Sủng Ái Riêng Nàng

Chương 4



Ta không phải chỉ nói muốn tìm Nguỵ Kiêu thôi sao...

 

Nguỵ Kiêu hắn chỉ là một thị vệ, làm như thể cao quý hơn cả hoàng đế vậy.

 

Thật phiền não, lần sau gặp Nguỵ Kiêu, chắc chắn phải hỏi cho ra lẽ.

 

Nói thật, ta xuyên không đến đây đã nửa năm, nửa năm này vẫn luôn ở trong Nhiếp Chính Vương phủ, không có ai để ý đến ta, ta cũng chưa từng ra ngoài, cho nên chưa hiểu rõ nơi này.

 

Hoàng đế đương triều tên gì, hoàng hậu tên gì, Nhiếp Chính Vương tên gì, ta đều không biết.

 

Ừm... trải qua chuyện hôm nay, ta mới hoàn toàn cảm nhận được.

 

Ta hiện tại chính là người của thế giới này, ta thuộc về thế giới này, nếu ta không tuân thủ quy củ của thế giới này, ta cũng sẽ chết.

 

Nếu ta thoát khỏi kiếp nạn hôm nay, ta trở về chắc chắn sẽ tìm hiểu thật kỹ thế giới này.

 

13

 

[Ôn Di nương biết sai rồi, vậy thì chuẩn bị thật tốt để đêm nay hầu hạ đi.]

 

Nhiếp Chính Vương đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má ta.

 

Ta cúi đầu, trong lòng điên cuồng chửi rủa.

 

Tại sao Nhiếp Chính Vương đột nhiên muốn ta hầu hạ? Hắn không phải đã sống hai mươi lăm năm không gần nữ sắc sao?

 

Hơn nữa, đêm đó hắn để Lý Di nương hầu hạ, ta đoán hắn căn bản không đụng vào Lý Di nương, quần áo trên người Lý Di nương không hề xộc xệch, cũng không có dấu vết bị làm nhục.

 

Ta tâm loạn như ma, ngón tay run rẩy, hy vọng Nguỵ Kiêu nhanh chóng xuất hiện, đưa ta trốn khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.

 

Mặc dù ta là người hiện đại nhưng ta cũng hy vọng trao lần đầu tiên cho người mình thích, chứ không phải Nhiếp Chính Vương chỉ gặp một lần này.

 

[Điện... điện hạ, thiếp có thể về viện chuẩn bị trước không?]

 

Đôi mắt lạnh lẽo thâm sâu của Nhiếp Chính Vương nhuốm một tia ý cười, hắn nhẹ nhàng véo má ta, [Không được. Để phòng ngừa Ôn Di nương lại chạy loạn, Ôn Di nương vẫn nên ở lại viện của bổn vương đi.]

 

Đừng mà!!

 

Ta héo rồi.

 

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Chính Vương đứng dậy, dặn dò một câu [Ôn Di nương nghỉ ngơi cho tốt], sau đó phất tay áo rời đi. Nhiếp Chính Vương đi rồi, ta nuốt một ngụm nước bọt, lén lút xuống giường mở cửa.

 

Cửa không khóa, bên ngoài có thị vệ canh giữ.

 

[Ôn Di nương.]

 

Bọn họ không ngăn cản hành động của ta.

 

Xem ra ta có thể tùy ý đi lại trong chủ viện của Nhiếp Chính Vương, chỉ cần không rời khỏi chủ viện, sẽ không ai ngăn cản ta.

 

Vậy ta sẽ đi tìm Nguỵ Kiêu, ta không thể chờ thêm được nữa, hôm nay ta phải bỏ trốn cùng hắn.

 

14

 

Nhiếp Chính Vương ngồi trong thư phòng, xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức.

 

Hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng.

 

Thư phòng của Nhiếp Chính Vương, không, của Nguỵ Kiêu, trên bàn án bày một bức họa.

 

Trong bức họa là một cô nương xinh đẹp kiều diễm, đang cong mông cầm cuốc đào đất ở góc tường.

 

Có chút tục tĩu.

 

Nguỵ Kiêu không khỏi cười khẽ, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ trên bức họa.

 

Thị vệ gần gũi của Nguỵ Kiêu thấy vậy, không nhịn được hỏi một câu, [Điện hạ, thuộc hạ nói nhiều, nếu điện hạ thích Ôn Di nương, sao không nói cho nàng biết thân phận thật của mình?]

 

Nguỵ Kiêu cong môi, cất bức họa đi, [Nhìn nàng ngốc nghếch vừa nói thích bổn vương, vừa mắng bổn vương là lão già, thật sự rất đáng yêu thú vị.]

 

Cho nên, khi hắn xuất hiện với thân phận Nhiếp Chính Vương, sẽ cố ý hạ giọng rất thấp, để Ôn Nhiêu không nhận ra hắn.

