Luân hồi báo thù

Chương 4



Nhanh chóng, hắn gọi tiểu đồng trong nhà, triệu tập những huynh đệ tỷ muội trên danh nghĩa của ta đến.

"Các ngươi cứ hỏi, xem ta có phải bắt cóc các ngươi không!"

Đám trẻ con đương nhiên không biết, bởi vì chúng cũng giống như ta, còn chưa hiểu chuyện đã bị bế đi.

Ta không tranh cãi với hắn, chỉ liếc mắt ra hiệu với Hầu gia.

Hắn vỗ tay hai cái, lập tức có thị vệ vây quanh linh đường.

Thân phụ ta, Tể tướng đại nhân, cùng Thế tử từ hậu đường đi ra.

"Thế tử sống lại rồi?"

"Giả chế.t!"

Trong chốc lát, khách khứa tứ tán chạy trốn.

Hầu gia quát lớn: "Im lặng, con trai ta không chế.t, cái chế.t hôm nay, chỉ là bày một vở kịch cho tên Gia Đức Nghĩa này mà thôi."

Đám người mới yên tĩnh lại.

Phụ thân đi đến trước mặt Gia Đức Nghĩa: "Gia Đức Nghĩa, ngươi cấu kết với ngoại địch, bỏ trốn mười tám năm, đừng tưởng rằng ở kinh thành không có ai nhận ra ngươi!"

Thế tử: "Ta nghi ngờ ngươi bắt cóc trẻ em, lợi dụng trẻ em để hãm hại công thần Đại Sở, theo ta đến phủ Khai Phong phủ."

Gia Đức Nghĩa thấy sự việc bại lộ, chó cùng rứt giậu, muốn bắt ta làm con tin.

May mà nha hoàn bên cạnh ta, Kiều Châu, võ nghệ cao cường.

Nàng bảo vệ ta không để hở một kẽ hở, trong lúc đánh nhau, nàng phản đòn, đâm Gia Đức Nghĩa một nhát dao.

Gia Đức Nghĩa thấy không bắt được ta, lại lao về phía Trần Tử Nghiên, hắn bóp cổ Trần Tử Nghiên: "Các ngươi đừng lại đây! Cẩn thận ta giế.t chế.t nàng ta."

Phụ thân ta không đành lòng.

Dù sao cũng là đứa con gái được nuôi trong lòng bàn tay mười tám năm.

Cho dù ông không định nhận lại đứa con gái này.

Nhưng để ông nhìn thấy nàng ta chế.t trước mặt mình, ông cũng không làm được.

Thế tử vốn ghét Trần Tử Nghiên nên không kiêng nể gì.

Hắn trực tiếp phi thân lên, rút kiếm như điện, chém đứt cánh tay Gia Đức Nghĩa đang bóp cổ Trần Tử Nghiên.

Cánh tay đứt lìa, mang theo máu tươi, rơi xuống trước mặt Trần Tử Nghiên.

Trần Tử Nghiên bị máu bắn đầy người, trực tiếp ngất đi.

Gia Đức Nghĩa bị thị vệ vây bắt.

Thấy đại thế đã mất, Gia Đức Nghĩa lại đánh bài tình cảm với ta.

"Liễu Liễu, con nỡ nhìn phụ thân bị bọn họ bắt đi sao? Từ khi con ba tuổi, phụ thân đã mang con bên mình, một tay nuôi con khôn lớn, con cầu xin Thế tử, để hắn tha cho phụ thân. Sau này phụ thân nhất định sẽ hối cải..."

Trần Tử Nghiên chỉ vào Thế tử, hét lớn: "Ta sao có thể hại cha mẹ, ta chính là con của cha mẹ."

Nàng chạy đến ôm lấy phu nhân và thừa tướng: "Ta còn nhớ, mẫu thân nói, hồi nhỏ ta rất khó nuôi, nửa đêm khóc đòi ra ngoài bắt chim. Cha mẹ đã bắt gà con dỗ ta. Cha mẹ đối xử với ta tốt như vậy, sao có thể không phải là cha mẹ ruột của ta?"

