư Dực, để đòi lại công lý cho Tư Dực, ta cần dựa vào Thẩm Dật.
Ta mặc cho Thẩm Dật ôm ta vào lòng, nghe hắn thì thầm trầm giọng: "Những ngày ở biên quan, ta luôn nghĩ đến nàng. Trước đây, mỗi lần bổn vương xuất chinh, tự do như chim ưng, nhìn xuống thiên hạ, trong lòng không có tình cảm nam nữ, ai ngờ lại bị nàng phá lệ."
Ta hừ một tiếng: "Vương gia nên nói lời này với Vương phi."
Hắn véo má ta: "Nàng vô lương tâm, ta không lấy Vương phi làm cái cớ thì làm sao có thể trở về kinh thành sớm được?"
Ta vẫn không tin hắn sẽ vì ta mà trở về kinh sớm, hắn tâm tư sâu trầm, tuyệt đối không phải là người coi trọng tình cảm. E là hắn lập được quá nhiều công, thánh thượng lại nảy sinh lòng kiêng dè, hắn lấy cớ nhớ người đẹp để xin thánh nhân điều hắn về kinh thành, hắn giỏi nhất là biết thời biết thế.
Năm đó hắn đưa ta vào phủ, đêm đêm hoang đường, không phải vì hắn si mê ta đến thế, mà là để mê hoặc thánh thượng, khiến thánh thượng cho rằng hắn đắm chìm trong tửu sắc, cũng không phải là anh hùng thiên cổ gì.
Con người phải có điểm yếu mới không bị người khác đố kỵ quá mức, điểm yếu này có thể không đáng kể nhưng nhất định phải có.
Thẩm Dật cho rằng ta ngây thơ, thực ra trong lòng ta hiểu rõ mọi chuyện.