Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ngộ Xuân Đường
Chương 2
Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc, trong lòng dâng lên một cảm giác không chân thực.
Vì lo lắng nên đêm đó ta ngủ không ngon.
Khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang co ro trong vòng tay của Tần Lâm Hoài.
[Nóng.] Ta mơ màng kêu lên một tiếng.
Tần Lâm Hoài cũng tỉnh. Chàng đưa bàn tay phủ lên gáy ta, lập tức dính đầy mồ hôi mỏng.
Chàng nói : [Đưa ta đi truyền nước.].
5
Sáng sớm, Lâm Hạnh chải đầu cho ta.
[Tần Lâm Hoài bị bệnh mắt từ khi nào?]
Lâm Hạnh nói: [Đột nhiên phát bệnh vào đêm trước ngày đại hôn.]
Khi nàng ta cài trâm cho ta, đã giật đau tóc ta.
Lâm Hạnh trong gương, sắc mặt có chút oán trách: [Vì Yến Vương bị bệnh mắt, tiểu thư nhà ta còn chưa từng động phòng với chàng, ngươi thì tốt rồi, vừa đến đã... Đêm qua đã mấy canh giờ rồi, còn truyền nước tắm rửa.]
[Lâm Hạnh,] ta nhẹ giọng nói, [Ngươi nói gì vậy, chẳng phải ta chính là tiểu thư nhà ngươi sao?]
Lâm Hạnh cau mày: [Nhị cô nương, vừa rồi ta nói là tiểu thư Ngọc Châu.]
Ta chậm rãi vén những sợi tóc rủ bên tai lên, nói: [Gả vào Vương Phủ là Ngọc Châu của Triệu phủ không sai chứ? Vậy thì hiện tại ngồi trước mặt ngươi ngoài Ngọc Châu còn có thể là ai?]
Chải đầu xong, ta đối gương kẻ mày, trong gương thấy được vẻ kinh ngạc của Lâm Hạnh.
6
Lúc này, Tần Lâm Hoài được đẩy vào.
Ta đưa hai đôi hoa tai vào tay chàng, [Ngươi thấy đeo đôi nào đẹp hơn?]
Lâm Hạnh lập tức trở nên có chút căng thẳng, sợ ta đắc tội với Tần Lâm Hoài, mở miệng nhắc nhở: [Vương phi, Yến Vương làm sao có thể quyết định được?]
Tần Lâm Hoài chậm rãi lên tiếng: [Ngươi vẫn luôn quản giáo tiểu thư nhà ngươi như vậy sao?]
Lâm Hạnh sửng sốt, lập tức cúi đầu nhận tội.
Cùng lúc đó, Tần Lâm Hoài buông đôi hoa tai trong tay, nói với ta: [Đôi bên trái.]
Ta cười nói được.
Cả một ngày, ta gần như quên mất chuyện này.
Nhưng đêm đó, khi ta đi đưa canh bổ cho Tần Lâm Hoài, chàng đột nhiên giơ tay chạm vào dái tai ta.
Sau đó, đầu ngón tay dừng lại trên chiếc hoa tai ngọc xanh.
Là chiếc chàng đã chọn.
Khóe miệng Tần Lâm Hoài hơi mỉm cười.
Uống xong canh, Tần Lâm Hoài hỏi ta có biết viết chữ không.
Ta nói biết.
Chàng bảo ta chấp bút viết một bức thư.
Sau khi mài mực xong, Tần Lâm Hoài đọc, ta chép theo.
Dòng cuối cùng là: [Ngọc Thanh].
Ta tò mò hỏi: [Ngọc Thanh là tự của người?]
Tần Lâm Hoài gật đầu: [Đúng, tự là Ngọc Thanh.]
Trong lòng ta nảy ra một ý nghĩ.
[Ta cũng có một tên riêng, gọi là Yến Yến.]
Tần Lâm Hoài nói: [Chưa từng nghe ngươi nhắc đến.]
[Chỉ những người cực kỳ thân thiết mới gọi như vậy.]
Tần Lâm Hoài gọi một tiếng: [Yến Yến.]
Ta cười đáp: [Dạ, phu quân.]
Yến Yến dài, Yến Yến ngắn.
Trong miệng Tần Lâm Hoài không còn xuất hiện cái tên Ngọc Châu nữa.
Sắc mặt Lâm Hạnh vẫn rất khó coi.
7
Ta không khỏi đoán.
Lâm Hạnh và Triệu Ngọc Châu có lẽ đều muốn nhìn thấy ta ở trong Vương Phủ, vì bất an mà luống cuống tay chân.
Như vậy mới có chuyện để xem.
Nhưng ta lại sống không tệ.
Nói ra thì, Triệu Ngọc Châu thực ra đã tính toán rất thỏa đáng.
Tần Lâm Hoài trước đây hẳn đã từng gặp hai chị em chúng ta.
Nhưng dù sao nam nữ có khác biệt, mỗi lần đều cách xa nhau, chưa từng nhìn kỹ.
Sau khi kết hôn vì bệnh mắt, càng không thể nhìn rõ dung mạo.
Còn về việc tính tình của ta và Triệu Ngọc Châu không giống nhau thì càng dễ giải thích hơn.
