Quỷ vương học đường

Chương 2



Cô ta cũng không có tâm trạng để chải chuốt bản thân, thường xuyên để đầu tóc bù xù đi học.

 

Danh hiệu nữ thần số một trường học đương nhiên cũng không còn nữa.

 

Những nữ sinh từng bị cô ta bắt nạt thì thầm bàn tán: "Các cậu xem Hàn Mặc Mặc bây giờ kìa, đúng là báo ứng mà."

 

"Vì danh hiệu nữ thần số một trường học, cô ta đã dùng bật lửa đốt tóc tôi, bây giờ chẳng phải cũng không được chọn sao."

 

"An Ly tuy rằng nhà nghèo nhưng xinh đẹp hơn cô ta nhiều, chẳng qua là nhà có mấy đồng tiền thôi, ai cao quý hơn ai chứ."

 

"Câm miệng hết cho tôi!"

 

Hàn Mặc Mặc lật bàn, xông lên đánh nhau với hai người này.

 

Khi bị thầy giáo tách ra, ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy sự độc ác và không cam lòng.

 

Tôi mỉm cười, không chút sợ hãi mà đón nhận ánh mắt của cô ta.

 

Sau khi tan học, đợi mọi người đều đi hết, Hàn Mặc Mặc từ phía sau gọi tôi lại: "An Ly, bây giờ cô có phải rất đắc ý không?"

 

Sự đố kỵ khiến khuôn mặt vốn ngọt ngào của cô ta dần trở nên méo mó: "Cho dù cô thắng tôi thì thế nào, vẫn không thay đổi được sự thật cô là một con điếm!

 

"Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã ghét cô, tại sao cô mặc quần áo chỉ đáng giá vài chục tệ mà vẫn có thể cao cao tại thượng, tại sao một kẻ thấp hèn như cô lại muốn cướp đồ của tôi?"

 

Hàn Mặc Mặc thấy tôi vẫn không có phản ứng gì, mắt càng đỏ hơn.

 

"Tôi nói cho cô biết, cô chính là một con điếm bị những thứ ma quỷ kia giày vò, người khác hẳn là còn chưa biết nhỉ ha ha?"

 

Ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng, lóe lên trước mặt cô ta, một tay bóp chặt cổ cô ta!

 

"Hừ hừ——"

 

Trong miệng Hàn Mặc Mặc phát ra tiếng đau đớn, khuôn mặt trở nên tím tái.

 

"Cái gọi là âm hôn của cô, chỉ là đưa tôi về nhà một chuyến mà thôi."

 

Tôi dùng tay kia nhẹ nhàng vỗ lên má cô ta: "Muốn nếm thử cảm giác bị vạn quỷ xé nát không?"

 

6

 

Vừa dứt lời, từng con quỷ tướng ngưng tụ lại sau lưng tôi, chúng chậm rãi tiến lên, tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng chói tai.

 

Tôi quay đầu ra lệnh cho những con quỷ tướng từ dưới đất này: "Miệng cô ta thối quá, cắt nửa cái lưỡi đi."

 

Quỷ tướng ngoan ngoãn cúi đầu, chúng là những thuộc hạ trung thành nhất của Quỷ Vương.

 

Bị quỷ hồn cắt lưỡi, không phải là không nói được hoàn toàn, mà là sẽ nói lắp, không thể chữa khỏi.

 

Nhưng Hàn Mặc Mặc lại kiêu ngạo, như vậy sẽ khiến cô ta khó chịu hơn cả giết cô ta.

 

Tôi chuyển ánh mắt sang Hàn Mặc Mặc đã sớm bị dọa ngây người ở một bên.

 

Cô ta giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng sợ.

 

"Cô tưởng dùng mấy cái hình chiếu này có thể dọa được tôi sao?"

 

Tôi cười: "Hình chiếu? Một lát nữa cô đau đến chết đi sống lại, sẽ biết có phải hình chiếu hay không."

 

Không muốn nghe cô ta sủa nữa, tôi quay người bước ra khỏi lớp học.

 

"An Ly, cô đợi đấy, nếu cô dám động đến tôi, bố tôi nhất định sẽ giết chết cô!... Sao lại động được, đừng lại đây a a a!"

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên sau lưng tôi.

 

7

 

Gần đây tôi bị một con ma nhỏ bám theo.

 

Tôi đi đến đâu, con ma nhỏ này cũng đi theo đến đó.

 

"Còn theo nữa, tin hay không tôi ăn thịt cậu?"

 

Nó bất đắc dĩ dừng lại tại chỗ, ngượng ngùng kéo kéo góc áo: "Người thơm quá, tôi đói..."

 

Tôi nhìn đi nhìn lại con ma nhỏ trước mặt.