 

Nguỵ Kiêu dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt nạ quỷ, phát ra tiếng đục đục giòn tan.

 

Hắn rất thích khoảng thời gian ở bên Ôn Nhiêu.

 

Ôn Nhiêu thân thể mềm mại, da thịt trên người rất mềm, đặc biệt là vòng eo thon thả, vừa mềm vừa mảnh, cảm giác rất tốt.

 

Nguỵ Kiêu nheo mắt lại.

 

Hắn không phải thánh nhân, một mỹ nhân mềm mại như vậy ngày đêm ôm trong lòng, không động tình là giả.

 

Cho nên, hắn phải dùng thân phận chính đáng nhất, lý do chính đáng nhất, chiếm hữu Ôn Nhiêu một cách triệt để, để cả thân xác và tâm hồn Ôn Nhiêu đều thuộc về hắn.

 

Nghĩ đến dáng vẻ cô nương kiều diễm đáng yêu kia, đôi mắt ướt át, giọng nói khàn khàn cầu xin hắn...

 

Trong mắt Nguỵ Kiêu nhuốm một chút vui vẻ.

 

Nghĩ thôi cũng thấy đáng yêu.

 

15

 

Ta tìm rất lâu nhưng không tìm thấy Nguỵ Kiêu.

 

Mỗi lần ta định tìm một thị vệ để hỏi, bọn họ đều quỳ xuống đất, giọng run rẩy, [Xin Ôn Di nương đừng làm khó thuộc hạ...]

 

Chậc, không hỏi được.

 

Chỉ còn thư phòng là chưa đi qua.

 

Nhưng mà trong phim truyền hình thường nói, thư phòng là nơi nguy hiểm nhất, bên trong có rất nhiều chứng cứ quan trọng...

 

Ta nghĩ đi nghĩ lại, vô cùng khổ sở.

 

Nếu không tìm được Nguỵ Kiêu, chỉ dựa vào bản thân ta chắc chắn không thể trốn khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.

 

Không trốn được, ta chỉ có thể... hiến thân cho Nhiếp Chính Vương.

 

Theo lời đồn, trên mặt Nhiếp Chính Vương có bảy tám vết sẹo dữ tợn, còn có vết bỏng.

 

Cho nên hắn mới dùng mặt nạ quỷ che mặt.

 

Nói thật, ta không phải kỳ thị ngoại hình, ta chỉ cảm thấy, làm thiếp của một người đàn ông không nhìn thấy mặt, thật sự là...

 

Chậc, không thể nói.

 

Cửa thư phòng không có thị vệ canh giữ.

 

Ta nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước từng bước rất nhẹ vào trong, nhìn quanh bốn phía.

 

Thư phòng rất lớn, gian ngoài là nơi Nhiếp Chính Vương xử lý chính vụ, không có ai.

 

Gian trong lại truyền ra tiếng nói chuyện.

 

Là giọng của Nguỵ Kiêu!Ta vô cùng kích động, cắn môi nhẹ nhàng vén rèm gian trong.

 

Nguỵ Kiêu hắn quả nhiên ở đây!

 

Nhưng còn có người khác.

 

Chỉ thấy mấy thị vệ áo đen quỳ một gối trên đất, cúi đầu, hai tay ôm quyền, cung kính nói: [Điện hạ, có cần thuộc hạ đi gọi vài nha hoàn đến hầu hạ Ôn Di nương chải chuốt trang điểm không?]

 

Nguỵ Kiêu đôi mắt phượng thâm thúy, hờ hững phủ mặt nạ quỷ lên mặt, [Không cần.]

 

Điện hạ...

 

Nguỵ Kiêu hắn hắn là Nhiếp Chính Vương a!

 

Ta hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất tại chỗ.

 

Trong đầu ta không ngừng phát lại những lời ta từng nói.

 

[Nhiếp Chính Vương lão già kia.]

 

[Nhiếp Chính Vương hắn đúng là có bệnh!]

 

[Nhiếp Chính Vương không cho ta ra ngoài, hắn chính là một tên đại ngốc.]

 

...

 

Những lời đại loại như vậy, vô số kể, câu nào cũng khó nghe hơn câu nào.

 

Ta chết chắc rồi.

 

16

 

Ta lặng lẽ buông rèm xuống, mặt không biểu cảm rời khỏi thư phòng.

 

Ta vừa rời khỏi thư phòng, đụng phải một thị vệ.

 

Hắn thấy ta đi ra từ thư phòng, sợ tới mức ngũ quan vặn vẹo, suýt nữa quỳ xuống đất, [Ôn Di nương, sao người lại dám xông vào thư phòng của điện hạ, người có biết xung quanh thư phòng có rất nhiều thị vệ canh gác không, chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ lập tức báo cho Nhiếp Chính Vương!]

