Sống lại trong nghịch cảnh

Chương 2



Tôi không tham gia tiệc, đương nhiên Lục Thanh Quân không thể như kiếp trước, trước mặt mọi người bôi nhọ tôi.

 

Tạ Hiên sợ chế.t khiếp tôi sẽ quyến rũ anh em bọn họ, cho dù Tạ Dữ đã trở về trường nội trú, anh ta vẫn thỉnh thoảng đến cảnh cáo tôi.

 

May mắn hơn kiếp trước là tôi có rất nhiều thời gian để học.

 

Lục Thanh Quân không ưa nhìn thấy tôi cúi đầu học bài mỗi ngày.

 

Cô ta nhân lúc mẹ nuôi không có nhà, gọi tôi ra giúp việc.

 

Vẻ mặt nhân từ căn dặn tôi: "Con gái thì phải đảm đang một chút.

 

"Đến lau nhà cũng không biết, sau này chẳng phải bị người ta chê cười sao?"

 

Tôi cầm cây bút ấm áp, quay đầu cười với bà ta: "Phu nhân họ Lục, bà chắc chắn muốn thuê lao động trẻ em chứ?

 

"Có cần chú cảnh sát lại đến trò chuyện với bà không?"

 

Nghe tôi nhắc đến cảnh sát, nụ cười của bà ta cứng đờ.

 

Một lúc sau, bà ta từ từ lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Viên Viên, những năm qua dì đối xử với con không tốt sao, con lại có thái độ này?"

 

Tôi lười để ý đến, cúi đầu tiếp tục làm bài kiểm tra còn dang dở.

 

Bị phớt lờ hoàn toàn, bàn tay Lục Thanh Quân bám vào khung cửa gần như bóp méo: "Tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói sắc bén, xem ra là bị dạy hư ở trường rồi."

 

Tôi vẫn tự học.

 

So với cấp ba, nhiệm vụ học tập của cấp hai nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng tôi vẫn từng bước vững chắc, nắm vững từng kiến thức.

 

Ngày thi cấp ba đến rất nhanh.

 

Tôi bỏ giấy báo danh, bút thi vào túi đựng đồ dự thi, đảm bảo không thiếu thứ gì.

 

Cả nhà Lục Thanh Quân đang ăn sáng.

 

Cô ta cười đề nghị cho tài xế đưa tôi đi, tôi nói không cần.

 

Đến khi bước ra ngoài sân, tôi mới hiểu được ý cười sâu xa của bà ta.

 

Lốp xe đạp của tôi bị thủng.

 

Tạ Hiên khoanh tay trước ngực, giọng điệu cao ngạo nói: "Này, mẹ tôi bảo tôi đưa cô đến trường thi, mau lại đây."

 

Ánh mắt nhìn lên, là nụ cười nhân từ của Lục Thanh Quân.

 

Tôi nắm chặt quai cặp, cúi người lên xe.

 

Chiếc xe thể thao chạy qua con đường đèo, phóng nhanh về hướng ngược lại với điểm thi.

 

"Có ý gì?" Tôi hỏi.

 

Tạ Hiên nhếch mép, quay đầu nhìn tôi:

 

"Giả vờ yêu thích học hành làm gì, kỳ thi cấp ba quan trọng với cô vậy sao?

 

"Cô muốn bám váy đại gia đến thế, hôm nay tôi vừa vặn có thể giới thiệu cho cô mấy người..."

 

Anh ta chưa nói hết câu, cổ họng đã bị một con dao rọc giấy kề vào cổ.

 

"Bây giờ quay đầu xe, đưa tôi đến trường thi."

 

Tôi nằm trên người anh ta, con dao rọc giấy trong tay áp sát vào cổ Tạ Hiên.

 

Tạ Hiên cả người cứng đờ: "Cô làm gì vậy!"

 

"Đưa tôi đến trường thi."

 

"Không thể nào, cô dám động đến tôi thử xem!"

 

Tôi nhướng mày, con dao rọc giấy sắc bén lướt qua cổ họng anh ta, từ từ rạch một đường máu.

 

Lại tiến về phía trước một chút.

 

"Thiếu gia nhà họ Tạ có thể thử xem."

 

Tạ Hiên đau đến kêu lên: "Đến trường thi! Đến trường thi!"

 

Một đường xe chạy với tốc độ cực nhanh.

 

Đến trường thi, tôi thu con dao rọc giấy đang để ở cổ anh ta lại, dùng gấu áo của Tạ Hiên lau sạch vết máu trên đó, sau đó thong thả cất vào cặp sách.

