Màn Thu Khép Lại
Chương 1
01
[Em đến rồi sao không gọi điện cho anh, ở đây không giống như trong nước, không an toàn như vậy.]
Văn Kỳ bước tới, cởi áo khoác của mình khoác lên vai tôi, nắm lấy đôi tay tím tái vì lạnh của tôi.
Tôi kìm nén cảm xúc, rút tay lại: [Em đã gọi rồi.]
Chỉ là người nghe không phải anh ấy.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Văn Kỳ, cô gái xinh đẹp bên cạnh lên tiếng: [Xin lỗi nhé! Anh Kỳ, tại em, lúc đó anh không phải đang nói chuyện dự án với họ sao, điện thoại để trên bàn, em thấy nên đã nghe giúp anh, em bảo cô ấy lát nữa gọi lại, chỉ là không ngờ sau đó điện thoại hết pin.]
Cô gái rất xinh đẹp, là kiểu người khiến người ta phải ngoái nhìn trong đám đông.
Chỉ một cái liếc mắt, người ta đã thấy thích.
Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy ngoài đời.
Đứng cạnh Văn Kỳ, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Cô gái bước tới cài khuy áo khoác cho tôi: [Chị đừng trách anh Kỳ, đều tại em, em không làm chị ấm ức chứ?]
Tôi lắc đầu: [Không.]
Cô gái liếc nhìn Văn Kỳ, vẻ thân thiết rất tự nhiên: [Nếu có gì ấm ức chắc chắn phải nói nhé, nếu không anh Kỳ sẽ không tha cho em đâu.]
Văn Kỳ nghe vậy cũng cười: [Ai dám bắt nạt em chứ, đám người theo đuổi em còn không giết chết anh sao.]
[Đúng rồi, chưa giới thiệu với em, đây là bạn gái anh Giang Vận, đây là Triển Nguyệt, bạn anh.]
Triển Nguyệt, cái tên thật hay, rất hợp với vẻ ngoài tươi sáng, phóng khoáng của cô ấy.
Mãi đến khi Triển Nguyệt theo Văn Kỳ lên lầu, tôi mới hỏi anh ấy: [Hai người ở cùng nhau sao?]
Triển Nguyệt tinh nghịch đáp một tiếng.
Văn Kỳ giọng điệu bất lực nhưng trong mắt lại mang theo ý cười: [Ừ, căn hộ cũ của Triển Nguyệt có mấy người da đen chuyển đến, một cô gái như cô ấy ở một mình cũng không an toàn lắm, anh bảo cô ấy đến đây ở, vừa hay trong căn hộ này còn phòng trống.]
Triển Nguyệt trêu chọc, nhẹ nhàng đẩy anh ấy một cái: [Anh tự tin quá nhỉ, anh chắc chắn là anh an toàn hơn những người da đen đó sao? Em thấy chưa chắc.]
[Đàn ông ấy, đều rất nguy hiểm, em nói có đúng không Giang Vận.]
Tôi im lặng không nói gì.
Văn Kỳ đưa tôi về phòng anh ấy.
Đồ đạc bên trong vẫn là đồ nội thất chúng tôi đã cùng nhau chọn khi gọi video trước đây.
Văn Kỳ lấy ra một chiếc chăn, thêm một chiếc gối.
[Em đến một mình sao? Thật ra em không cần đến đâu, đợi anh bận xong sẽ đến tìm em, huống hồ anh chỉ đi có một năm, giờ cũng sắp kết thúc rồi.]Trong lòng Văn Kỳ, tôi vẫn là cô gái quê mùa chỉ biết học hành, chưa từng ra nước ngoài, chưa từng đi máy bay.
Tôi thậm chí còn chưa có kinh nghiệm đi du lịch một mình, huống hồ là vượt đại dương đi máy bay ra nước ngoài.
[Ừm, đúng là em đến không đúng lúc.]
Tôi không chất vấn anh ấy tại sao vừa về đã nắm tay Triển Nguyệt.
Tất cả cảm xúc của tôi đã tiêu tan hết trong bảy giờ chờ đợi anh ấy.
Những hướng dẫn ghi chép trong sổ tay giống như một trò đùa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Văn Kỳ và Triển Nguyệt cười nói đi về phía tôi, trong lòng tôi chỉ thấy tê dại.
