Phòng khám Vân Sanh

Chương 3



Sau lưng Hạ Quân Tiêu là hơn hai mươi tên lính tinh nhuệ.

 

Vì vậy, tình hình thay đổi nhanh chóng.

 

Bởi vì những người do ta và bà mẫu dẫn đầu đều là ô hợp, đánh nhau nhiều nhất cũng chỉ là giật tóc nhau.

 

Nhưng Hạ Quân Tiêu và người của hắn thì khác.

 

Đó là những người lính được huấn luyện bài bản trong quân doanh.

 

Bây giờ Hạ Quân Tiêu ủng hộ ai thì người đó sẽ có được lực lượng vũ trang tuyệt đối, dễ dàng đàn áp đối phương.

 

Ta và bà mẫu nhìn nhau, liền hiểu đối phương đang nghĩ gì.

 

Nhưng Hạ Quân Tiêu lại phản ứng chậm chạp, không nhận ra rằng sắp có một trận mưa gió bão bùng.

 

Hắn kẹp ở giữa, khó xử: "Nương, nương tử, hai người không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế sao?"

 

Bà mẫu tức đến run cả người: "Có gì mà nói? Nương tử của con chưa từng nhận được lợi ích từ nương sao?

 

"Nàng ta có từng đứng về phía nương không?

 

"Bây giờ tỷ muội chúng nó ép nương không làm ăn được! Hôm nay không phải nương bắt hai đứa nó thì chính là chúng nó bức tử nương!"

 

Ta không chịu yếu thế, chống nạnh mắng lại: "Là bà tính kế chúng ta trước, chúng ta dạy cho bà một bài học thì sao?

 

"Huống hồ, cạnh tranh thương trường, không đấu lại thì hạ giá chứ! Là bà không nỡ lợi nhuận kếch xù nên mới dùng thủ đoạn hèn hạ với chúng ta!

 

"Sao, bây giờ lại không chịu thua sao?"

 

Bà mẫu ôm ngực, vừa dậm chân vừa ngửa mặt lên trời gào khóc.

 

Bà ta nước mắt giàn giụa: "Nghiệt ngã! Thật là nghiệt ngã! Người ta nói nhà nào cũng có kinh khó đọc, nhà ta lại có đến hai cuốn!

 

"Chúng nó dựa vào đông người để bắt nạt kẻ yếu! Bà già này không muốn sống nữa rồi! Ôi trời ơi!"

 

Ta chế giễu: "Ồ, bà chết thì vừa hay, ta sẽ tiếp quản Danh y đường, bà cứ việc chết đi!"

 

Bà mẫu trợn mắt nhìn ta.

 

Nói trắng ra thì bà mẫu ta chỉ là tham lam.

 

Trên đời này, người người đều chạy theo lợi nhuận, người người đều tham lam.

 

Nhưng tham cũng phải có đạo lý.

 

Kiếm tiền, càng phải có đạo đức làm chuẩn mực.

 

Ai ngờ bà mẫu vừa khóc vừa kéo tay Hạ Quân Tiêu: "Con xem! Nương tử con ngày thường vẫn luôn bắt nạt nương con như thế này!

 

"Con trai, nương vất vả nuôi con khôn lớn không dễ dàng! Con nỡ nhìn nương bị hai đứa nó liên thủ bắt nạt sao?"

 

Hạ Quân Tiêu bất lực: "Nương, đã lớn tuổi rồi, đừng có làm loạn nữa, an tâm dưỡng già không tốt sao?"

 

Bà mẫu nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì mà làm loạn! Con lớn như thế này, chẳng lẽ không phải tiêu tiền của nương sao?!

 

"Bây giờ nương chỉ muốn con trả lại số tiền nương đã tiêu cho con, hôm nay chắc chắn phải cho nương mượn người!"

 

Hạ Quân Tiêu: "..."

 

Hắn không ngờ bà mẫu đánh bài tình cảm với hắn nửa ngày, thực ra chỉ muốn mượn người của hắn.

 

Hạ Quân Tiêu đau khổ nắm chặt tay.

 

Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Quân Tiêu, ta lại không muốn ép hắn.

 

Mặc dù ta cũng muốn có thuộc hạ của hắn.

 

Nhưng giống như hôm đó ta cãi nhau với hắn.

 

Khi có một ngày hắn chỉ có thể chọn một trong hai là ta và mẹ đẻ, hắn sẽ không chút do dự chọn ta sao?

