Nhà Tôi Có Một Thảo Nguyên

Chương 1



1.

 

Tôi vừa huấn luyện quân sự về, đầu đầy mồ hôi thì bị một xấp tiền ném vào mặt.

 

Đây không phải là tờ séc nhẹ bẫng, xấp tiền đó có lẽ khoảng ba bốn vạn, trực tiếp ném vào mặt tôi in hằn một vệt đỏ.

 

Hai cô bạn cùng phòng khác của tôi cũng vừa huấn luyện quân sự về.

 

Một người dường như chưa từng thấy cảnh ném tiền như thế này,

 

Một người khác nhìn thấy vệt đỏ trên mặt tôi, kinh ngạc kêu lên: [Liễu Nghệ, cô làm gì vậy!]

 

Liễu Nghệ vẫn còn vài xấp tiền bên cạnh, ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ, cao cao tại thượng như một nữ hoàng: [Tôi làm gì liên quan gì đến cô? Lý Uyên, cô bớt lo chuyện bao đồng đi! Đây là chuyện giữa tôi và Đàm Vãn!]

 

Lý Uyên vừa huấn luyện quân sự xong đã bị mắng một trận, cũng chẳng quan tâm trước mặt là tiểu thư gì, tức đến bật cười: [Tiểu thư, biết nhà cô có tiền tiêu không hết, cô oai phong ở ký túc xá làm gì? Có bản lĩnh thì ra hành lang ném tiền xuống tầng dưới đi?]

 

Liễu Nghệ cười vô sở vị: [Tôi lại không ngốc, tôi cố tình oai phong ở ký túc xá, cô làm gì được tôi? Cô mà còn kêu nữa, tôi sẽ oai phong với cô luôn.]

 

Lý Uyên tức đến muốn cãi lại, tôi ngăn lại: [Có chuyện gì thì nhắm vào tôi, cô lên cơn cái gì?]

 

Liễu Nghệ hừ lạnh một tiếng, lại ném một xấp tiền vào người tôi: [Ở đây có hai mươi vạn, tôi khuyên cô nên biết điều, cút xa khỏi Hạ Trì đi, Hạ Trì là người như thế nào, cô là cái thá gì? Chỉ bằng cô cũng muốn leo cao với anh ấy?]

 

Hạ Trì là anh chàng đẹp trai nhất trường vừa vào trường đã phủ sóng cả bảng tỏ tình, phim tuyên truyền huấn luyện quân sự của sinh viên mới cũng mời anh ấy đóng.

 

Ngay sau khi phát hành, anh ấy đã nổi tiếng trực tiếp trên nền tảng video ngắn,

 

Thậm chí còn khiến các anh chàng đẹp trai của các trường đại học lớn thi nhau khoe sắc,

 

Trực tiếp được mặc định là anh chàng đẹp trai nhất trường A.

 

Lý Uyên tức không chịu được, nhân cơ hội mỉa mai: [Ồ, tôi còn tưởng vì sao chứ? Không phải cô yếu đuối không thể huấn luyện quân sự sao? Sao thế, chịu nắng to chỉ để ngắm trai đẹp chứ không đi huấn luyện được à?]

 

Liễu Nghệ vừa vào trường đã rầm rộ, thậm chí ngày chúng tôi khai giảng còn có mười mấy vệ sĩ chuyển đồ cho cô ta.

 

Rõ ràng là phòng bốn người nhưng gần một nửa diện tích đã bị cô ta chiếm mất.

 

Chúng tôi hoạt động trong phạm vi nhỏ, khó tránh khỏi va chạm, vệ sĩ của cô ta trực tiếp đuổi chúng tôi ra khỏi cửa.

 

Trong ký túc xá bật điều hòa, chúng tôi ôm hành lý ở hành lang bị nắng chiếu như chó.

 

[Tôi không nói chuyện với cô, ngậm miệng lại! Cô là chó của Đàm Vãn à? Cô ta còn chưa nói gì, cô ở đây sủa cái gì?]

 

Liễu Nghệ trực tiếp ném tiền vào mặt Lý Uyên, Lý Uyên tức đến muốn xé tiền.

 

Tôi ngăn cô ấy lại.

 

Sau đó cầm tiền trực tiếp ném trả lại.

 

Liễu Nghệ có một khuôn mặt xinh đẹp, mỗi ngày ít nhất dành ba tiếng cho khuôn mặt đó, bị tiền ném vào rớt mất một lớp phấn.

 

Tức đến trợn mắt: [Đàm Vãn! Cô đừng được nước làm tới! Chọc giận tôi, cô biết mình sẽ ra sao không? Không muốn lấy tiền, được thôi, tôi sẽ khiến cô phải thu dọn đồ đạc, lủi thủi cút khỏi trường A!]