Thực ra mọi chuyện đều có dấu vết.
Một tháng gần đây, kể từ khi Văn Kỳ nhắc đến việc tham gia một dự án, cách chung sống của chúng tôi đã bị phá vỡ.
Từ việc ngày nào cũng dành thời gian gọi video trò chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện thú vị trong cuộc sống hàng ngày, đến sau này ngày nào cũng có đủ lý do từ chối gọi video, nói rằng bận đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn.
Chênh lệch múi giờ ngày càng ảnh hưởng đến chúng tôi.
Mặc dù phát hiện ra Văn Kỳ vốn không thích những dự án học thuật như vậy nhưng lại đột nhiên bắt đầu tham gia dự án học thuật, mặc dù cảm thấy gần đây Văn Kỳ đối với tôi ngày càng hời hợt, tôi vẫn tự lừa dối mình tin anh ấy.
Vì anh ấy bận nên tôi đến gặp anh ấy.
[Em biết là anh không có ý đó mà.]
Văn Kỳ giống như trước đây, vùi đầu vào cổ tôi, thở nhẹ: [Gần đây anh bận dự án, cả người rất mệt, đã lơ là em rồi, khiến A Vận của chúng ta ấm ức.]
Tôi lấy cớ đi tắm để tránh sự đụng chạm của anh ấy.
Tắm xong tắt đèn, Văn Kỳ ôm lấy eo tôi, giọng trầm thấp: [A Vận, anh rất nhớ em.]
[Văn Kỳ, em đến kỳ.]
Văn Kỳ khựng lại, rút tay về, như thể bị mất hứng.
Màn hình điện thoại của anh ấy sáng lên, có vẻ như có người nhắn tin cho anh ấy.
Văn Kỳ không chút do dự bật đèn đi đến bàn làm việc, mở máy tính.
[Em ngủ trước đi, anh xem dự án thêm một lát.]
Tôi nhìn anh ấy mở tệp dự án, không sửa một chữ nào nhưng lại chụp liên tục mấy tấm ảnh.
Trong vòng một phút, anh ấy đã xem điện thoại hơn mười lần, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
Biết rằng nửa giờ sau, anh ấy như đột nhiên nhớ ra sự tồn tại của tôi, quay lại xin lỗi: [Xin lỗi nhé A Vận, dự án có một chỗ cần sửa.]
[Gần đây anh bận dự án, em cũng không hiểu dự án lắm, đúng rồi, em đừng thấy Triển Nguyệt trông dịu dàng như vậy, lúc tranh luận dự án, cô ấy hung dữ hơn ai hết, phản bác đội khác rất tuyệt, tiếng Anh nói lưu loát, một đám đàn ông chúng anh đều tự thấy không bằng.]
Khi anh ấy nói, giọng điệu thậm chí còn có chút tự hào.
[Văn Kỳ, anh hiểu rõ cô ấy lắm sao?]
Chỉ dùng một giọng điệu rất bình thường hỏi anh ấy nhưng Văn Kỳ lại như thể đột nhiên bị chọc giận: [Giang Vận, đừng giận nữa được không? Anh ở nước ngoài cũng rất mệt, em hiếm khi đến tìm anh, anh không muốn chúng ta xảy ra mâu thuẫn.]
02
Văn Kỳ từ hồi cấp hai đã là hot boy của trường.
Có vô số cô gái theo đuổi anh ấy.
Trong ngăn bàn học toàn là những lá thư tình màu hồng. Anh ấy học hành bình thường nhưng các hoạt động ngoại khóa đều rất giỏi, chơi game giỏi, chơi bóng rổ giỏi.
Tính cách lại cởi mở, hoạt bát.
Từ hồi cấp hai, vì quan hệ với Văn Kỳ tốt nên tôi và anh ấy thường bị người ta nhắc đến.
Anh ấy càng nổi bật thì tôi càng trở nên bình thường.
Nhưng anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, không hề né tránh việc hàng ngày vẫn cùng tôi đi học về, cuối tuần cũng cùng tôi đi chơi, thấy tôi không vui cũng sẽ mua quà tặng tôi.
Cho đến khi lên cấp ba, tôi quyết định dần dần tránh xa anh ấy thì anh ấy sốt ruột.