Đang là lúc mới cưới.
Nếu ta hoạt bát một chút thì đó là tính tình đáng yêu.
Nếu đoan trang, cũng có thể nói là dịu dàng thùy mị. Ta tính toán được điểm này, cũng không cố ý ngụy trang thành Triệu Ngọc Châu nữa.
Nghiễn Vương Phủ Ngọc Châu Vương phi như thế nào, tùy thuộc vào Triệu Xuân Đường là người ra sao.
Cho nên Lâm Hạnh rất không ưa ta.
Trước mặt người khác, nàng ta cười tươi với ta, sau lưng ta thì động một tí là trợn mắt nổi giận.
Nhưng chủ tử của nàng ta là Triệu Ngọc Châu, lại bình tĩnh hơn nàng ta.
Ta từng gặp Triệu Ngọc Châu một lần trên phố.
Lúc đó ta ngồi trong kiệu, không xuống.
Triệu Ngọc Châu kiễng chân, vén rèm lên, ngây thơ tinh nghịch nói: [Nhị muội, ta nghe nói, ngươi làm Vương phi rất có tư vị. Nói ra thì ta là ân nhân của ngươi, nếu không phải ta nhường lại thì ngươi làm sao có cơ hội làm người gối đầu của Yến Vương.]
Ta mỉm cười nói: [Nhị muội gì chứ, nhường lại gì chứ, ngươi hồ đồ rồi.]
Triệu Ngọc Châu sửng sốt.
Nàng ta nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, khinh thường nói: [Giả vờ giống thật, xem ta lấy lại vào ngày nào.]
Ta thở dài, nói: [Ngươi phải biết lễ nghĩa một chút, lần sau gặp ta thì đừng nói năng lỗ mãng như vậy.]
[Ngươi dám sao, Triệu Xuân...] Nàng ta định mắng ta nhưng sau khi gọi được nửa cái tên thì dừng lại.
Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: [Lâm Hạnh ở chỗ ta, vậy nha hoàn của Xuân Đường đâu.]
[Tiểu Đào à, nàng ta có thể gây chuyện rồi.]
Ta nặng giọng: [Nàng ta ở đâu?]
Triệu Ngọc Châu nói: [Cha mẹ nàng ta đã đón đi rồi, còn lấy ba mươi lượng bạc.]
[Ngươi không thu tiền chuộc thân của nàng ta, còn cho nàng ta tiền an trí?]
[Chuộc thân gì chứ, nha đầu đó chết rồi, cha mẹ nàng ta đến đón là đón thi thể.]
Mắt ta nóng lên, khàn giọng hỏi: [Chết rồi?]
Triệu Ngọc Châu cười nhạt: [Ngươi đừng trừng mắt với ta, nàng ta đi đường không mở mắt, ngã xuống giếng, không liên quan đến ta.]
[Biết rồi,] ta chậm rãi nói, [Vậy ngươi đi đường cẩn thận.]
[Xui xẻo.] Triệu Ngọc Châu mạnh tay buông rèm xuống.
Ta không dây dưa thêm với nàng ta.
Còn phải vào cung đón Tần Lâm Hoài.
8
Tần Lâm Hoài vào cung từ sáng sớm.
Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là Bệ Hạ muốn gặp chàng.
Sinh mẫu của Tần Lâm Hoài là Hoàng Quý Phi được sủng ái nhiều năm trong hậu cung, liên đới đến chàng cũng được chiếu cố.
Khi nhìn thấy Tần Lâm Hoài, chàng đang dùng tay chạm vào nụ hoa trong ngự hoa viên.
Ta từng cái từng cái nói cho chàng biết, có những loại hoa nào đã nở.
Tần Lâm Hoài nghe xong, hỏi ta thích nhất loại nào.
[Hải đường.] Ta buột miệng nói ra.
Đó cũng là loài hoa mà mẫu thân ta thích nhất.
Nhớ lúc ta mới sinh, khắp viện đều nở hoa hải đường.
Mẫu thân vui mừng khôn xiết, liền nói với phụ thân ta: [Ngươi thấy những bông hoa hải đường nở rộ trên cành không? Đẹp biết bao, ta muốn đặt tên cho con gái út là cái tên này.]
Tên của ta được đặt rất dụng tâm.
Ta từng giống như Ngọc Châu, được người khác đối xử rất dụng tâm.
Nếu như chuyện đó không xảy ra thì cũng sẽ không biến thành như thế này.
Lúc ta mười tuổi, từng tận mắt nhìn thấy phụ thân và di mẫu gian díu trên giường.
Ta đi mách mẫu thân.
Kết quả là phụ thân oán trách ta, oán trách ta nhiều chuyện, phá hỏng chuyện hưởng phúc của người khác.
Mẫu thân cũng giận ta, giận ta phá hỏng giấc mộng đẹp vợ chồng ân ái không nghi ngờ của bà.
Còn Triệu Ngọc Châu, dần dần phát hiện ra rằng ngay cả khi bắt nạt ta, phụ mẫu cũng sẽ làm ngơ thì càng không kiêng nể gì nữa. Ta đột nhiên mất hứng thưởng hoa.