Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sống lại trong nghịch cảnh
Chương 6
Vài ngày sau vào một buổi chiều, Tạ Uy đến.
Nhìn cảnh mẹ nuôi tôi tất bật pha trà cho ông ta, ông ta im lặng hồi lâu: "Cha biết những năm qua con đã chịu nhiều ấm ức nhưng con hoàn toàn có thể nói với cha trước, cha sẽ xử lý mọi chuyện, dù sao cha cũng là cha con.
"Con có biết vì con tự ý báo cảnh sát mà nhà họ Tạ đã mất bao nhiêu không?"
Tôi cười: "Ông định xử lý thế nào?"
Là bảo vệ danh dự và sự nghiệp của công ty, để cái chế.t của Châu Nguyên mãi mãi trở thành bí ẩn.
Hay là chia tay Lục Thanh Quân trước khi báo cảnh sát, bảo toàn lợi ích của mình ở mức cao nhất.
Những điều này đều không phải là những gì tôi muốn.
"Thôi được, chuyện đã xảy ra rồi, cha không truy cứu nữa.
"Về nhà họ Tạ với cha đi, cha sẽ nói với mọi người con là con gái của Tạ Uy."
Ông ta nhìn tôi nghiêm khắc, có chút ngưỡng mộ và cảm khái: "Con rất giống với cô con gái lý tưởng của cha, thông minh, dũng cảm, những ấm ức con phải chịu những năm qua, cha sẽ đền bù cho con."
Thông minh? Dũng cảm?
Tôi nhớ lại kiếp trước, Tạ Uy rõ ràng biết tôi bị nhiễm HIV vì bán máu nhưng lại dung túng cho Lục Thanh Quân tung tin đồn tôi lăng nhăng bên ngoài.
Sau khi tôi chế.t, ông ta cũng không chút do dự đuổi mẹ nuôi tôi ra khỏi nhà họ Tạ.
Ông ta đã nói thế nào ấy nhỉ: "Nhà họ Tạ chúng tôi tuy đối xử tốt với người tàn tật nhưng không thể dung túng cho loại người như Phương Viên Viên làm hoen ố danh tiếng nhà họ Tạ.
"Là mẹ mà không hoàn thành trách nhiệm giáo dục con, nhà họ Tạ chúng tôi cũng không cần một người giúp việc vô trách nhiệm như cô."
Mẹ nuôi tôi khóc lóc van xin cho tôi.
Tạ Uy ra vẻ chính nghĩa, tổng kết về cái chế.t của tôi: "Yếu đuối, ngu ngốc, loại người như vậy dù có sống cũng chẳng có giá trị gì."
Lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai.
Giờ lại trùng hợp với ánh mắt có chút thương yêu của người đàn ông trước mặt.
Có lẽ tôi của kiếp này có giá trị với ông ta.
Nhưng tôi không cần nữa: "Ông Tạ, xin mời về."
15
Nghe nói Tạ Uy đã rút lại đội luật sư ông ta thuê cho Lục Thanh Quân, có ý mặc kệ bà ta tự sinh tự diệt.
Một ngày mưa gió, tôi đến thăm Lục Thanh Quân.
Bà ta mặc đồng phục tù, tóc cắt ngắn, tóc mái được gài gọn gàng sau tai.
Vẫn có vẻ ngoài đàng hoàng như một phu nhân nhà giàu cao cao tại thượng.
Ánh mắt đầu tiên bà ta nhìn thấy tôi, không có lời nguyền rủa hay oán hận, mà là vô cùng vội vã muốn tôi nhanh chóng rời đi.
"Viên Viên, Tạ Uy quyền lực ngập trời, con phải nhanh chóng rời đi."
"Nếu ông ta biết con là con của Châu Nguyên, con sẽ thực sự sé chế.t!"
Bà ta tỏ ra rất sợ hãi.
Nhưng mà...
"Tại sao vẫn còn giả vờ, rõ ràng bà biết tôi là con gái của Tạ Uy."
Lục Thanh Quân là người như thế nào, bà ta có thể khiến Tạ Uy tin rằng Tạ Dữ là con trai của họ trong suốt mười sáu năm.