 

Tạ Hiên sờ cổ mình, vừa kinh vừa giận: "Phương Viên Viên! Cô bị bệnh hả! Mang theo dao bên người, chờ tôi báo cảnh sát đưa cô vào tù đi!"

 

"Bị bắt cóc, lẽ nào không cho phép tôi tự vệ sao?"

 

Tôi cười khẩy một tiếng, ném cho anh ta một miếng băng dán: "Dù sao tôi cũng chỉ là một kẻ vô dụng nhưng Thiếu gia nhà họ Tạ thì chưa chắc đâu.

 

"Thi xong nhớ đến đón tôi, nếu không tôi không dám đảm bảo một kẻ điên sẽ còn làm ra chuyện gì nữa."

 

Tạ Hiên ôm cổ mình rụt vào trong xe, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa xa lạ nhìn tôi: "Phương Viên Viên! Cô đúng là một kẻ điên!"

 

Anh ta không nhắc đến chuyện báo cảnh sát nữa.

 

Tôi thờ ơ nhún vai, vác cặp lên vai, bước vào trường thi.

 

Kiếp trước tôi nhút nhát yếu đuối, đổi lại sự khinh thường và bắt nạt của Tạ Hiên.

 

Bây giờ tôi phát điên bất cứ lúc nào, ngược lại khiến anh ta phải kiêng dè.

 

Thế giới này thật kỳ diệu, kẻ ngang ngược sợ kẻ điên, kẻ điên sợ kẻ liều lĩnh.

 

Tôi chính là kẻ liều lĩnh đó.

 

6

 

Tạ Hiên mặt đen như than đưa đón tôi đi thi.

 

Thi xong về nhà họ Tạ, thấy tôi và Tạ Hiên cùng nhau đi vào, Lục Thanh Quân đang uống trà sắc mặt liền thay đổi: "A Hiên, con đưa Viên Viên đi thi xong rồi à?"

 

"Không phải mẹ bảo con đưa cô ấy đi sao!"

 

Tạ Hiên mặt mày khó chịu lên lầu.

 

Lòng tự trọng của anh ta quá mạnh, bị một cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi khống chế khiến anh ta cảm thấy mất mặt.

 

Vì vậy dù thế nào anh ta cũng sẽ không nói sự thật với Lục Thanh Quân.

 

Tận dụng điểm này của Tạ Hiên, ngược lại lại mang đến cho tôi không ít thuận lợi.

 

Bị Tạ Hiên làm cho tức tối, sắc mặt Lục Thanh Quân trong nháy mắt trở nên khó coi.

 

bà ta miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: "dì còn chưa biết từ bao giờ con và A Hiên lại thân thiết đến vậy?"

 

"À, chuyện này thì..."

 

Tôi e thẹn cười một tiếng: Anh Hiên đối xử với con rất tốt, bạn học còn nói con và anh ấy rất có tướng phu thê.

 

Tay Lục Thanh Quân run lên, tách trà suýt rơi xuống.

 

Ta thầm thưởng thức dáng vẻ hoảng loạn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của bà ta.

 

Quả nhiên, để người ta phát điên vẫn làm lòng người ta vui vẻ.

 

Thực ra tôi và Tạ Hiên không giống nhau.

 

Nói nghiêm túc thì tôi không giống Lục Thanh Quân, cũng không giống Tạ Uy.

 

Ví dụ như vợ chồng họ đều là mí mắt đơn, còn mắt tôi lại to và hai mí.

 

Nếu không phải kiếp trước Lục Thanh Quân đã đích thân thừa nhận trước mộ tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ nghĩ mình là con gái bà ta.

 

Khi tôi nghi ngờ về thân thế của mình, Lục Thanh Quân đã điều chỉnh lại biểu cảm.

 

Bà ta lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình: "Viên Viên, tuy dì cho con tiếp xúc nhiều với A Hiên nhưng dù sao con cũng xuất thân thấp kém, lại là con gái, vẫn phải chú ý giữ chừng mực.

 

"Nếu không, người ta sẽ nói con không có giáo dưỡng."

 

tôi "Ồ." một tiếng, ngây thơ ngẩng đầu lên: "Ai nói con không có giáo dưỡng, có phải là phu nhân không?

 

"Phu nhân trông hiền lành vậy, hóa ra cũng thích nói xấu sau lưng người khác?"

 

Lục Thanh Quân giữ vẻ quý phái của một phu nhân nhưng mặt đỏ bừng vì tức giận, trừng mắt nhìn tôi nói không nên lời.

