Nhớ Lại Chuyện Xưa Không Thấy Nàng

Chương 1



01

 

Sau khi Mạnh Khánh Từ mê mẩn đào nương Lệ Hoa Viện, hắn như biến thành một người khác.

 

Trước kia, mỗi lần ta đến Mạnh phủ đưa thuốc, đều thấy hắn đứng đợi trước cửa phủ từ sớm.

 

Nhưng gần đây, đã một tháng ta không thấy bóng dáng hắn.

 

Nhưng hôm nay là sinh thần của Mạnh Khánh Từ, ta đã hẹn với hắn, mỗi năm sinh thần chúng ta đều phải cùng nhau đón.

 

Ta ấp ủ trong lòng viên ngọc bồi bổ sức khỏe, chỉ mong tặng cho Mạnh Khánh Từ, chúc hắn năm nào cũng bình an thuận lợi.

 

Mạnh phu nhân thấy ta đến thì mừng rỡ khôn xiết.

 

Bà nắm tay ta hàn huyên một hồi, áy náy giải thích: "Mặc Chi à, Khánh Từ vì bận việc triều chính, hôm nay không gặp được con rồi."

 

Ta vừa định nói không sao thì nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng ồn ào.

 

Một tên tiểu tư bị thị vệ canh cổng áp giải đến trước mặt Mạnh phu nhân.

 

Tiền phiếu trong lòng hắn đã rơi vãi đầy đất.

 

Nghe thị vệ nói hắn đang chui qua lỗ chó ở cửa sau, vừa khéo gặp con chó đen nuôi trong viện, thế là bị bắt lại thẩm vấn.

 

Mạnh phu nhân trước kia từng theo cố Mạnh tướng quân ra chiến trường.

 

Dù thân thể không được khỏe nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không hề giảm.

 

Bà nhìn ra đây là người hầu bên cạnh Mạnh Khánh Từ, tưởng rằng hắn nhân lúc Mạnh Khánh Từ bận việc công mà đi ăn trộm.

 

Mạnh phu nhân phất tay, lạnh lùng nói: "Gia nô ăn trộm, giải lên quan."

 

Lời Mạnh phu nhân chưa dứt, tên tiểu tư đã mặt cắt không còn giọt máu, quỳ xuống cầu xin: "Phu nhân! oan uổng lắm phu nhân!"

 

"Tiền này là công tử bảo nô tỳ lấy đến chuộc cô nương Ly!"

 

Hiện tại kinh thành, danh tiếng của cô nương Ly Lệ Hoa Viện không ai không biết, không ai không hay.

 

Nghe nói chỉ cần đến Lệ Hoa Viện nghe Ly hát tuồng, không ai là không say mê tài hoa của nàng.

 

Ta ngẩn người, không hiểu sao cảm thấy viên ngọc trong lòng mình bỗng lạnh ngắt.

 

Mạnh phu nhân liếc ta một cái, sắc mặt tối sầm, quát lớn: "Con trai ta vừa mới sai người báo tin cho ta, đang bàn bạc việc quan với các đại nhân khác, ngươi đừng có nói bậy!"

 

Tên tiểu tư nóng ruột đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

Hắn vội vàng móc luôn miếng ngọc bội trong lòng ra, ta thấy miếng ngọc bội đó, đầu ngón tay khẽ run.

 

Miếng ngọc bội này là ta tặng hắn vào sinh thần năm mười hai tuổi, hắn từng nói sẽ cất giữ cẩn thận.

 

Nhưng bây giờ, hắn vì sợ tiền chuộc không đủ nên cố ý bảo tiểu tư mang theo miếng ngọc bội này phòng khi cần dùng.

 

Khi ta rời khỏi Mạnh phủ, bước chân có chút hỗn loạn.

 

Nhưng ta vẫn muốn đích thân đi xác minh, Mạnh Khánh Từ có thật sự vứt bỏ tấm chân tình của ta như giày rách hay không.

 

02

 

Ta và Mạnh Khánh Từ quen biết nhau từ nhỏ vì duyên phận của phụ mẫu chúng ta.

 

Mạnh phu nhân là bạn thân của mẫu thân ta, cũng là cô mẫu đã thương ta mười tám năm.

 

Sức khỏe của Mạnh phu nhân vốn không tốt, vừa khéo ta từ nhỏ đã nghiên cứu thuốc thang.

 

Ta đã điều dưỡng sức khỏe cho Mạnh phu nhân khá tốt.

 

Không biết có phải vì Mạnh lão tướng quân mất sớm hay không.

