Nguyệt Khê

Chương 3



Cậu ta trừng mắt nhìn tôi nhưng bị anh trai tôi chặn lại.

 

Anh trai tôi trợn mắt, mắng: [Mày dám trừng mắt với em gái tao, cẩn thận tao đánh mày thật đấy!]

 

Tôi bật cười.

 

10

 

Cuối cùng, chuyện này không có kết quả.

 

Đại khái là nhà họ Từ đã xem toàn bộ camera giám sát nên không đến trường nữa.

 

Kết quả mà nhà trường đưa ra là, một sự hiểu lầm.

 

Chỉ là sau khi sự việc xảy ra không lâu, Từ Dạ đã chuyển trường.

 

Tôi cũng không để ý nhưng sau đó tôi đã hỏi anh trai tôi về những gì đã xảy ra cụ thể vào thời điểm đó.

 

Anh trai tôi nói, hôm đó anh ấy tan học sớm, thấy Từ Dạ có vẻ kỳ lạ, sợ cậu ta xảy ra chuyện gì nên đã đi theo, không ngờ lại thấy Từ Dạ bị người ta vây quanh, anh ấy tự nhiên đi qua định giải vây cho cậu ta nhưng không ngờ, hôm sau Từ Dạ lại một mực cắn chết là anh ấy là người tìm người đánh mình.

 

Không ngoài dự đoán, hẳn là vết thương trên người Từ Dạ bị bố mẹ phát hiện, cậu ta không dám nói là những người kia bắt nạt mình, chỉ có thể kéo Mạnh Vân Xuyên xuống nước.

 

[Đúng rồi, không nói chuyện này nữa, này, em gái, thích không?!]

 

Bỗng nhiên, giọng nói sảng khoái của thiếu niên truyền vào tai, kéo suy nghĩ của tôi trở về.

 

Tôi ngoảnh đầu lại thì thấy Mạnh Vân Xuyên như biến ảo lấy ra một chiếc váy từ phía sau!

 

Chiếc váy màu hồng nhạt, tinh xảo và đẹp mắt.

 

Nhưng nhìn vào là biết giá trị không hề rẻ.

 

Tôi há hốc mồm: [Anh trai, đây là?]

 

Anh trai tôi nở một nụ cười đắc ý: [He he, trước đây anh ra ngoài mua kem cho em thì gặp mấy bạn nữ lớp em, các bạn ấy đều mặc váy, còn nói ngày thường em mặc như con trai, đùa chứ, sao em có thể không có váy được! Hừ, em còn có váy đẹp nhất!]

 

[Hơn nữa, em sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, đến lúc đó mặc đi!]

 

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang nói thao thao bất tuyệt trước mặt, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.

 

Thảo nào.

 

Những ngày này, anh ấy không mua đồ ăn vặt, cả ngày ôm con heo đất tiết kiệm, vừa không nỡ vừa phẫn nộ.

 

Thì ra là tiết kiệm tiền để mua váy cho tôi?

 

[Á]

 

Tôi đột nhiên lao tới, anh trai tôi giật mình nhưng nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy tôi, hai tay lơ lửng giữa không trung không biết để đâu, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ, hồi lâu sau mới đặt tay lên lưng tôi, khẽ ho một tiếng: [Đã nói là có anh ở đây, nhất định sẽ không để em chịu một chút ấm ức nào!]

 

Tôi ừ một tiếng, chân thành nói: [Cảm ơn anh trai.]

 

Anh trai tôi kiêu ngạo đáp lại.

 

Một lúc lâu sau, tôi đột nhiên nghe thấy anh ấy nhỏ giọng nói một câu: [Anh trai cũng phải cảm ơn em.]

 

Anh ấy nói quá nhỏ, đến khi tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy thì anh ấy đã quay đầu đi, như thể không nói gì cả.

 

Đáy mắt tôi hiện lên ý cười.

 

Haiz.

 

Có một người anh trai sĩ diện như vậy thì phải làm sao đây?

 

Chỉ có thể tự mình chiều chuộng thôi.

 

11

 

Hai tháng nghỉ hè trôi qua rất nhanh.

