Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ngôi Sao Sa Ngã
Chương 2
Nếu tôi thay cô ấy thử vai, giả thật thành giả, có thể tránh chọc giận đạo diễn.
Hóa ra, cô ấy vẫn luôn lợi dụng tôi để bảo vệ cuộc đời mình.
Đáng tiếc là kiếp trước tôi lại không bao giờ nhận ra.
"Được, ngày mai chị sẽ thay em thử vai."
Tôi lập tức đồng ý, đồng thời nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, giả vờ an ủi cô ấy.
"Những khán giả xem em biểu diễn thoát y đều là những cậu ấm nhà giàu hàng đầu ở Bắc Kinh, hiện trường không được phép mang theo điện thoại để quay phim, người hâm mộ của em làm sao biết được?"
"Hơn nữa, nếu em có thể kết hôn với Kỳ Trạm, em còn đóng phim, làm ngôi sao lớn làm gì? Làm bà chủ giàu có nhàn hạ biết bao!"
Khuôn mặt Lê Sa ửng hồng.
"Nhưng... nhưng, em phải làm sao để Kỳ Trạm yêu em đây?"
Tôi kéo cô ấy đến trước gương, đột nhiên giật phăng quần áo trên người cô ấy, khẽ dụ dỗ:
"Em gái, dáng người em đẹp như vậy, đến chị nhìn còn động lòng, huống chi là thái tử gia?"
"Chờ lát nữa chị sẽ giúp em tìm một bà chủ hộp đêm, để bà ấy dạy em cách quyến rũ đàn ông."
"Đâu có mỹ nhân nào chủ động mà lại không câu được đàn ông chứ?"
"Chị chúc em và Kỳ Trạm trăm năm hạnh phúc, mãi mãi bên nhau!"
Tra nam tiện nữ, khóa chặt lại cho chị!
Đừng có ra ngoài làm hại người khác nữa!
Lê Sa xấu hổ che ngực, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt tràn đầy sự mong đợi về tương lai hạnh phúc của cô và Kỳ Trạm.
Tôi nhìn vào gương, thấy mình và Lê Sa gần như giống hệt nhau, khóe miệng cong lên.
Vì cô ấy không muốn làm ngôi sao lớn, vậy thì tôi đành phải thay cô ấy, thay cô ấy làm ngôi sao lớn tỏa sáng này.
Tôi có thể nâng đỡ cô ấy nổi tiếng, đương nhiên cũng có bản lĩnh nâng đỡ chính mình!
Còn cô ấy, hãy đi làm vũ nữ thoát y trong hộp đêm để lấy lòng đàn ông đi!
4
Tôi đang cúi đầu xem kịch bản, suy nghĩ xem làm thế nào để có thể phát huy tốt nhất buổi thử vai vào ngày mai.
Ít nhất phải hoàn hảo đến mức, ngay cả khi đạo diễn phát hiện ra tôi là Lê Sa giả, ông ấy cũng sẽ chống lại áp lực của nhà đầu tư, cố gắng để tôi đóng vai nữ chính.
Còn Lê Sa lúc này, đang ở trong phòng học cách quyến rũ đàn ông với bà chủ hộp đêm.
Lê Sa xấu hổ đẩy cửa phòng, đi thẳng đến chiếc giường đôi đặt chính giữa phòng, cắn môi ngồi nghiêng trên giường.
Cô ấy duỗi đôi chân dài thon thả, nhẹ nhàng đá đôi giày cao gót màu đỏ trên chân, sau đó từng nút cởi cúc áo, nở nụ cười e thẹn, trong ánh mắt quyến rũ mang theo lời mời gọi không thể nói thành lời của người lớn.
Bà chủ hộp đêm nhìn biểu hiện của Lê Sa, lắc đầu, bắt đầu hướng dẫn cô ấy: "Cô Lê, cô biểu hiện giống như một người từng trải vậy."
"Sau khi vào phòng, cô nên chủ động ôm eo Thái tử gia Kỳ, ngẩng đầu hôn nhẹ lên má ông ấy, sau đó giả vờ xấu hổ, nhanh chóng đẩy ông ấy ra."
"Sau đó tự mình ngồi xuống giường, đợi ông ấy cởi cúc áo cho cô."
"câu dẫn phải có trình tự, mới có thể khiến ông ấy nảy sinh cảm giác muốn ăn mà không ăn được, nóng lòng như lửa đốt."
"Cảm giác vừa muốn vừa không này, so với việc quyến rũ trần trụi, càng khiến đàn ông không thể cưỡng lại."