 

Lạ thật, người bình thường sau khi chết biến thành ma thì tay chân thiếu mất hoặc mặt mũi đáng sợ, chỉ riêng nó là vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc còn sống.

 

Hồn thể cũng rất yếu, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

 

Thảo nào nó nói tôi thơm, bên cạnh Quỷ Vương có nhiều quỷ lực, là nơi thích hợp để nuôi dưỡng hồn thể.

 

Tôi sờ cằm suy nghĩ, hay là coi như nhận một đứa em trai?

 

Nói trước, tôi không phải vì nó đẹp trai mới nhận nó đâu, mặc dù con ma nhỏ này đúng là đẹp trai thật.

 

Chiếc áo sơ mi trắng trên người không một hạt bụi, đúng chuẩn nam thần học đường.

 

Đã quyết định xong, tôi hỏi nó: "Cậu tên gì?"

 

Đôi mắt thiếu niên chớp chớp ngơ ngác: "Tôi tên Mục Thiên Tinh, chuyện trước kia không nhớ nữa."

 

Ồ, còn là một con ma nhỏ mất trí nhớ.

 

Tôi vỗ vai nó, nói giọng nghiêm túc: "Sau này cậu đi theo tôi, lời tôi nói chính là mệnh lệnh, phải tuân theo, biết chưa?"

 

"Vâng."

 

Thiếu niên ngoan ngoãn đáp lời, để lộ lúm đồng tiền bên má phải.

 

Phải nói, đứa em trai này khá đáng giá, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy vui mắt.

 

Tôi thường nghi ngờ Mục Thiên Tinh có phải là gián điệp do kẻ thù không đội trời chung của tôi phái đến, mục đích là quấy nhiễu trái tim quỷ đã yên tĩnh hàng nghìn năm của tôi. Nó luôn dùng đôi mắt thâm tình nhìn tôi, hỏi nó đang nhìn gì, nó liền cong mắt, mắt sáng lấp lánh trả lời: "Ly Ly đẹp."

 

Tôi đưa tay ra xoa đầu nó: "Đẹp cũng không được nhìn nhiều, cậu có biết là cậu làm phiền tôi không?"

 

Mục Thiên Tinh không vui "Ừ." một tiếng.

 

Nhưng chưa được mấy giây, nó lại nhỏ giọng đắc ý nói bên cạnh: "Vậy thì tôi sẽ lén nhìn, không để Ly Ly phát hiện."

 

...

 

"Mau cút đi mà phục hồi hồn thể!"

 

8

 

Trên đường về ký túc xá, cổng trường đông nghịt người.

 

Hàn Mặc Mặc mới quen một người bạn trai, nghe nói là hoàng tử của một nước nào đó, đến cả hiệu trưởng cũng phải đích thân ra đón.

 

Tôi nhìn thoáng qua, Hàn Mặc Mặc mặc chiếc váy đen, tay quấn lấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai, trên mặt lại nở nụ cười đắc ý.

 

Chỉ là, tôi nhíu mày, Hàn Mặc Mặc từ bao giờ lại thành ra thế này?

 

Chiếc váy nhỏ nhất mặc vào người cô ta cũng rộng thùng thình, như thể mặc trên một bộ xương vậy.

 

Ngay cả hốc mắt cũng lõm sâu vào, gầy đến mức đáng sợ.

 

Giống như... bị hút hết nước và dinh dưỡng.

 

Người đàn ông bên cạnh dịu dàng vén tóc cho cô ta, lập tức thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái xung quanh.

 

Hàn Mặc Mặc thì cúi đầu e thẹn, ánh mắt nhìn anh ta si mê vô cùng.

 

Lạ thật, người đàn ông này trên người luôn có một loại hơi thở khiến tôi vô cùng ghê tởm.

 

Tôi khẽ động ngón tay, dùng con mắt quỷ thần để xem người bạn trai dịu dàng ân cần của Hàn Mặc Mặc.

 

Sau lưng anh ta là một luồng quỷ khí ngập trời.

 

Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, vô số hồn ma đang bám trên vai anh ta, đó là những con quỷ dữ đang chuẩn bị đòi mạng anh ta.

 

9

 

Khi tôi trở về ký túc xá, Hàn Mặc Mặc đang bị các bạn nữ trong lớp vây quanh ở chính giữa.

 

Ký túc xá vốn đã chật chội nay lại càng chật chội hơn.

 

"Mặc Mặc, thật ghen tị khi cậu có thể quen một người bạn trai đẹp trai như vậy, tớ thì chẳng có gì ra hồn, chỉ có cái miệng là hay nói linh tinh!"

 

"Cậu làm sao mà so sánh được với Mặc Mặc, người ta số hưởng."

