Sau khi bỏ rơi ta, hắn đã hối hận
Chương 1
Thành thân ba tháng, Thẩm Vấn An đã nạp thiếp. Nữ tử kia ôn nhu, đoan trang, giống hệt biểu muội của ta ở kinh thành.
Hắn lấy nàng theo lễ chính thê. Tặng nàng xe ngựa châu báu mà ta không có.
Thậm chí khi quân địch tập kích, hắn cũng không chút do dự mà chọn cứu nàng.
Chỉ để lại cho ta một câu: "Xin lỗi, Yểu Yểu đã mang thai cốt nhục của ta."
Nghe nói, sau khi ta chế.t, cuối cùng hắn cũng hối hận.
Trút tay tìm khắp bãi tha ma, chỉ vì muốn tìm thi thể ta.
Nhưng ta lại không chế.t.
Sớm đã được Tạ Cửu nhặt về, vừa dỗ vừa lừa: "Mất trí nhớ không sao, chỉ cần nhớ ta là phu quân của nàng là được."
01
Ta lại nằm mơ.
Trong mơ là cảnh quân Khương tập kích, Thẩm Vấn An bại trận ngày đó.
Giữa tiếng hò hét giết chóc vang trời, hắn cưỡi ngựa xông tới, ôm chặt thiếp thất Tô Yểu Yểu vào lòng.
"Yểu Yểu tay trói gà không chặt, lại còn mang thai cốt nhục của ta.
"Nàng không giống cô ấy, Chung Ly, nàng từ nhỏ đã tập võ, cho dù không có ta, nàng cũng có thể sống sót."
Khoảnh khắc họ lật người lên ngựa.
Một mũi tên bay tới, từ phía sau đâm vào xương bả vai ta.
Khoảnh khắc mũi tên đâm vào da thịt, giác quan của ta trở nên vô cùng rõ ràng.
Ta nghe thấy Tô Yểu Yểu khóc nức nở trong vòng tay hắn.
Cũng nhìn thấy Thẩm Vấn An trên lưng ngựa ngoái đầu nhìn lại.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã dời mắt, phi ngựa bỏ đi.
Quân Khương vào thành, thủ lĩnh ra lệnh không bỏ sót kẻ nào.
Một tên lính Khương thấy ta còn thở, lại một đao chém vào cổ ta.
Chỉ là đao pháp của hắn không chuẩn, chệch đi một chút, rơi vào mặt ta.
Máu tươi nhòe nhoẹt cả hai mắt, đỏ ngầu một mảng.
Cơn đau thấu xương khiến ta bừng tỉnh trong nháy mắt.
Cảnh tượng bị đao kiếm đâm vào người trong mơ vẫn còn rõ mồn một.
Cơn đau thực sự truyền đến từ vết thương cũng khiến ta giật mình.
Ta ấn chặt vào ngực mình đang đập liên hồi.
Đang thở dốc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Phu nhân, có khách đến, lão gia mời người ra hoa đường."
Giọng nói của thị nữ truyền đến qua cánh cửa.
Hai chữ "Phu nhân." mà nàng ta nói, đột nhiên làm dịu đi tâm trạng bồn chồn của ta.
Đúng vậy.
Việc quân Khương tập kích Lương Châu đã qua ba năm.
Giờ đây ta đã đổi tên đổi họ.
Không còn là Chung Ly.
Mà là phu nhân của Tạ Cửu, Tống Du.
02
Tạ Cửu thích yến tiệc.
Cũng thích gọi ta cùng ngồi khi yến tiệc.
Hắn thích nghe những người đó nịnh nọt khen ta và hắn là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Cũng thích nghe người ngoài gọi ta là "Phu nhân Tạ."
Hắn thích, ta cũng vui.
Vẫn luôn chiều theo hắn.
Nhưng nghe hắn ở trong hoa đường, ân cần khen ngợi: "Phu nhân của ta, đương nhiên là đệ nhất thiên hạ.