Lê Sa gật đầu như có điều suy nghĩ, dù sao cô ấy cũng là diễn viên, rất nhanh đã diễn ra được vẻ vừa muốn vừa không, vừa trong sáng vừa quyến rũ.
Bà chủ hộp đêm mỉm cười hài lòng, bắt đầu lên kế hoạch cẩn thận cho cô ấy bước tiếp theo.
"Cô Lê, ngày mai sẽ là buổi biểu diễn thoát y một năm một lần của hộp đêm Mãnh Hổ của chúng tôi, buổi biểu diễn này sẽ không bán vé ra ngoài, chỉ có những người giàu có nhất ở Bắc Kinh mới có thể vào xem."
"Ngày mai tôi sẽ để cô Lê làm vũ công mở màn cho buổi biểu diễn thoát y, đến lúc đó, với nhan sắc của cô Lê, chắc chắn sẽ khiến Thái tử gia Kỳ kinh ngạc."
Lê Sa hơi cau mày, biết ơn nói: "Nếu tôi có thể thuận lợi ở bên Thái tử gia Kỳ, tôi nhất định sẽ không quên ơn của bà hôm nay."
Bà chủ hộp đêm cười hì hì, nịnh nọt nói: "Thái tử gia Kỳ đã có vài người bạn gái ở Mãnh Hổ."
"Nhưng theo tôi thấy, nếu xét về nhan sắc thì họ đều kém xa cô Lê."
Lê Sa tự tin, xấu hổ cúi đầu.
Cùng lúc đó, trong lời nói của bà chủ hộp đêm, tôi chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ ra cách diễn cảnh quan trọng nhất của bộ phim vào ngày mai.
5
Tại hiện trường thử vai, phòng thử vai rộng khoảng trăm mét vuông, được một tấm kính lớn chia thành hai khu vực.
Một khu vực là khu vực diễn viên thử vai.
Khu vực còn lại thì đặt nhiều máy quay, Trì Dã đang ngồi ngay ngắn sau máy quay.
Đôi chân dài của anh tùy ý bắt chéo, đường nét góc cạnh ẩn trong bóng tối, lười biếng ngậm điếu thuốc, đôi mắt dưới làn khói mờ ảo đẹp trai lạ thường.
"Bắt đầu."
Vừa dứt lời, đèn trong phòng thử vai lập tức tối xuống, nữ diễn viên nổi tiếng đứng trước tôi là Trì Phi Vãn đã lên sân khấu trước.
Cảnh này là cảnh quan trọng nhất của bộ phim "Bắc Đẩu." này.
Trong phim, nam chính là một tên lưu manh không cha không mẹ, vì bảo vệ nữ chính là tiểu thư nhà giàu phá sản trốn nợ mà đắc tội với băng đảng xã hội đen, bị xã hội đen truy nợ đâm chít.
Sau khi chít, mặt anh ta bị lột da một cách tàn nhẫn, khó có thể nhận dạng.
Cảnh sát thông qua số điện thoại duy nhất trong điện thoại của nam chính, liên lạc với nữ chính đã cãi nhau với nam chính, tức giận bỏ đi, may mắn thoát nạn để nhận dạng thi thể của nam chính.
Khi nhận dạng thi thể, nữ chính phát hiện ra trên lưng thi thể có hình xăm chú chuột Mickey ngộ nghĩnh mà nam chính từng cố tình xăm để chọc cô vui.
Lúc đó, nữ chính đã suy sụp về mặt cảm xúc, đau khổ vô cùng.
Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của Trì Dã chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị của máy quay, chậm rãi nói: "Cô Trì, xin mời cô bắt đầu diễn."
Màn kịch từ từ mở ra.
Diễn viên đóng vai cảnh sát chỉ vào thi thể bị lột da mặt không còn nhận ra, hỏi:
"Cô có quen biết anh ta không?"
Trì Phi Vãn nhìn chằm chằm vào hình vẽ chú chuột Mickey trên lưng thi thể với ánh mắt đờ đẫn.
Đầu tiên, cô ấy nức nở, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở không rõ ràng, như tiếng chim cu gáy máu.
Tiếp theo, hai chân cô ấy mềm nhũn, cả người ngã vào thi thể, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, mất kiểm soát đấm vào thi thể vài cái, khóc lóc nói: "Anh không phải đã nói sẽ ở bên em cả đời sao? Tại sao anh lại lừa em!"
Những giọt nước mắt đọng trong hốc mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô, rơi xuống hình xăm chú chuột Mickey trên thi thể, khuôn mặt cô hiện lên vẻ đẹp đau thương vô cùng.
Không ít nhân viên tại hiện trường đã bị cảm động.