 

Nghĩ đến thôi cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.

 

Ta vẫn đừng mở lời với hắn, tránh đến lúc cuối cùng tự chuốc lấy nhục.

 

Sân viện vốn ồn ào bỗng chốc yên tĩnh.

 

Mọi người đều chờ xem lựa chọn của Hạ Quân Tiêu.

 

Hạ Quân Tiêu khó xử nhìn bà mẫu, lại đau khổ nhìn ta.

 

Tâm hắn bị hai luồng sức mạnh giằng xé.

 

Hắn như sắp bị xé thành từng mảnh vụn.

 

Im lặng một lúc.

 

Hạ Quân Tiêu như nhận thua vẫy tay, ra hiệu cho thuộc hạ đều đi về phía bà mẫu.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Ta nghĩ, điều này cũng bình thường.

 

Người con trai nào mà không chọn nương của mình chứ.

 

Sau này ta có tỷ tỷ là được.

 

Bà mẫu thấy binh lính đều đi về phía bà ta, đắc ý liếc nhìn ta, vênh váo với ta.

 

Nhưng khoảnh khắc sau, nụ cười trên mặt bà ta đông cứng lại…

 

Bởi vì Hạ Quân Tiêu một mình chắn trước mặt ta.

 

Ta ngạc nhiên ngẩng mặt lên.

 

Hạ Quân Tiêu đau khổ vô cùng: "Nương muốn người, con có thể cho nhưng con tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nương bắt nương tử con được!"

 

Bà mẫu tức đến mức suýt thì thổ huyết.

 

Bà ta run rẩy chỉ vào Hạ Quân Tiêu mắng: "Ngươi! Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là đứa bất hiếu! Sinh ngươi ra còn không bằng sinh ra heo quay!"

 

Hạ Quân Tiêu không dám cãi lại bà mẫu, chỉ cố chấp che chắn ta ở sau lưng hắn.

 

"Nương!" Tỷ phu vội vàng tiến lên đỡ bà mẫu, cắt ngang lời bà ta: "nương đừng tức giận hỏng mất thân thể."

 

Tống Vân Thư đứng sau đám đông hừ lạnh một tiếng, không kiêng nể gì trợn mắt.

 

Khoảnh khắc đó, bà mẫu nước mắt giàn giụa.

 

Con trai út si tình, may mà con trai cả vẫn có thể quan tâm đến bà ta.

 

Bà mẫu lại thẳng lưng!

 

Sự ủng hộ và quan tâm của tỷ phu chính là thể diện cuối cùng của bà ta.

 

Bà mẫu nắm tay tỷ phu, vô cùng kích động: "Đứa con này nương không cần nữa, cả nhà này cũng tan rã đi!

 

"Từ hôm nay trở đi, hai huynh đệ các con trực tiếp chia gia sản, nương sẽ theo con! Còn đứa con dâu không biết điều kia thì con đừng lấy nữa! Nương sẽ tìm cho con một người dịu dàng, đoan trang!"

 

Bà mẫu tức giận đến mức cơ mặt không tự chủ được mà run rẩy.

 

Ta sợ bà ta kích động thêm nữa sẽ tức đến ngất đi mất.

 

Nhưng tỷ phu không tiếp lời bà mẫu ngay tại chỗ.

 

Tỷ phu chỉ không cho phép từ chối mà nắm lấy cổ tay bà mẫu: "Hôm nay nương hãy đi theo con đến hai nơi trước, rồi hãy quyết định có nên xé rách mặt mũi với hai đứa nó hay không, được chứ?"

 

Bà mẫu nghi ngờ: "Đi đâu?"

 

Tỷ phu bảo gia đinh kéo một chiếc xe ngựa đến.

 

Năm người chúng ta cùng chen chúc vào xe ngựa, do người đánh xe điều khiển ra khỏi phủ.

 

Đầu tiên, tỷ phu đưa chúng ta đến khu ổ chuột ở Tây thành.

 

Xe ngựa dừng lại trước tường của một ngôi nhà dân.

 

Bên kia bức tường, một người con hiếu thảo đang phân vân, không biết nên mua thuốc của danh y đường cho mẫu thân đang ốm hay mua thuốc giá rẻ của Tống thị.

 

Vì chữ hiếu, hắn muốn cho nương dùng loại thuốc tốt như lời đồn.

 

Nhưng nhà hắn trống trơn, cũng thật sự túng quẫn.