"Rượu mơ nàng ủ, cho dù ngàn vàng cũng khó mua được..."
Ta vẫn có chút bất ngờ.
Thấy ta đi tới, mắt hắn sáng lên, đứng dậy nghênh đón.
"Phu nhân, nàng mau lại đây, ta giới thiệu cho nàng biết, đây là đồng liêu cũ của ta trên chiến trường.
"Thẩm huynh, đây chính là phu nhân mà ta đã nhắc đến với huynh..."
Thái độ quá mức nhiệt tình và cách hắn gọi "Thẩm huynh."
Khiến lòng ta không hiểu sao lại đập thình thịch.
Đột nhiên sinh ra chút bất an.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy tiếng "Đông." vang lên.
Ly rượu trong tay người trong phòng đột nhiên rơi xuống đất.
Nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy người đàn ông đuối diện hơi cứng người, trừng mắt như không thể tin được.
"A Du..."
Môi hắn mấp máy, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Nhìn rõ dung mạo của hắn, ta không khỏi nín thở.
Bởi vì người trước mắt không phải ai khác.
Chính là ba năm trước, vì cứu thiếp thất mà bỏ rơi ta - phu quân của ta - Thẩm Vấn An.
...
Sức lực trên tay hơi siết chặt.
Cơn đau nhói lên kéo suy nghĩ của ta trở về, cũng dần ổn định cảm xúc của ta.
Tạ Cửu đang cười.
Như thể không nhìn thấy sự thất thố của Thẩm Vấn An, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Cũng đầy lo lắng bất an.
"Phu nhân, Thẩm huynh mới đến Vân Châu, nghe nói rượu mơ do nàng ủ rất ngon, muốn xin một bình, không biết rượu đó còn không?"
Giọng điệu dịu dàng ngọt ngào hơn ngày thường và cách xưng hô quá mức thân mật, khiến ta bất lực.
Cũng không khỏi thở dài trong lòng.
Còn gì không hiểu nữa?
Tạ Cửu cố ý.
Hắn cố ý thử ta, xem ta có thực sự mất trí nhớ không?
Cũng cố ý thử, xem ta còn tình cảm với Thẩm Vấn An không...
03
Ta quả thực từng rung động với Thẩm Vấn An.
Ta và hắn quen biết từ nhỏ, nghe nói hắn thích tập võ.
Ta đã từng quỳ ngoài cửa phòng ông ngoại một đêm, cầu xin ông ngoại dạy hắn thương pháp.
Biết chiến trường vô tình, dễ bị thương.
Nên bất kể mưa gió, ta đều phải băng qua nửa thành Lương Châu, đến chỗ lang trung nổi tiếng nhất thành học y chế thuốc.
Còn hắn lúc đó, đưa ta ra khỏi thành ngắm cảnh sa mạc ngoài thành.
Cũng sẽ vào mỗi giờ đầu tiên trước sinh thần của ta, xách rượu trèo tường, đến chúc mừng sinh thần ta.
Ta tưởng, chúng ta là hai tình tương duyệt.
Nhưng năm đó biểu muội Trữ Dục về Lương Châu thăm nhà.
Ta mới kinh ngạc nhận ra thì ra khi Thẩm Vấn An nhìn người khác, ánh mắt lại có thể dịu dàng quyến luyến đến vậy.
Thì ra hắn cũng có thể kiên nhẫn xếp hàng nửa ngày, đến tận ngõ sâu để mua những món điểm tâm thường không mua được.
Thậm chí khi ta và Trữ Dục bị cướp bắt, hắn chỉ có thể cứu một người.
Có thể không chút do dự, buột miệng thốt ra: "Thả Trữ Dục."
Lúc đó, hắn quả thực đã cứu Trữ Dục.
Sau đó cũng vì áy náy, trước mặt ông ngoại hứa sẽ cưới ta.
Mười dặm hồng trang, tám kiệu hoa.
Đám cưới đó, người người trong thành Lương Châu đều ngưỡng mộ.
