Ngốc Tử và Nhiếp Chính Vương
Chương 1
1.
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ngươi cũng không nhìn một chút tên ngốc này là thứ gì chứ, còn dám mơ tưởng tới ái nữ của ta! Cút ra ngoài!”
Lúc này, gậy trong tay cha ta đã vung lên, hướng về phía ngốc tử và cha hắn mà đánh tới.
Trước mắt ta, một hàng chữ đột nhiên hiện ra:
“Tiểu tỷ tỷ, chỉ còn hai tập nữa thôi, ngốc tử sẽ khôi phục thần trí! Tương lai hắn sẽ là Nhiếp chính vương, dưới một người nhưng trên vạn người!”
“Mau ôm đùi hắn đi! Tiểu tỷ tỷ!”
Nhiếp chính vương? Là hắn? Một tên ngốc?
Ta nhìn tên ngốc đang cắn một viên kẹo, nước dãi ròng ròng, trong lòng trầm ngâm.
Cản hay không cản đây?
“Cha!”
Thời khắc khẩn cấp, ta xông lên chắn trước mặt ngốc tử, ngăn cha ta lại.
Cha ta siết chặt cây gậy trong tay, giận đến mức mặt đỏ bừng, gân cổ họng lên nói: “Con làm cái gì thế! Tránh ra mau!”
Gia đình ta vốn trọng nữ khinh nam, ta lại là ái nữ duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều được sủng ái hết mực. Năm mất mùa đói kém, cha ta từng nghĩ đến chuyện bán huynh trưởng ta đi, cũng không muốn để ta thiếu ăn thiếu uống.
Giờ đây, ngốc tử tiếng xấu lan xa lại tới nhà cầu thân, quả thật đã khiến cha ta tức đến không còn lý trí.
Nhưng cha không ngờ rằng, ta lại gật đầu đồng ý.
“Con nói cái gì? Đầu con bị lừa đá hay sao mà đòi gả cho tên ngốc này?”
Mắt cha trừng lớn còn hơn cái chuông đồng, môi run lên vì tức giận, nhưng không nỡ quát mắng ta, chỉ là một tay nắm chặt cây gậy, như muốn đập chết cặp cha con đến cầu thân này.
Ta thở dài một tiếng, nhìn dòng chữ trước mắt không ngừng nhảy nhót, kiên định gật đầu.
“Cha, đừng coi thường thiếu niên ngốc. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con tin rằng đồ ngốc … à không, là vị phu quân tương lai của con, sẽ thành công vang dội!”
“Con… con… cha…!”
Cha ta nghẹn ngào, một chữ cũng không thốt ra được, tức đến hôn mê bất tỉnh.
Dòng chữ hiện lên bảo rằng, sau khi cha ta cự tuyệt cuộc hôn nhân với ngốc tử, ta bị ác bá trong làng là Lý Bàn để ý.
Dựa vào thế lực gia đình, Lý Bàn ép cha ta gả ta cho hắn.
Sau khi thành thân, ta ngày ngày chịu cảnh giày vò, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, còn phải hầu hạ bà mẹ chồng độc ác.
Về sau, Lý Bàn cưới thêm một tân nương, nhốt ta vào hầm tối không ánh mặt trời.
Cha và huynh trưởng ta phát giác sự việc bất thường, đến hỏi tội hắn, nhưng Lý Bàn sợ mọi chuyện bại lộ, liền lừa cha ta ra bờ sông, đẩy ông xuống nước, chết chìm giữa trời đông lạnh giá!
Xác cha ta bị dòng nước băng giá cuốn trôi, không để lại dấu vết!
Huynh trưởng ta cũng bị hắn đánh đến tàn phế, rồi mất trong đau đớn.
Tẩu tử ta vì không chịu nổi cú sốc, đã treo cổ tự vẫn.
Mà khởi đầu của mọi bi kịch ấy lại là từ đường muội cùng cha khác mẹ của ta!
Vì ghen ghét ta là nữ nhi mà từ nhỏ đã được cưng chiều, nàng cố ý dẫn dắt Lý Bàn nhìn thấy ta. Lý Bàn là tên háo sắc, thấy ta dung mạo không tệ, liền nhắm vào ta, không chỉ giết cha và huynh trưởng ta, mà còn muốn tuyệt đường sống của nhà ta.
Sau khi hại chết ta, nàng còn quay đầu gả cho thợ rèn trong làng, sống cuộc đời no đủ hạnh phúc.
Đọc đến những dòng chữ trên, cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng lên đỉnh đầu ta.
Mà kẻ gọi là đường muội tốt của ta, lúc này đang đứng ngoài sân nhà ta, ánh mắt đầy độc ác nhìn chằm chằm ta!
Nếu những dòng mưa đạn trên đều là sự thật, thì ta phải nghĩ cách ngăn chặn tất cả những việc đó!
*Mưa đạn: có thể hiểu là những dòng bình luận trôi nổi.
2.
Ngốc tử tên gọi Bùi Triệt, nghe đã thấy khí chất tôn quý.
Thợ săn cùng nhi tử ngốc của hắn chuyển tới thôn năm năm trước, vì ở nơi hẻo lánh và không hay qua lại với mọi người nên vẫn ít quen biết với thôn dân.
Lần này thợ săn mang theo sính lễ đến cửa cầu thân, cũng chỉ vì ngốc tử vừa nhìn thấy ta đã nằng nặc đòi cưới.
Thợ săn mới mang theo lễ vật đến cầu thân.