 

Tôi nhìn vào giao diện điện thoại của mình, trên đó hiển thị đang ghi âm, trả lời: [phụng bồi đáo để (Phụng bồi đến cùng).]

 

Thật buồn cười, chỉ là một tiểu thư không có đầu óc được chiều hư, tôi sẽ sợ cô ta sao?

 

2.

 

Không biết ăn phải thuốc tiên gì, căn bệnh chỉ cần ra nắng là toàn thân khó chịu của Liễu Nghệ đã khỏi hẳn.

 

Mặc dù đến huấn luyện quân sự nhưng chỉ ngồi ở bên lề xem.

 

Cô ta mời các bạn cùng lớp chúng tôi và các lớp xung quanh uống vài vòng trà sữa, hình ảnh tiểu thư xinh đẹp giàu có đã đi sâu vào lòng người.

 

Tiểu thư xinh đẹp giàu có yếu đuối là chuyện bình thường.

 

Vì có cán bộ hội sinh viên giám sát bên cạnh, cô ta nhanh chóng chơi thân với những anh chị khóa trên.

 

Buổi tối nghỉ ngơi, mọi người tụ tập nói chuyện, lúc này Liễu Nghệ lại chơi thân với mọi người: [Này, Đàm Vãn, nhà cậu không phải ở Nội Mông sao, bên đó các cậu có cưỡi ngựa đi học thật không?]

 

Cô gái ngồi bên cạnh Liễu Nghệ đột nhiên gọi tôi, tôi bất ngờ ngẩng đầu, Liễu Nghệ đang che miệng cười.

 

[Đương nhiên rồi, nhà cô ấy để đóng học phí đã phải bán mấy con cừu, đã nuôi cừu thì chắc chắn cũng nuôi ngựa chứ.

 

Nếu không thì lúc chăn cừu, hai chân làm sao đuổi kịp?]

 

Cô ta cười duyên dáng, nói đùa.

 

Mọi người đều cười ha ha.

 

Mặc dù lúc đầu bố tôi uống trà với hiệu trưởng có nói đã bán bao nhiêu con cừu mới cho con gái đi học,

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải chăn cừu.

 

Dù sao thì nhà tôi là nhà cung cấp thịt cừu lớn nhất cả nước.

 

3.

 

[Nhưng mà, nhà Đàm Vãn bán cừu mới đóng được học phí, lần trước hình như tôi thấy cái túi của cô ấy là Hermes thì phải!]

 

Có người đặt câu hỏi.

 

[Bạn quên chuyện Hạ Trì đưa nước cho cô ấy rồi à? Lúc khai giảng Hạ Trì còn lái xe Rolls-Royce Phantom đến cơ mà!]

 

[Ồ—— Mới khai giảng mà đã cặp đại gia rồi à? Huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, nhanh thật!]

 

[Xí, dựa vào nhan sắc của mình, thi đỗ đại học rồi không biết tự lực cánh sinh, lại đi theo những con đường tà đạo này.]

 

[Người ta chưa chắc đã dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đỗ, điểm chuẩn của Nội Mông thấp thế mà! Biết đâu còn được cộng điểm nữa!]

 

Làm ơn thì thầm thì nhỏ giọng một chút được không,

 

Có gì khác so với nói to lên đâu?

 

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn tôi đều có chút khác thường.

 

Đợi đến khi mọi người đều cho rằng tôi cặp với Hạ Trì mới mua được Hermes, Liễu Nghệ lại giả vờ làm người tốt: [Các bạn đừng nói thế, ở trong ký túc xá tôi thấy cái túi này cứ để lung tung trên sàn, ăn cơm còn bị bắn dầu mỡ vào, có thể cái túi này là hàng giả, Đàm Vãn không biết đây là Hermes.]

 

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ mà tàn nhẫn: [Lần sau mua túi thì vẫn nên xem nhãn hiệu rồi hãy chọn nhé, túi Hermes đều phải mua kèm, bạn phải tiêu tiền ở đó trước thì họ mới cho bạn mua túi.]

 

Nhưng mà, tôi không cần mua kèm, túi Hermes đều được gửi đến tận nhà cho tôi chọn.

 

4.

 

Bố tôi nói với tôi, đừng bao giờ tự chứng minh sự trong sạch của mình.

 

Cho dù bây giờ tôi có nói với họ, cái túi của tôi là hàng thật, nhà tôi không phải bán cừu mới có tiền cho tôi đi học, tôi cũng không phải nhờ điểm chuẩn thấp mới đỗ,

 

Thì có sao nào?

 

Mọi người sẽ không quan tâm Lục Tử đã ăn mấy bát hủ tiếu, họ chỉ muốn Lục Tử chết.