Nhưng dù là hắn hay ta, đều chỉ là không còn lựa chọn.
Ta bị cướp bắt, mất hết danh dự, ngoài hắn hứa cưới ta,ta cũng không thể gả cho ai nữa.
Hắn cũng vì thế mà hận ta, chưa từng đụng vào ta.
Ngày đại hôn, ta ngồi thẫn thờ trong phòng tân hôn, uống rượu buồn suốt một đêm.
Chưa đầy ba tháng sau khi thành thân, hắn đã nạp một nữ tử cực kỳ giống Trữ Dục.
Thậm chí vì cứu thiếp thất giống như thế thân kia, hắn lại một lần nữa lựa chọn bỏ rơi ta.
04
Năm đó, quân Yên đột kích, Lăng Tây quan bị phá, ông ngoại không có chiếu điều binh hỗ trợ, phạm vào tội chế.t.
Ông ngoại mất chưa đầy ba tháng, quân Khương đã đánh đến thành Lương Châu.
Thẩm Vấn An bại trận, cũng dẫn theo thiếp thất Tô Yểu Yểu bỏ trốn.
Ta bị thương nặng, lúc hấp hối, từng màn đêm trong quá khứ như đèn kéo quân hiện lên trong đầu.
Lúc đó, ta không khỏi nghĩ.
Thẩm Vấn An rốt cuộc vẫn quên.
Quên rằng sau khi hắn vì cứu Trữ Dục mà bỏ rơi ta, ta vì bảo vệ sự trong sạch mà chống cự quyết liệt, bị trúng mấy nhát đao.
Khi được ông ngoại dẫn người cứu về, hai tay đã bị phế.
Từ đó về sau, tay không thể trói gà, cũng không thể cầm kiếm nữa.
Để ta một mình, ta cũng sẽ chế.t.
Ta tưởng mình chế.t chắc rồi.
Nhưng không.
Mở mắt lần nữa, ta nhìn thấy Tạ Cửu.
Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn ta lo lắng vô cùng.
"Cảm thấy thế nào? Vết thương có đau không? Ngoài vết thương ra còn chỗ nào không thoải mái không?
Hắn liên thanh hỏi một tràng.
Không đợi ta trả lời, lại quay người túm lấy vạt áo của đại phu.
"Sao nàng ấy không nói gì?
"Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt xa lạ như vậy?
"Phải chăng y thuật của ông không được?"
...
Vị đại phu bị hắn lay cho hoa mắt chóng mặt, giải thích cũng mơ hồ.
"Nàng ấy bị thương ở đầu, máu tụ có thể sẽ làm tổn thương não, mất trí nhớ.
"Nhưng tình huống này không nhiều, nàng ấy mới vừa tỉnh, có thể quan sát thêm mấy ngày...
Nhưng Tạ Cửu dường như không nghe thấy câu thứ hai.
Đôi mắt hơi xếch lên kia, đột nhiên lộ ra chút vui mừng.
Hắn hớn hở đi tới, ngồi xổm bên giường.
Giọng điệu nghiêm túc, mang theo sự dụ dỗ.
"Nàng còn nhớ ta không?
"Ta là phu quân của nàng, Tạ Cửu."
05
Ta không mất trí nhớ.
Ta nhớ hắn là Tạ Cửu, con trai thứ sáu của tiên đế.
Nhớ hắn từng cùng ông ngoại ta cùng nhau bảo vệ Lương Châu.
Nhớ quân Yên đột kích, Lăng Tây quan bị phá, ông ngoại không có chiếu điều binh hỗ trợ, phạm vào tội chế.t.
Hắn bị liên lụy bị giáng làm thứ dân, bị giam ở Vân Châu.
Ta cũng nhớ ta và hắn không quen biết nhau.
Chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi.
Lần gặp gần nhất, là đêm trước ngày ta thành thân, hắn trèo tường vào nhà họ Chung.