Đồng thời quan hệ với hai người đàn ông rồi mang thai, Lục Thanh Quân làm sao có thể chắc chắn rằng tôi chắc chắn là con gái của Châu Nguyên?
Chỉ dựa vào ngoại hình lúc mới sinh?
Một người có thể che giấu vụ án giế.t người trong mười sáu năm, sẽ không thể võ đoán như vậy.
Đây cũng là mục đích tôi đến đây.
Tôi không hiểu, tại sao bà ta lại bỏ rơi đứa con của mình và chồng.
Bà ta hận Tạ Uy?
Hay là nói bà ta hận Tạ Uy đã chia rẽ bà ta và Châu Nguyên?
Tôi cố tình giả vờ rất vui vẻ: "Bố nói sẽ đón con về nhà họ Tạ, bù đắp cho con những gì đã thiếu trong mười mấy năm qua.
"Còn anh trai cũng rất thích con, anh ấy nói anh ấy sẽ không ra nước ngoài nữa, sẽ ở lại cùng con lớn lên."
Trong tiếng khao khát của tôi, Lục Thanh Quân bùng nổ tiếng hét sắc nhọn.
Có vẻ như muốn xuyên qua lớp kính cào nát khuôn mặt tôi.
"Con tiện nhân! Con tiện nhân!
"Tao sớm nên bóp chế.t mày!"
Dù bị hai cảnh sát khống chế cơ thể, bà ta vẫn vặn vẹo muốn tấn công tôi.
"Bà hận tôi.
"Hận tôi là con gái của Tạ Uy?"
Không đúng.
"Bà hận tôi không phải là con của bà và Châu Nguyên."
Lục Thanh Quân đột nhiên ngừng giãy giụa, bà ta từ từ ngồi sụp xuống đất, trong mắt là sự oán độc thấu xương, nhìn chằm chằm vào tôi: "Tôi đã mong mỏi có con với ông ấy lâu như vậy, tại sao con lại là con gái của Tạ Uy!"
"Là bà đã tự tay giế.t Châu Nguyên." Tôi lạnh lùng nhắc nhở bà ta.
"Đúng vậy, tôi đã giế.t ông ấy."
Lục Thanh Quân ôm mặt, vai run lên vô vọng, miệng lẩm bẩm: "Nhưng tôi yêu ông ấy.
"Tôi yêu ông ấy như vậy.
"Tại sao ông ấy không thể ngoan ngoãn ở bên tôi."
Cảnh sát nhắc tôi thời gian thăm nuôi đã hết.
Tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Thanh Quân ở phía sau hét lên sắc nhọn: "mày đáng chế.t! mày căn bản không có tư cách để sống!"
Kiếp trước bà ta đã đóng vai một người mẹ đau xót cho đứa con trước mộ.
Bây giờ lột bỏ lớp da giả tạo đó, lộ ra bộ mặt điên cuồng thực sự của bà ta.
Nhưng cảm xúc của tôi sẽ không còn bị bà ta chi phối nữa.
Tạ Dữ đợi ở cổng nhà tù.
Tôi nhắc anh ta nếu muốn thăm Lục Thanh Quân thì có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, tâm trạng của bà ta bây giờ có lẽ rất tệ.
Tạ Dữ đồng ý.
Khoảng thời gian này anh ta hẳn là người mệt mỏi nhất, người nuôi mình mười lăm năm không phải là cha mẹ ruột.
Từ một cậu ấm nhà giàu rơi xuống trần gian, không phải ai cũng có thể bình tĩnh chấp nhận cú sốc tâm lý như vậy.
Nhưng Tạ Dữ đã dọn ra khỏi nhà họ Tạ.
Tự viết giấy nợ cho Tạ Uy, hứa sẽ hoàn trả chi phí nuôi dưỡng của nhà họ Tạ trong những năm qua.
Dù năm mới này anh ta phải một mình trong căn phòng thuê.
Tôi không hối hận về quyết định của mình nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với Tạ Dữ.
Tạ Dữ lại an ủi tôi:
"Thật ra tôi chẳng yếu đuối đến thế, cũng không đau buồn như tôi tưởng."
Tạ Dữ vừa nói vừa cụp mắt: "Thực ra tôi đã sớm đoán mình không phải con nhà họ Tạ, tôi tưởng mình là con nuôi, không ngờ... sự thật còn điên rồ hơn cả những gì tôi đoán."