 

Thị vệ và ám vệ không giống nhau, thị vệ chỉ là canh gác, còn ám vệ là những cao thủ có võ công cao cường!

 

[Ồ, biết rồi, đừng nói nữa, ta về phòng đây.]

 

Ta như người mất hồn, kéo khuôn mặt chết chóc trở về chủ viện mà Nguỵ Kiêu đã bế ta vào.

 

Ta cởi giày, trèo lên giường, chui vào chăn nằm bất động.

 

Không biết có ai hiểu được ta không.

 

Bạn trai nhỏ đẹp trai, dịu dàng và ngoan ngoãn của ta.

 

Hắn vậy mà lại là Nhiếp Chính Vương trong truyền thuyết giết người như ngóe, tàn nhẫn độc ác, xấu xí như quỷ.

 

Ha ha, cảm giác này thật sảng khoái.

 

Cuối cùng ta cũng hiểu ra, tại sao mỗi khi ta nhắc đến cái tên [Nguỵ Kiêu], những thị vệ kia lại mắng ta muốn quyến rũ chủ tử.

 

Ta cũng hiểu ra, tại sao khi ta nói Nguỵ Kiêu là bạn tốt của ta, thị vệ lại muốn đánh chết ta.

 

Nguỵ Kiêu, ngươi giấu ta giỏi thật.

 

Dùng tên thật chơi trò nhập vai với ta, ngươi thật sự coi ta là đồ ngốc.

 

17

 

Ta thật ngu ngốc.

 

Biết thế này, lúc mới xuyên không, ta nên lật sách cẩn thận, hoặc hỏi thăm xem người nắm quyền của thế giới này tên là gì.

 

Nếu ta hỏi thăm kỹ những điều này sớm hơn, ta cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.

 

Ta nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà, mặt mày đờ đẫn, lòng như tro tàn.

 

18

 

[Điện hạ, Hạc Nhất vừa truyền lời nói, Ôn Di nương đã đến.]

 

Đôi môi mỏng dưới mặt nạ quỷ khẽ nhếch lên một đường cong.

 

Hắn đương nhiên biết, cô nương nhỏ kia tự cho là mình nhẹ nhàng không làm kinh động đến bất kỳ ai nhưng cô ta không lừa được bất kỳ ai.

 

[Ừm, lui xuống đi, bổn vương đi xem Ôn Di nương.]

 

Nguỵ Kiêu đứng dậy, chỉnh lại áo ngoài.

 

Hắn nóng lòng muốn xem xem cô nương của hắn đang làm gì, biểu cảm có gì đặc sắc.

 

19

 

[Điện hạ.]

 

Ta nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cùng với tiếng hành lễ của thị vệ.

 

Mắt ta đờ đẫn, trong lòng vô cùng khổ sở. Nguỵ Kiêu đeo mặt nạ quỷ bước vào phòng, ta chậm rãi bò dậy khỏi giường, chân trần xuống giường, mặt không biểu cảm hành lễ với hắn, [Th thiếp tham kiến điện hạ.]

 

Giọng nói không chút cảm xúc, như đang tụng kinh.

 

Nguỵ Kiêu khẽ cười, ôm ngang eo ta, đặt ta trở lại giường, [Đất lạnh, Ôn Di nương chân trần, nếu bị lạnh thì sao?]

 

Nguỵ Kiêu hắn còn giả vờ nữa sao!!

 

Đáng ghét! Đáng ghét quá, đến nước này rồi mà hắn còn không chịu thú nhận với ta, hắn còn giả vờ!

 

Tên Nguỵ Kiêu đáng ghét này rõ ràng đã biết mình lộ tẩy rồi!

 

Thị vệ đã nói, trong thư phòng của hắn có rất nhiều ám vệ, hắn không thể không biết ta đã đến!

 

Thôi, dù sao cũng không trốn thoát được, chi bằng chấp nhận sự thật.

 

Suy nghĩ một lát, ta làm giọng mình mềm mại hơn, mắt đượm vẻ quyến rũ, nhìn hắn mê hoặc.

 

[Th thiếp sẽ không bị lạnh... Trời còn sớm, điện hạ nóng lòng muốn th thiếp hầu hạ sao?]

 

Ta đưa tay ôm lấy cổ Nguỵ Kiêu, đôi môi đỏ thắm áp lên môi hắn, nhẹ nhàng hôn một cái, [Điện hạ, mau tháo mặt nạ ra đi, lạnh quá.]

 

Ánh mắt Nguỵ Kiêu sâu thẳm, càng thêm u ám, giọng khàn khàn, ôm chặt ta vào lòng, [Ôn Di nương thật sự muốn nhìn dung mạo của bổn vương?]

Chương trước Chương tiếp
Loading...