Chỉ có Trì Dã sau máy quay nhíu mày, đôi môi mỏng mím chặt.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt của Trì Phi Vãn một lúc, sau đó lạnh lùng dời đi, nghiêm giọng nói: "Diễn xuất khoa trương quá mức, thiếu chiều sâu, kiểu diễn bùng nổ này chỉ phù hợp với phim truyền hình, không phù hợp với phim điện ảnh."
Sau đó, anh ta vung tay, hiện trường lập tức im lặng, đèn trong phòng thử vai lại một lần nữa tối xuống.
Chỉ có một luồng sáng duy nhất chiếu vào tôi.
Diễn viên đóng vai cảnh sát chỉ vào thi thể bị lột da mặt không còn nhận ra, hỏi: "Cô có quen biết anh ta không?"
Tôi vuốt ve hình xăm chú chuột Mickey trên lưng thi thể, dừng lại vài giây, sau đó cười.
"Trời ạ, quả nhiên là diễn viên mạng không thể đóng phim, kịch bản BE buồn như vậy, cô ấy còn có thể cười được."
"So với Lê Sa, Trì Phi Vãn quả thực là diễn xuất cấp ảnh hậu."
"Đúng vậy, ít nhất Trì Phi Vãn cũng khóc rất chân thành."
"...... "
Tiếng chất vấn ồn ào xung quanh không ngừng lọt vào tai tôi.
Tôi mặc kệ, chỉ cười đờ đẫn.
Diễn viên đóng vai cảnh sát nghi hoặc hỏi tôi: "Cô có chuyện gì vậy?"
Cho đến lúc này, những giọt nước mắt to mới bắt đầu lăn xuống từ mắt phải của tôi, giọt nước mắt ở mắt trái đọng lại trong hốc mắt vài giây sau đó cũng trào ra.
Đôi môi tôi không tự chủ được mà run rẩy nhưng dù tôi có cố gắng hết sức, tôi vẫn không khóc ra được tiếng nào, chỉ có những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống thi thể từng giọt một.
Giọng Trì Dã hơi trầm, bình tĩnh hô một tiếng "Cắt", nhàn nhạt hỏi tôi: "Cô Lê, tại sao cô lại cười?"
Ánh mắt đánh giá của anh mạnh mẽ và trực tiếp dừng lại trên mặt tôi.
Ánh đèn vàng ấm áp rọi vào khóe mắt đẹp trai lạnh lùng đen láy của anh nhưng lại không nhuộm được chút dịu dàng nào.
Các nhân viên tại hiện trường đều nín thở căng thẳng, sợ rằng giây tiếp theo, Trì Dã sẽ đột nhiên nổi giận vì cách diễn xuất khác thường của tôi.
Tôi xuyên qua đám đông nhìn vào ánh mắt mơ hồ của anh, thoải mái nói: "Tôi cho rằng cảm xúc của con người là theo bản năng, có thứ bậc."
"Phản ứng đầu tiên của nữ chính khi nhìn thấy hình xăm chú chuột Mickey, hẳn là chú chuột Mickey mà nam chính xăm cho cô thật buồn cười, nhớ lại cảnh nam chính thường giả xấu để chọc cô vui vẻ, vì vậy cô ấy sẽ cười."
"Cho đến khi cảnh sát nói chuyện, nữ chính mới thoát khỏi hồi ức, cô ấy mới phản ứng lại rằng nam chính đã thực sự chít, sẽ không bao giờ chọc cô vui vẻ nữa, lúc này nỗi buồn mới như nước lũ tràn vào trái tim tê liệt trống rỗng của nữ chính..."
Lời tôi chưa dứt, Phó Sâm đột nhiên xông vào trường quay.
Anh ta là bạn từ nhỏ của Trì Dã, cũng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.
Anh ta cầm điện thoại, lớn tiếng kêu: "Không xong rồi, không xong rồi, Lê Sa xảy ra chuyện rồi..."
6
Trì Dã cau mày.
"Có chuyện gì?"
Phó Sâm thở hổn hển giải thích: "Lê Sa nhảy thoát y ở hộp đêm Mãnh Hổ, bị người ta phát trực tiếp, bây giờ cả mạng đều kêu cô ta cút khỏi giới giải trí!"
"Không thể nào."
Trợ lý Dương ca đứng bên cạnh Trì Dã lập tức phản bác.
"Lê Sa rõ ràng đang thử vai trong trường quay, sao có thể chạy đến hộp đêm Mãnh Hổ nhảy thoát y được? Tất cả mọi người ở hiện trường đều có thể làm chứng."