Ai bảo trẻ con không nhạy cảm.
Chúng thường biết rõ tình yêu thương dành cho mình đến mức nào.
"Hôm qua tôi đã đến nhà cũ của Châu Nguyên." Tạ Dữ mím môi: "Tro cốt của ông ta đã được họ hàng đưa về chôn cất."
"Thế còn mẹ của ông ta?"
Tạ Dữ lắc đầu: "Bà ấy vẫn ngồi ở cửa, giờ thì lúc nào cũng nhìn về hướng phần mộ."
Có lẽ bà ấy đã biết rồi.
Chỉ là không người mẹ nào muốn tin vào tin dữ con mình đã mất.
"Tạ Dữ, về nhà ăn bánh trôi nước không? tôi nghiên cứu ra vị tôm càng xanh cay mới!"
"Được nhưng tôi phải làm xong bài kiểm tra trước, kỳ thi tới tôi chắc chắn sẽ giành được hạng nhì."
"Vậy thì tôi chỉ đành miễn cưỡng tiếp tục làm người đứng đầu thôi?"
Mưa tạnh trời quang, cầu vồng xuất hiện ở đằng xa.
Tôi nghĩ mình cũng đã đón được bình minh.
16
Tạ Hiên phát hiện ra lá thư giám định quan hệ cha con trong ngăn kéo của cha mình.
Phương Viên Viên lại là em gái cùng cha cùng mẹ với mình
Không phải con của mẹ và người khác.
Tạ Hiên không kìm được sự phấn khích trong lòng, hỏi dồn cha tại sao vẫn chưa đón em gái về.
Tạ Uy nói: "Con bé không muốn về."
Tạ Hiên thấy khó hiểu, tại sao lại không muốn về:
"Có phải vì trước đây ta đối xử tệ với con bé không nhưng lúc đó ta đâu biết con bé là em gái mình."
Từ nhỏ Tạ Hiên đã muốn có một đứa em gái, thơm tho mềm mại, bám theo sau gọi Tạ Hiên là anh trai.
Lúc nhỏ Phương Viên Viên cũng thực sự đồng ý được kỳ vọng của Tạ Hiên về một đứa em gái.
Nhưng mẹ nói với Tạ Hiên rằng Phương Viên Viên là con gái của người giúp việc, tâm cơ sâu sắc.
Dưới sự xúi giục của mẹ, Tạ Hiên càng ngày càng ghét Phương Viên Viên.
Tạ Hiên bắt đầu hối hận, tại sao không sớm phát hiện ra Viên Viên là em gái ruột của mình.
Nhưng bây giờ cũng chưa muộn.
Chờ tôi đón em gái về, chắc chắn sẽ bù đắp cho con bé, sẽ yêu thương em gái gấp bội.
Tạ Hiên sẵn sàng chia sẻ tất cả những gì mình có với em gái.
Nhưng Phương Viên Viên không chịu về.
Tạ Hiên tìm đến nhiều lần, cuối cùng cũng gặp được.
Em gái đang cùng mẹ nuôi gói bánh trôi nước.
Con bé cười gọi Tạ Dữ đang làm bài kiểm tra: "Anh ngốc, anh làm xong chưa, nhanh ra cán vỏ bánh trôi nước!"
Tạ Hiên nắm chặt tay, lòng chua xót vô cùng.
Tạ Hiên nghĩ: [Rõ ràng ta mới là anh trai của em.]
Tạ Hiên nhất thời bốc đồng chạy đến, nụ cười trên mặt Phương Viên Viên lập tức biến mất.
Lạnh lùng hỏi Tạ Hiên đến làm gì.
Thái độ hoàn toàn trái ngược với thái độ đối với Tạ Dữ.
Tạ Hiên cảm thấy tủi thân.
"Ta đến thăm em gái mình cũng không được sao?"
Phương Viên Viên lười ngẩng đầu lên: "Tôi nhớ là tôi đã nói với anh rồi."
Nói gì cơ?
Cuối cùng Tạ Hiên cũng nhớ ra, sắc mặt tái mét.
Phương Viên Viên nói rằng Tạ Hiên không xứng làm anh trai của con bé.