Cha ta lập tức đòi nhà thợ săn đưa mười lượng bạc, hai con thỏ rừng và mười đấu gạo.
Trong năm vừa qua nạn đói vừa mới dứt, thường dân cả nửa năm có khi cũng chẳng được ăn bữa thịt. Chớ nói tới gạo mịn bột trắng hay thịt thỏ rừng.
Ngay khi cha ta vừa dứt lời, dòng mưa đạn trước mắt ta lại hiện lên:
“Tiểu tỷ tỷ, nhà thợ săn không thiếu tiền! Cứ mạnh dạn đòi hỏi đi!”
“Đời nữ nhi quan trọng nhất là chuyện hôn nhân, sính lễ này là công sức cha cô nuôi cô khôn lớn mà có được! Cũng là lúc ngốc tử thể hiện thành ý!”
“Người lầu trên thật là… nói bậy!”
Trên màn chữ, lời qua tiếng lại cãi nhau ầm ĩ.
Ta dứt khoát không để ý đến màn chữ nữa, quay lại nhìn thợ săn và ngốc tử.
Quần áo ngốc tử mặc trên người tuy sạch sẽ nhưng đã ngả vàng, đôi giày thì không vừa chân, các ngón chân gần như muốn thò cả ra ngoài.
Ta thu lại ánh nhìn, chậm rãi mở lời.
“Sính lễ phải thêm hai tấm vải lụa.”
Trong phút chốc, mọi người trong phòng đều dồn mắt nhìn ta.
Cha ta càng thêm cẩn thận kéo kéo tay áo của ta, khẽ nhắc nhở: “Nữ nhi, quá đáng quá rồi. Vải lụa này là thứ quý hiếm đó…”
“Phải đó muội muội, chúng ta là người nông dân, phải phúc hậu.”
Huynh trưởng ta vừa dứt lời, đã bị ánh mắt của ta trừng trở về.
Thợ săn lo sợ ta đổi ý, liền vội nắm tay Bùi Triệt đặt vào tay ta, vẻ mặt thành khẩn nói: “Sính lễ cứ theo như ngươi nói. Sau này mong ngươi hết lòng đối đãi với hắn.”
“Ngài cứ yên tâm, từ nay về sau Bùi Triệt sẽ là người của ta.”
3.
Ngày ta xuất giá, mười dặm tám làng đều đến xem trò cười của ta.
Cô nương gia nhà lành, dù không giàu sang cũng có thể gả cho người trong thôn. Huống hồ ta lại là cục cưng duy nhất của gia đình này.
Khi ta theo Bùi Triệt lên kiệu hoa, qua lớp khăn che mặt, ta thoáng thấy bóng đường muội chen trong đám đông, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn ta, như thể đã thấy rõ đời ta sẽ khổ sở đến mức nào.
Ta cười lạnh một tiếng, kéo tay Bùi Triệt, cùng lên kiệu hoa.
Dù chỉ là hỉ sự ở trong thôn, nhưng nhà thợ săn đãi rượu mời khách hẳn năm sáu bàn tiệc.
Bùi Triệt không uống được rượu, nên huynh trưởng ta thay hắn uống.
Còn hắn thì sớm cùng ta vào động phòng.
【Đừng nói chứ, ngốc tử tuy đầu óc không tốt, nhưng khuôn mặt này đúng là dễ nhìn! Muốn gả quá!】
【Lầu trên làm ơn đi, người ta động phòng hoa chúc, ngươi góp náo nhiệt cái gì chứ!】
Ta nhìn dòng chữ hiện ra trước mặt, mặt đỏ bừng.
Chẳng lẽ đêm động phòng hoa chúc cũng phải để họ xem trực tiếp sao?
Ngay khi ta đang bối rối, ngốc tử đột nhiên thổi tắt nến, căn phòng tức khắc tối om. Màn chữ cũng theo đó mà biến mất.
Ta không kìm được, kinh ngạc nhìn Bùi Triệt: “Ngươi thực sự ngốc sao?”
Bùi Triệt lập tức tự tin đập tay vào ngực mà nói: “Không ngốc, Kiều nương, không ngốc.”
“…”
Ta trong lòng thầm ngờ vực, Bùi Triệt có phong thái thế này, sao lại là kẻ ngốc được?
Không lẽ hắn giả ngốc?
Để thử hắn, ta ôm chăn ném xuống đất: “Ngoan nào, đêm nay ngươi ngủ ở đây.”
“Được.”
Bùi Triệt ngoan ngoãn ôm chăn, thu mình lại trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn ta.
Lúc này đã là đầu đông, đêm xuống trời rất lạnh, hơi thở hóa thành khói trắng.
Bùi Triệt co ro trong chăn, ánh mắt khát khao nhìn ta, vừa tội nghiệp vừa buồn cười.
Ta không kìm được mà đùa hắn: “Lạnh không?”
“Lạnh.”
“Lạnh sao còn ngủ dưới đất?”
Đôi mắt to tròn của hắn thoáng chút ngơ ngác: “Cha bảo phải nghe lời Kiều nương.”
Ta dở khóc dở cười, nghĩ đến cái thời tiết giá rét này, sợ hắn bị lạnh đến sinh bệnh, liền kéo hắn lên giường.
Sau khi đắp chăn cẩn thận, ta căn dặn: “Sau này không được ngủ dưới đất.”
Bùi Triệt nghi hoặc hỏi: “Lời Kiều nương nói cũng không được sao?”
“Lời Thiên Vương lão tử nói cũng không được.”