 

Mọi người nói qua nói lại như ở ngoài chợ.

 

"Làm phiền các bạn ra ngoài một chút được không?"

 

Tôi đứng giữa, mắt nhìn chằm chằm vào họ.

 

Khuôn mặt mọi người thoáng hiện lên vẻ bối rối, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự trách móc, dường như đang trách tôi tại sao lại không biết điều như vậy.

 

Hàn Mặc Mặc nở một nụ cười ngọt ngào: "Đúng là lâu quá rồi, An Ly vẫn luôn như vậy--- à không phải, ý tôi là cô ấy rất có quy luật sinh hoạt, là chúng ta làm phiền cô ấy rồi."

 

Lời này vừa nói ra đã khiến một số người không hài lòng.

 

"Chán thật, chỉ có mình cô ta đặc biệt, bảo sao chẳng có ai ưa."

 

"Đúng vậy, không biết điều như vậy, chắc sau này cũng chẳng ra gì đâu."

 

nhân lúc họ quay người rời đi, tôi đã ném hai lời nguyền ác mộng vào hai người vừa lên tiếng, đảm bảo họ sẽ có một đêm mơ đẹp.

 

Lúc này trong ký túc xá chỉ còn lại tôi và Hàn Mặc Mặc.

 

Tôi lè lưỡi: "Đã lâu không gặp, mà trà xanh thì tiến bộ không ít, về nhà chắc cũng luyện tập không ít nhỉ."

 

"Cô!"

 

Hàn Mặc Mặc muốn nổi giận nhưng lại cố nhịn xuống, nụ cười trên môi cô ta càng sâu: "An Ly, cô có thấy lạ không, tôi bị những thứ quỷ quái kia cắt mất nửa lưỡi nhưng vẫn có thể nói chuyện được?"

 

Thật sự có hơi tò mò, theo lý mà nói thì quỷ tướng chưa bao giờ thất thủ nhưng Hàn Mặc Mặc không những không bị nói lắp, mà giọng nói còn hay hơn trước.

 

Nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, cô ta đắc ý hừ một tiếng: "Dù sao cô cũng chẳng vênh váo được bao lâu nữa, tôi nói thật cho cô biết, là Andre đã thay lưỡi cho tôi, tốn rất nhiều tiền để nhập từ nước ngoài về---"

 

Lưỡi?

 

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi đột ngột đưa tay ra bẻ miệng cô ta.

 

"Cô làm gì vậy ư ư..."

 

Hàn Mặc Mặc cố sức giãy giụa nhưng tôi vẫn nhanh mắt nhìn thấy lưỡi của cô ta.

 

Quả nhiên, tôi đã đoán đúng.

 

Tôi buông cô ta ra, cười lạnh: "Nhập từ nước ngoài về cái gì, rõ ràng là cô đã ghép lưỡi của người chết!"

 

10

 

Lưỡi của người bình thường có màu hồng nhạt nhưng lưỡi của Hàn Mặc Mặc lại một nửa đỏ tươi một nửa trắng xanh.

 

Thậm chí phần trắng xanh đó đã bắt đầu có vết loang lổ!

 

"Tôi khuyên cô một câu, nếu không muốn chết sớm thì hãy tránh xa bạn trai cô ra."

 

"Không thể nào!"

 

Hàn Mặc Mặc gần như phản bác ngay lập tức: "Andre là hoàng tử của nước M, anh ấy sẽ không lừa tôi!"

 

"Ồ, tôi hiểu rồi---" cô ta kéo dài giọng, nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ: "An Ly, cô sẽ không phải là cố tình muốn phá hoại mối quan hệ giữa tôi và Andre, rồi sau đó thừa cơ lên thay thế chứ?"

 

"Dù sao thì sau này tôi sẽ trở thành Vương phi, còn cô thì sẽ tìm một tên nghèo kiết xác rồi đẻ ra một lũ nghèo kiết xác ha ha..."

 

Hàn Mặc Mặc che miệng, cười khúc khích không ngừng.

 

Tôi tặng cô ta hai chữ: "Ngu ngốc."

 

"Mượn đồ của người chết thì phải trả lại."

 

Mục Thiên Tinh đi theo tôi ra ngoài, không hiểu hỏi: "Ly Ly, cô ta xấu xa như vậy, tại sao cô còn phải nhắc nhở cô ta?"

 

Tôi cười hờ hững, một lần nữa xoa đầu tên nhóc này.

 

Không biết kiếp trước nó dùng loại dầu gội gì mà tóc đẹp thế.

 

"Mỗi ngày có một tên ngốc buồn cười như vậy nhảy nhót trước mặt tôi, ít nhất cũng khiến tôi có chút thú vị."

Chương trước Chương tiếp
Loading...