 

tôi trở về phòng, tiếp tục ôn tập kiến thức phổ thông.

 

Ngày hôm sau, Tạ Hiên đã bị Lục Thanh Quân đưa ra nước ngoài.

 

Không có sự chèn ép của Tạ Hiên, cuộc sống của tôi càng trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Kết quả thi trung học cũng được công bố đúng hạn, tôi đã giành được vị trí đầu tiên.

 

Khi nhà họ Tạ dùng bữa tối, Tạ Uy đã đích thân mời tôi đến.

 

Ông ta liếc nhìn tôi một lượt rồi gật đầu: "chú thấy trên báo rồi, điểm thi hơn Tạ Dữ mười điểm."

 

Lục Thanh Quân nắm chặt con dao ăn: "Thi được nhất cũng không được kiêu ngạo, kiến thức phổ thông không phải chỉ cần học thuộc lòng là có thể đứng đầu được.

 

"Nhưng lần này con làm tốt, dì vẫn phải thưởng cho con."

 

Nhìn thấu sự tính toán ẩn dưới đáy mắt bà ta, tôi cười lạnh, cúi đầu xuống.

 

Chuyện xảy ra ở kiếp trước.

 

Cuối cùng cũng đến lúc tôi chờ đợi.

 

7

 

Lục Thanh Quân vô cùng quan tâm, mở lời: "dì tìm cho Viên Viên một gia sư, dù sao điều kiện gia đình con bé cũng kém, chỉ có con đường học hành là lối thoát."

 

Chỉ vì một câu nói của bà ta, kiếp trước cuộc đời tôi đã từ vực sâu rơi xuống địa ngục.

 

Nhưng lần này, tôi ngẩng đầu lên, cười tươi nhìn Lục Thanh Quân: "Được ạ, cảm ơn phu nhân."

 

Vì vậy, một giáo viên nam tên là Phàn Anh Tài đã bước vào nhà họ Tạ, phụ trách dạy tôi môn hóa học.

 

Anh ta nho nhã, hài hước, kiểu tóc mỗi ngày đều được chăm chút cẩn thận, hoàn toàn khác với các giáo viên ở trường.

 

Chỉ trong vòng hai tháng, thành tích môn hóa của tôi đã được cải thiện rất nhiều.

 

Sau khi làm một bài thi thử nước rút môn hóa học đạt điểm tuyệt đối, tôi hài lòng đứng dậy.

 

"Thầy ơi, em xin lỗi, em muốn đi vệ sinh trước."

 

Nụ cười trên khuôn mặt anh ta rất sâu: "Đi đi, không vội."

 

tôi ôm một hộp giấy vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

 

Mười phút sau, Phàn Anh Tài nhẹ nhàng gõ cửa, lịch sự hỏi: "Bạn học Phương Viên, bạn gặp rắc rối gì sao?"

 

Ngay lúc đó, tôi đột ngột mở cửa, giơ hai tay tát vào mặt anh ta, sau đó hét lên chạy ra khỏi phòng.

 

Chạy thẳng đến thư phòng của Tạ Uy, tiện tay làm rối tung mái tóc của mình.

 

"Chú Tạ, cứu cháu!"

 

Tạ Uy bị dáng vẻ luống cuống của tôi làm cho sợ hết hồn, lại thấy Phàn Anh Tài mặt mũi bầm dập đuổi theo sau.

 

Ông ta cau mày: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lục Thanh Quân đã nhanh chóng xuất hiện, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ôi, Viên Viên sao vậy, sao thầy Phàn lại bị thương?"

 

Tôi ngồi xổm xuống đất khóc nức nở.

 

"Thầy Phàn lén chụp ảnh em đi vệ sinh, còn muốn sờ mó em!"

 

"Cô nói bậy!"

 

Sau khi Lục Thanh Quân và anh ta trao đổi ánh mắt với nhau, Phàn Anh Tài ôm mặt bị thương:

 

"Rõ ràng là Phương Viên Viên quyến rũ tôi!

 

"Tuổi còn nhỏ mà không học hành tử tế, bảo sao lại là con gái của người hầu!"

 

Ánh mắt Tạ Uy nhìn tôi có ba phần nghi ngờ.

 

tôi vừa khóc vừa lắc đầu: "Không phải, trong phòng con có camera giám sát có thể chứng minh.

 

"Đây là điện thoại của anh ta, anh ta để trong nhà vệ sinh để lén chụp ảnh nhưng đã bị con phát hiện!"

 

tôi đưa điện thoại của Phàn Anh Tài cho Tạ Uy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...