 

Trong ấn tượng của ta, Mạnh Khánh Từ luôn điềm đạm lễ độ, giữ mình trong sạch, nghiêm trang.

 

Vì vậy ta cho rằng, biểu hiện thích một người của hắn chính là khi ta đau ốm, hắn sai người mang canh cá làm ấm bụng đến cho ta.

 

Hoặc là vào tiết hoa đăng, hắn giành được chiếc đèn thêu hoa văn Bàn Cẩm mà ta thích nhất tặng cho ta.

 

Sau đó nhân lúc thả hoa đăng, hắn trịnh trọng cảm ơn ta đã chăm sóc gia đình họ Mạnh nhiều năm như vậy.

 

Lúc đó, trong ánh mắt hắn nhìn ta chứa đựng ánh sáng lấp lánh, ta liền cho rằng đó là tình yêu đôi lứa.

 

Nhưng bây giờ, ta từ lầu ba của Lệ Hoa Viện nhìn trộm thấy ánh mắt rực rỡ của Mạnh Khánh Từ.

 

Hắn đang nhìn, chính là Ly đang mặc áo dài đối khâm màu trắng ở chính giữa sân khấu.

 

Hai cánh tay nàng như cánh cung, eo thon chân dài, theo sự lay động của chiếc váy rộng, những lời ca tuyệt vời cũng theo đó tuôn ra.

 

"Xưa nay hiền tài thường gặp trắc trở, đạo lý trái ngược với thế gian thì có gì đáng ngạc nhiên!"

 

Giọng hát trong trẻo, đa tình mang theo sự bất bình oán hận.

 

Ngay lập tức, một thỏi bạc trong tiếng hoan hô của cả hội trường đã ném mạnh vào trán Ly.

 

Ly nhất thời đau đớn, cùng lúc đó Mạnh Khánh Từ cũng nhìn về hướng thỏi bạc bay tới.

 

Còn ta cũng nhìn thấy người ném thỏi bạc.

 

Cô nương ngồi ở bàn bên cạnh ta ung dung chơi chiếc quạt trong tay.

 

Ta không hiểu tại sao lại nghe thấy nàng ta cười khẩy một tiếng: "Kẻ trộm rình mò."

 

Nàng ta thấy ta nhìn sang, liền nở nụ cười với ta, thái độ khá ôn hòa.

 

Ta không kịp nhớ lại mình có từng tiếp xúc với người này hay không, vừa quay đầu lại, ta đã chạm phải ánh mắt của Mạnh Khánh Từ.

 

Mạnh Khánh Từ không biết ta đến, sau một thoáng sửng sốt, hắn cau mày, ánh mắt nhìn ta mang theo sự chỉ trích rõ ràng.

 

Còn cô nương Ly kia thì lạnh lùng liếc ta một cái.

 

Nàng ta khẽ nhếch môi cười chế giễu.

 

Sau khi nhìn ta trong chốc lát, nàng ta lại nhàn nhạt dời ánh mắt đi, như thể ta là một kẻ tiểu nhân vậy.

 

Lúc này, ta không còn ngưỡng mộ Ly được xưng tụng là tài nữ nữa.

 

Trán Ly hiện ra một vệt máu, dù vậy, nàng ta vẫn chưa hát xong.

 

Nàng ta ra vẻ cất giọng, giây tiếp theo, Mạnh Khánh Từ mặt lạnh đi thẳng lên, nắm tay Ly rời khỏi sân khấu.

 

Trong lúc nhất thời, mọi người ồ lên, ồn ào hoan hô cho cảnh tượng bất ngờ này.

 

Ta khó khăn đặt tầm mắt lên đôi tay đan chéo của Mạnh Khánh Từ và Ly.

 

Chỉ thấy đau nhói trong lòng, chua xót vô cùng.

 

Ta chưa từng thấy.

 

Mạnh Khánh Từ lại có một mặt phản nghịch như vậy.

 

Ta từng nghe qua lời ca của cô nương Ly này từ miệng Mạnh Khánh Từ.

 

Lúc đó, Mạnh Khánh Từ đã đọc đi đọc lại câu "Chỉ mong gió lớn thổi tan khói bụi." này rất nhiều lần.

 

Trong mắt hắn là vẻ tán thưởng mà ta chưa từng thấy.

 

Thấy hắn vui mừng như vậy, ta cũng không nhịn được hỏi: "Khánh Từ, sao lại vui đến vậy?"

 

Mạnh Khánh Từ thấy ta đang dùng quạt phe phẩy lò sưởi, kiểm soát lửa nấu thuốc thang.