 

Tôi lên cấp hai, anh trai tôi thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm.

 

Nhưng tôi không vui lắm, trong đầu tôi như có tiếng chuông cảnh báo.

 

Trong cốt truyện, thời cấp ba được coi là giai đoạn chuyển biến trong cuộc đời của Mạnh Vân Xuyên.

 

Trong giai đoạn này, anh ấy sẽ gặp nhân vật phản diện Chu Hạ Quy, điên cuồng nhắm vào Chu Hạ Quy, cuối cùng vì đánh người mà bị đuổi học, từ đó sa sút.

 

Nhưng trớ trêu thay, cấp ba là trường nội trú, tôi không thể lúc nào cũng nhìn anh ấy!

 

Vì vậy, tôi chỉ có thể cách ba bốn ngày lại nhắn tin cho anh ấy một lần.

 

Thăm dò: [Anh trai, bên anh có bạn học nào đẹp trai không?]

 

Ừm.

 

Tôi nghĩ Chu Hạ Quy hẳn là khá đẹp trai.

 

Anh trai tôi nhanh chóng trả lời: [Có.]

 

Thật sự gặp rồi!

 

Tôi lo lắng, giả vờ thoải mái nói: [Vậy mối quan hệ của anh với bạn ấy thế nào? Em nghe bạn cùng lớp nói, bạn ấy có rất nhiều bạn đẹp trai!]

 

Tôi chỉ hỏi bâng quơ như vậy nhưng dòng chữ [Đang nhập] của anh trai tôi

 

Đột nhiên biến mất.

 

Sau đó lại là [Đang nhập], biến mất, [Đang nhập], cứ lặp đi lặp lại như vậy khoảng năm phút.

 

Cuối cùng trả lời một tin nhắn.

 

Mạnh Vân Xuyên: [Anh với bạn ấy rất thân!]

 

Sau khi gửi tin nhắn này, anh trai tôi như phá vỡ được sự ràng buộc nào đó.

 

Liên tục gửi tin nhắn.

 

[Anh còn thường xuyên ăn cơm với bạn ấy.]

 

[Em đợi một chút nhé, anh gửi ảnh cho em xem.]

 

[Yên tâm, bên anh cũng có nhiều bạn đẹp trai, lần sau giới thiệu cho em làm quen.]

 

[...]

 

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp từ phía sau được gửi đến, chất lượng hình ảnh hơi mờ, tôi cứ thấy đây là một bức ảnh chụp trộm.

 

Xong rồi.

 

Càng lo lắng hơn.

 

8

 

Nỗi lo lắng này kéo dài cho đến khi kỳ nghỉ đông đến.

 

Anh trai tôi là người chỉ báo hỉ không báo ưu, sau ngày hôm đó tôi hỏi, anh ấy thậm chí còn không về nhà mấy tuần liền.

 

Tôi từng nghi ngờ anh ấy có phải bị đánh nên không dám về nhà không.

 

Nhưng gọi điện thoại thì giọng anh ấy vẫn bình thường, nhất thời không biết nên mừng hay lo nữa.

 

Đang lo lắng thì có tiếng động ở cửa: [Đến rồi, đây là nhà tôi!]

 

Là giọng của anh trai tôi.

 

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, anh trai tôi ở ngoài cửa hét lớn: [Em gái!]

 

Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, câu anh trai còn chưa kịp thốt ra thì thấy một chàng trai đẹp trai đứng sau anh trai tôi.

 

Anh trai tôi sau khi lên cấp ba thì chiều cao tăng vọt lên một mét tám, chàng trai kia cũng không kém, chỉ có điều trông gầy hơn một chút.

 

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào người ta, ánh mắt anh trai tôi khựng lại, sau đó nhe răng cười nói: [Cậu ấy tên là Chu Hạ Quy, bạn anh, đến nhà ở một thời gian.]

 

Cái gì?

 

Chu Hạ Quy?

 

Chu Hạ Quy!

 

Mắt tôi mở to.

 

Không phải chứ.

 

Nếu tôi không nhớ nhầm thì đây không phải là tên của nhân vật phản diện sao!