Sốt ruột giải thích với người tỏ tình với anh ấy: [Tôi có người mình thích rồi.]
[Giang Vận.]
Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh ấy nói thích tôi.
[Cô ấy có gì không tốt, tính cách tốt, học hành cũng tốt, hát hay...]
Anh ấy liệt kê rất nhiều ưu điểm của tôi.
Sau đó hỏi tôi, có muốn ở bên anh ấy không?
Tôi đồng ý.
Vì tôi cũng thích anh ấy.
Nhưng những lời bàn tán không hay đó vẫn không vì tôi và Văn Kỳ ở bên nhau mà thay đổi.
Có vẻ như so với học hành và nhân cách thì ngoại hình mới là thứ được quan tâm nhất ở cái tuổi đó.
Những người đẹp trai xinh gái bẩm sinh đã có thể may mắn hơn những người có ngoại hình bình thường.
Ảnh chụp chung của chúng tôi bị đăng lên mạng, bên dưới có rất nhiều bình luận không hay.
Nói tôi xấu xí, nói tôi không có dáng người đẹp, nói tôi làm Văn Kỳ mất mặt.
Thậm chí có người còn dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh để đổi mặt tôi thành mặt của hoa khôi trường, nói: [Như thế này thì nhìn thuận mắt hơn nhiều.]
Mỗi lần nhìn thấy những bình luận này, Văn Kỳ còn tức giận hơn cả tôi.
Anh ấy tìm những người đó, lý luận với họ, nói họ không bằng một ngón tay của tôi, nói trong lòng anh ấy tôi là người đẹp nhất.
Biết tôi tự ti, ngày nào anh ấy cũng khen tôi dễ thương, mua cho tôi rất nhiều hoa đẹp.
Tôi dành thời gian học cách phối đồ, học trang điểm.
Dành thời gian nhưng không có hiệu quả gì, còn khiến thành tích học tập của tôi tụt dốc không phanh.
Văn Kỳ lau sạch kẻ mắt và son môi cho tôi: [Giang Vận, anh thích em, em không cần phải thay đổi bản thân mình.]
Chúng tôi cùng nhau chịu đựng áp lực dư luận, cứ như vậy bên nhau ba năm.
Kỳ thi đại học là bước ngoặt.
Anh ấy trượt và cuối cùng được gia đình sắp xếp đi du học nước ngoài.
Còn tôi như nguyện thi đỗ vào trường đại học hàng đầu trong nước.
Ngày anh ấy đi du học, tôi khóc đến không thành tiếng.
Anh ấy kiên nhẫn an ủi tôi hết lần này đến lần khác, nói: [Ngoan nào, em giỏi như vậy, anh mới phải lo em bị người khác cướp mất chứ!]
[Chúng ta phải gọi video mỗi ngày, liên lạc nhiều hơn, anh chỉ đi một năm, một năm sau anh sẽ về, anh sẽ đến tìm em.]
Để tôi yên tâm, anh ấy đưa tôi về ra mắt gia đình, xác định sơ bộ mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi tưởng đã có bảo hiểm kép, tôi và anh ấy chắc chắn có thể vượt qua một năm xa cách này.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp chênh lệch múi giờ, đánh giá thấp khoảng cách, đánh giá cao tình cảm.
Văn Kỳ vừa đóng máy tính thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kính vỡ.
Anh ấy vội vã chạy ra khỏi phòng.
Tôi gọi anh ấy lại, cố gắng để giọng nói của mình nghe không có gì khác thường: [Đã muộn thế này rồi, anh định đi đâu?]
[Có vẻ như Triển Nguyệt gặp chuyện, anh đi xem thử.]
Thật buồn cười, Triển Nguyệt thậm chí còn không gọi một cuộc điện thoại, anh ấy cứ thế không quan tâm gì mà chạy đi.
03
Văn Kỳ đi ra ngoài hai tiếng rồi vẫn chưa về.
Điện thoại của anh ấy vẫn còn trong phòng.
Vô tình chạm vào điện thoại, màn hình sáng lên.
Ảnh màn hình là ảnh Triển Nguyệt.
Cô ấy cười với ống kính, xung quanh là bối cảnh đầy màu sắc của công viên giải trí theo chủ đề.