 

Ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ thất vọng, rồi cười cho qua: "Không có gì, chỉ là biết được một nữ tử cũng có lòng muốn thiên hạ thái bình, vui mừng thôi."

 

"Ngày nào nàng cũng chỉ biết nấu thuốc thang, sẽ không hiểu được đại nghĩa trong đó đâu."

 

Tay phe phẩy quạt khựng lại trong chốc lát, ngoài thuốc thang, ta thật ra cũng học không thơ từ ca phú.

 

Chỉ là mỗi lần chúng ta đều nói về tình hình sức khỏe của Mạnh phu nhân, chủ đề thường xoay quanh thuốc thang.

 

Hơn nữa, cách nấu thuốc thang rất đa dạng, trong đó có nhiều bí quyết, thuốc thang tốt có thể cứu mạng người, sao lại không phải là một loại đại nghĩa.

 

Nhưng một nữ tử có thể sáng tác ra nhiều lời hay ý đẹp như vậy trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, ta cũng thấy vui mừng thay nàng.

 

Vì vậy ta cho rằng đây chỉ là lời vô tình của Mạnh Khánh Từ, không để trong lòng.

 

Bây giờ nghĩ lại, lòng Mạnh Khánh Từ đã thay đổi từ lúc đó.

 

03

 

"Hai nghìn lượng bạc, đưa tiền thì Ly không còn là người của gánh hát nữa."

 

"Vừa nãy không phải nói một nghìn lượng sao?"

 

"Nhưng Ly còn chưa hát xong đã bị ngươi mang đi, chẳng phải làm hỏng danh tiếng của Lệ Hoa Viện chúng ta sao? Ừ, nếu ngươi không có tiền thì đừng cản trở Ly lên sân khấu hát."

 

"Được! Hai nghìn lượng!"

 

Ta dừng lại ở hậu trường, cách bức rèm xa xa đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng dứt khoát của Mạnh Khánh Từ.

 

Mạnh Khánh Từ dường như đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải chuộc Ly ra khỏi gánh hát.

 

Tên tiểu tư kia nói không sai, Mạnh Khánh Từ vì thích Ly nên không muốn thấy nàng chịu thêm một ngày khổ sở nào nữa.

 

Trước đây, để chữa khỏi chứng ác mộng của Mạnh Khánh Từ, ta đã lên núi tìm một loại thảo dược an thần.

 

Lần đó ta trở về toàn thân đầy bùn đất.

 

Tay chân ta đều bị trầy xước, Mạnh Khánh Từ chỉ nhàn nhạt cảm ơn ta, rồi đứng xa xa nhìn đại phu đến bôi thuốc cho ta.

 

Ta cho rằng đối xử bình tĩnh và điềm đạm với mọi việc là bản tính lạnh nhạt của Mạnh Khánh Từ.

 

Nhưng ta thấy cảnh tượng vung tiền vì tình này hạ màn.

 

Cuối cùng cũng gác lại mọi tâm tư.

 

Một người có yêu hay không, sau khi có sự so sánh thì sẽ thấy rõ cao thấp.

 

04

 

Ngày hôm sau, phụ mẫu ta đến Mạnh phủ đòi lại giấy hôn ước của ta và Mạnh Khánh Từ.

 

Phụ thân ta giận dữ ném giấy hôn ước lên bàn: "Tên hỗn xược này, lại muốn để Mặc Chi cùng một đứa hát xướng hầu hạ một chồng, hắn đúng là nghĩ ra được!"

 

Ta nghe họ nói rằng tối qua Mạnh Khánh Từ chờ mãi không thấy tiểu tư mang tiền đến, liền chuẩn bị tự về nhà lấy.

 

Ai ngờ vừa về đến nhà đã bị Mạnh phu nhân sai người nhốt vào từ đường.

 

Một đứa con trai của tướng quân, một quan viên đang làm quan trong triều, lại công khai trả giá chuộc một đứa hát xướng trong gánh hát.

 

Chuyện này chỉ trong một đêm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

 

Mạnh phu nhân tự biết mình có lỗi, dưới thái độ cứng rắn của phụ mẫu ta, bà chỉ đành xấu hổ đồng ý hủy hôn ước.

 

Còn nói nhất định sẽ quản giáo Mạnh Khánh Từ thật tốt.

 

Nhưng tối hôm đó, Mạnh Khánh Từ đáng lẽ phải bị nhốt trong từ đường lại gõ cửa sổ phòng ta.

 

Ta ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ lắng nghe giọng nói hơi lạnh nhạt của Mạnh Khánh Từ.

Chương tiếp
Loading...