 

Đối diện với vẻ mặt như thấy ma của tôi, anh trai tôi nghiêng đầu, không hiểu ra sao, anh ấy khoác vai Chu Hạ Quy, khoe khoang nói: [Đây là em gái tôi, Mạnh Nguyệt Khê, xinh đẹp không?]

 

Chu Hạ Quy lịch sự đánh giá tôi một cái, thấy anh trai tôi có vẻ nếu cậu không công nhận thì sẽ đánh vỡ đầu chó của cậu, im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu, [Ừm, xinh đẹp.]

 

[Đương nhiên rồi!]

 

Tôi: [...]

 

Trời ơi.

 

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy!

 

Anh trai là một pháo hôi, sao lại dám dẫn nhân vật phản diện về nhà?

 

Anh muốn chết sao!

 

12

 

Tôi mang theo đầy bụng nghi ngờ nhưng vì có Chu Hạ Quy ở đó, không tiện hỏi thẳng anh trai tôi tình hình cụ thể.

 

Trong nhà có một phòng trống, mẹ tôi dọn dẹp cho Chu Hạ Quy ở.

 

Đến giờ ăn tối, tôi mới có cơ hội bắt anh trai tôi đến một góc nhỏ.

 

[Anh trai, anh và Chu Hạ Quy có quan hệ rất tốt sao?]

 

[Đương nhiên rồi, cậu ấy đẹp trai không?]

 

Giọng điệu của anh trai tôi có chút đắc ý.

 

Tôi im lặng liếc nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng, chỉ một bên má thôi cũng đẹp đến chết người.

 

Tôi thành thật nói: [Đẹp trai.]

 

Nói nhảm.

 

Người ta cũng được coi là nhân vật chính rồi, làm sao mà không đẹp trai được!!

 

Thấy tôi khẳng định, anh trai tôi cười khúc khích hai tiếng: [Anh với cậu ấy rất thân!]

 

Tôi: [...]

 

Thế giới này cuối cùng đã trở nên điên rồ đến mức tôi không nhận ra nữa rồi.

 

Nhưng tôi không biết rằng.

 

Đợi đến khi tôi vào bếp giúp mẹ bưng đồ ăn thì anh trai tôi đã thở phào nhẹ nhõm, tự lẩm bẩm một câu: [Đáng giá, thời gian này nịnh nọt thằng nhóc này không uổng công!]

 

13

 

Chu Hạ Quy ở nhà tôi cho đến Tết.

 

Trong thời gian này, cậu ấy và anh trai tôi đều cư xử rất bình thường, giống như những người bạn bình thường.

 

Tôi hơi yên tâm, rất nhanh, đã đến lúc phải mua sắm Tết.

 

Nhiệm vụ này mẹ tôi giao cho tôi và anh trai tôi hoàn thành.

 

Chu Hạ Quy là khách nhưng cũng đến giúp.

 

Có người ngoài ở đó, tính cách của anh trai tôi bùng nổ ngay.

 

[Em gái, em thích ăn cái này! Lấy nhiều một chút!]

 

[Thạch! Mua! Sữa chua Ông Thọ! Mua!]

 

[...]

 

Mặc dù rất cảm động nhưng đến lúc tính tiền, tôi không dám động đậy.

 

Anh trai tôi nhìn chằm chằm vào dãy số đó, mặt xanh lét.

 

Tôi chống trán, vượt xa ngân sách mà bố mẹ đưa.

 

Nhưng anh trai tôi để thể hiện trước mặt Chu Hạ Quy rằng anh ấy chiều chuộng em gái nên đã trả tiền.

 

Cuối cùng, anh ấy đau đớn nói một câu: Ôi ví tiền phá sản rồi.

 

Tôi suýt cười thành tiếng.

 

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt oán trách đó, tôi đã nhịn.

 

Đợi đến khi chúng tôi khệ nệ chuyển đồ về nhà, bố mẹ đều ngạc nhiên.

 

May mà có Chu Hạ Quy ở đó nên không thưởng cho anh trai tôi một trận măng xào thịt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...