 

Để cho viên đạn bay thêm một lúc nữa.

 

Sự nhắm đến của Liễu Nghệ là liên tục, chúng tôi còn phải đấu với nhau nhiều lần nữa.

 

Tối hôm đó, tôi cố ý gọi điện video cho Hạ Trì.

 

Đầu dây bên kia là một chàng trai cao ráo, sạch sẽ, là bạn từ nhỏ, cùng tôi ngủ chung một cái nôi.

 

[Sao lại nghĩ đến việc gọi video cho anh trai thế? Sao nào, một ngày không gặp như cách ba mùa thu, nhớ anh rồi à?]

 

[Đúng vậy, em nhớ anh, huấn luyện quân sự chán quá, không phải sắp kết thúc rồi sao? Chúng ta đến trường đua ngựa Ngự Đồng đi...]

 

Tôi cố ý bật loa ngoài, nói chuyện ngọt ngào, thậm chí còn nhẫn nhịn để thằng nhóc Hạ Trì kia chiếm tiện nghi của tôi, gọi tôi là em.

 

Phải nhớ rằng từ nhỏ đến lớn, hai đứa tôi đã đánh nhau vô số lần vì chuyện gọi anh trai hay chị gái.

 

Cho đến khi người đàn ông đó xuất hiện, đã xác định sự thật rằng Hạ Trì mãi mãi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.

 

Hạ Trì không phải đón nhận một trận mắng, mà là lời nói dịu dàng, bị dỗ dành đến ngây người.

 

[Được thôi, em gọi anh trai mấy tiếng thì anh sẽ đi cùng em, thế nào?]

 

Mặc dù tôi bị cái vẻ mặt đáng ghét này của nó làm cho muốn đánh nhưng vẫn phải đè nén suy nghĩ, làm mình buồn nôn.

 

[Ghét quá~]

 

Không đợi Hạ Trì bên kia phản ứng thế nào, tôi nhanh chóng cúp máy.

 

Cúp máy chậm một giây thôi là lộ tẩy!

 

Chắc chắn Hạ Trì cũng đang ở bên kia nôn, đừng nói là nó, chính tôi cũng muốn nôn.

 

Sao lại có người mù mắt không nhìn ra tình cảm cha con cảm động trời đất này chứ?

 

Lý Uyển lại gần hỏi tôi: [Hai người thật sự yêu nhau rồi à? Thêm WeChat từ khi nào thế? À tôi biết rồi, ngấm ngầm xây đường, bí mật vượt sông!]

 

Những câu sau của cô ấy kéo dài giọng, có ý ám chỉ, rất rõ ràng là nói cho một người nào đó ở đây nghe.

 

Quả nhiên, bên chỗ ngồi của Liễu Nghệ phát ra tiếng chai thủy tinh vỡ.

 

Lý Uyển liếc nhìn: [Ôi, tiểu thư, SK2 vỡ thế này à? Nước thần tiên cũng không xứng với sự tôn quý của cô sao?]

 

Trong ánh mắt của Liễu Nghệ mang theo vài phần tức giận: [Đàm Vãn, cô đừng đắc ý quá sớm!]

 

Tôi khiêu khích: [Sao thế? Nhà cô còn giàu hơn nhà A Trì à?]

 

Liễu Nghệ tức giận đến đỏ mặt: [Cô thật sự cho rằng mình là bà Hạ sao? Còn chưa gả vào hào môn, cũng không nghĩ xem mình có xứng để kết thông gia với nhà họ Hạ không? Chỉ cần cô không phải bà Hạ, cô sẽ có ngày khổ sở!]

 

Tôi giả vờ ngây thơ đổ thêm dầu vào lửa: [Ai là bà Hạ không quan trọng, quan trọng là, bây giờ ai ở bên cạnh anh ấy.]

 

Bà Hạ?

 

Sau này bất kể ai là bà Hạ, đều phải gọi tôi một tiếng [dì].

 

5.

 

Giáo quan bảo chúng tôi chọn vài người biểu diễn tiết mục, Liễu Nghệ cố ý cởi bộ quân phục, mặc một chiếc váy ba lê lòe loẹt.

 

Chiếc vương miện pha lê Swarovski trên đầu lấp lánh, những tua rua rủ xuống bên tai làm người ta hoa mắt,

 

giống như một bóng đèn lớn biết đi.

 

Nói thật, Liễu Nghệ nhảy ba lê vẫn khá đẹp.

 

Chỉ là loại nghệ thuật tao nhã này đặt trong không khí sôi động của điệu nhảy sôi động bùng nổ khắp khán đài của những người hàng xóm trái phải, dường như có vẻ không phù hợp lắm.

Chương tiếp
Loading...