 

Người con hiếu thảo vừa ra khỏi cửa, nương ốm yếu đã chặn hắn lại.

 

Một thang thuốc của danh y đường bằng cả chi tiêu một năm của cả nhà họ.

 

Nếu con trai mua thuốc của danh y đường cho bà, nhà họ còn tiền thừa để mua áo bông và than củi chống rét không?

 

Người con hiếu thảo nghe người khác nói thuốc của danh y đường dùng dược liệu quý, có thể giúp nương nhanh khỏi bệnh, giảm bớt đau đớn.

 

Nương tát cho người con hiếu thảo một cái, mắng: "Cả nhà đều không sống nổi, lấy thuốc đắt như vậy để uống làm gì?!"

 

Bà mẫu trốn trong xe ngựa nghe rõ mồn một.

 

Mặt bà ta lúc xanh lúc trắng.

 

Bà ta là tiểu thư khuê các truyền thống, sống mấy chục năm, chưa từng đặt chân đến khu ổ chuột.

 

Người nghèo nhất mà bà ta tiếp xúc trong cuộc sống cũng chỉ là nha hoàn thấp kém trong phủ.

 

Bà mẫu suy nghĩ một lúc, lục trong túi lấy ra hai lượng vàng vụn, muốn bảo người đánh xe đưa tiền cho người con hiếu thảo kia.

 

Nhưng tỷ phu ấn cổ tay bà mẫu: "Nương, những gia đình như thế này ở Tây thành nhiều lắm, nương cho họ, có cần cho những người khác không?"

 

Mặt bà mẫu càng khó coi hơn.

 

Tỷ phu ra hiệu cho người đánh xe.

 

Vì vậy, người đánh xe lại điều khiển xe ngựa đi đến nơi khác.

 

Lần này, chúng ta dừng lại ở phía sau một tửu lâu.

 

Tỷ phu dẫn chúng ta vào một phòng riêng trên tầng hai.

 

Cách âm của tửu lâu không tốt.

 

Vì vậy, bốn người chúng ta có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ của Tam hoàng tử và viện phán già của Thái y viện ở phòng bên cạnh.

 

Rõ ràng Tam hoàng tử đã sớm đỏ mắt vì việc kinh doanh bạo lợi của danh y đường.

 

Hắn định mở một nhà An Lâm quán ở kinh thành, đồng thời sắp xếp cho các thái y của Thái y viện thỉnh thoảng đến nhà thuốc của hắn ngồi khám bệnh.

 

Có danh tiếng của thái y già, một thang thuốc của An Lâm quán có thể bán được mười lượng bạc.

 

Phải biết rằng trong ngành y dược của chúng ta, thái y già của Thái y viện đứng đầu chuỗi thức ăn.

 

Bình thường, các quan viên trong kinh thành muốn mời thái y của Thái y viện đến phủ khám bệnh, tiền trà nước đi lại phải trả không chỉ mười lượng.

 

Vì vậy, nếu An Lâm quán của Tam hoàng tử muốn bán mười lượng bạc một thang thuốc thì cũng đáng giá.

 

So với vậy, danh y quán của bà mẫu thật không đáng kể.

 

Bà mẫu như quả cà bị sương đánh, ngồi im lặng như phỗng sau bức tường.

 

Mãi đến chiều tối, Tam hoàng tử và viện phán già ở phòng bên cạnh mới cười nói khoác vai nhau rời đi.

 

Cuối cùng ta cũng dám lên tiếng tìm tỷ tỷ để than thở.

 

Nhưng Tống Vân Thư giơ ngón tay lên: "Suỵt." một tiếng bảo ta im lặng.

 

Tỷ phu đưa bà mẫu đến Tây thành, là để bà mẫu hiểu được nhu cầu thực sự của khách hàng.

 

Tỷ phu đưa bà mẫu đến tửu lâu, là để bà biết rằng trên đường đua của các nhà thuốc cao cấp, những người khác có nhiều nguồn lực và thực lực hơn bà.

 

Bà ta hẹp hòi cho rằng giải quyết được hai tỷ muội ta thì danh y đường có thể hồi sinh.

 

Trên thực tế, bà mẫu chỉ đang phí công vô ích.

 

Bà ta chỉ mở nhà thuốc sớm, khi đó ở kinh thành không có nhiều đối thủ cạnh tranh nên kiếm tiền dễ hơn.

 

Chỉ vậy thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...