Ngoài cửa sổ phòng ta, cẩn thận gọi ta: "Cô nương họ Chung, ngày mai cô nương đại hôn, ta mua rượu mơ cô nương thích nhất."
Rượu mơ đêm đó khiến người ta bất ngờ.
Tiếng "Phu nhân." kia, cũng khiến người ta kinh ngạc.
Ta không biết, hắn từ khi nào đã để ý đến ta.
Cũng không biết, thiếu niên mỗi lần gặp mặt đều phải dời mắt đi, không dám nhìn ta, lại có biểu cảm sinh động như vậy.
Ta vốn định giải thích.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đối diện với ánh mắt nồng nhiệt của hắn.
Những lời giải thích, đột nhiên ta không nói ra được.
Thôi vậy.
Dù sao mạng ta là hắn cứu.
Đã như vậy, quãng đời còn lại, ta sẽ ở bên hắn.
Lúc đó, ta nghĩ như vậy.
Vì thế nhẹ giọng nói.
"Ừm, ta nhớ rồi, chàng là phu quân của ta, Tạ Cửu..."
06
Ta không biết Tạ Cửu đã rời khỏi Vân Châu như thế nào, vượt qua trăm dặm đến thành Lương Châu cứu ta.
Những ngày đó cũng không có sức lực để suy nghĩ, hắn đã làm thế nào để giành lại ta từ tay Diêm Vương.
Ta chỉ biết, hắn mời vị lang trung giỏi nhất Vân Châu đến, chữa thương cho ta.
Cũng tìm cho ta phương thuốc bí truyền gần như thất truyền, chữa vết thương trên mặt ta.
Chữa mặt rất đau.
Cần phải cắt bỏ phần thịt thối rữa, rồi thay bằng da người mới chế.t.
Đợi đến khi vết thương lành, dung mạo của ta đã khác trước rất nhiều.
Đối với điều này, Tạ Cửu rất vui.
Hắn nói: "A Du, đổi một khuôn mặt chính là tái sinh, từ nay về sau chỉ cần làm chính mình.
"Không cần để ý đến ta, trước khi nàng tiếp nhận ta lần nữa,
Ta sẽ chờ nàng."
Hắn nói được làm được.
Mặc dù xưng hô vợ chồng với ta nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Chỉ là mỗi lần mời người tụ họp, đều phải mang ta theo, nghe người ta gọi ta một tiếng "Phu nhân Tạ."
Hắn thích nghe người khác khen ta xứng đôi với hắn.
Nhưng có lẽ vì ta chưa từng chủ động đáp lại nên hắn chưa bao giờ yên tâm.
Ba năm nay cùng người khác yến tiệc, hắn thường cố ý vô tình nhắc đến tên Thẩm Vấn An.
Cũng sẽ cố ý nói chuyện với người khác.
Nói rằng sau khi loạn Lương Châu được dẹp, Thẩm Vấn An đã ở bãi tha ma ngoài thành Lương Châu, không ngủ không nghỉ tìm thi thể phu nhân của hắn ba ngày.
Nói rằng sau khi phu nhân của Thẩm Vấn An qua đời, hắn đã bệnh nặng ba tháng, rất đau lòng.
Thậm chí còn lo lắng bất an hỏi ta.
"A Du, nàng nói nếu phu nhân của hắn còn sống, biết hắn si tình như vậy, sẽ tha thứ cho hắn chứ? Có tái hợp với hắn không?"
Khi hắn thăm dò, hắn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
Giống như bây giờ, cẩn thận từng li từng tí.
"Phu nhân, không biết rượu mơ đó còn phần của huynh Thẩm không?"
07
Tiếng "Phu nhân." liên tục khiến Thẩm Vấn An đối diện đột nhiên tỉnh táo lại.
"Phu nhân?
"Không biết vị phu nhân này tôn tính đại danh? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hắn không nhìn Tạ Cửu, ánh mắt dán chặt vào người ta.
Mặt mày biến sắc, nghiến chặt hai chữ "Phu nhân."