Thế tử nhìn Trần Tử Nghiên cười khẩy, khiến nàng vô cùng chột dạ.

"Người của ta rõ ràng nhìn thấy tiểu thư và Gia Đức Nghĩa nói chuyện bí mật trong ngõ tối. Nếu nói hắn không phải là cha của ngươi, ta thật sự không nghĩ ra, một thiên kim tiểu thư thừa tướng đường đường chính chính, tại sao lại bỏ mặc nha hoàn, đi gặp một tên bán thịt. Chẳng lẽ..."

Trần Tử Nghiên cố gắng cãi chày cối.

Nhưng nha hoàn thân cận của nàng là Nhị Bích lại hoảng sợ quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Không liên quan đến nô tỳ, là tiểu thư không cho chúng ta đi theo."

Thừa tướng tức giận: "Tử Nghiên, con mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Mặc dù biết rõ Trần Tử Nghiên không phải con gái của họ nhưng ông vẫn không tin, con gái ông đã sớm nhận ra Gia Đức Nghĩa và muốn hãm hại họ.

Trần Tử Nghiên phủ nhận đã gặp Gia Đức Nghĩa.

"Nhị Bích, có phải ngươi bị tỷ tỷ mua chuộc, bàn bạc với nhau để hại ta không?"

Ta cười nhạo: "Muội muội biết mình làm nhiều chuyện xấu, đến cả người bên cạnh cũng không chịu nổi sao?"

Thế tử đề nghị thử máu nhận thân.

Lúc đầu Trần Tử Nghiên rất phản đối.

Sau đó Nhị Bích không biết đã nói gì bên tai nàng, thái độ của nàng thay đổi.

Nàng cúi đầu, vẻ mặt vừa muốn khóc vừa muốn cười: "Đã như vậy, nếu cha mẹ không tin ta, vậy thì thử máu nhận thân đi."

Nàng nhìn Thế tử: "Thế tử, nếu thử máu chứng minh ta là con gái của Thừa tướng, Thế tử nhớ xin lỗi."

Thế tử nắm chặt tay ta, cười rạng rỡ: "Không vấn đề, nếu muội muội không phải là con gái của nhạc phụ nhạc mẫu, xin ngươi sớm rời đi, đừng một mực tu hú chiếm tổ chim khác."

Người thân tín của thừa tướng bưng đến một bát nước, thừa tướng nhỏ một giọt máu trước.

Trần Tử Nghiên yếu đuối, đau đớn đâm kim vào đầu ngón tay, trước khi nhỏ còn liếc nhìn phu nhân thừa tướng.

Có thể thấy, phu nhân thừa tướng rất không nỡ, dù sao cũng là đứa con gái mình nâng niu trong lòng suốt mười tám năm.

Máu nhỏ vào bát, tan ra nhưng lại không hòa vào giọt máu nhỏ trước đó.

Trần Tử Nghiên tái mặt: "Sao có thể, nhất định là nước có vấn đề!"

Thị vệ của Thế tử đến báo: "Thế tử, đã bắt được Nhị Bích, nàng ta nói là phụng lệch tiểu thư cho phèn chua vào nước!"

Thế tử cười khẩy: "Muội muội cũng coi như hiểu biết, biết cho phèn chua vào nước, dù không phải là con ruột, máu cũng sẽ hòa vào nhau."

Thừa tướng rất thất vọng, không ngờ đến cuối cùng, Trần Tử Nghiên vẫn cố gắng lừa dối họ.

Ông đập mạnh vào bàn: "Từ hôm nay trở đi, Trần Tử Nghiên không còn là tiểu thư của phủ thừa tướng nữa."

Phu nhân thừa tướng lộ vẻ không đành lòng.

Lúc này, quản gia đến báo: "Lão gia, bên ngoài có một người tên Khổng Tuấn Kiệt cầu kiến, nói là cố nhân của đại tiểu thư."

Ta cười toe toét: "Ồ, cha của đứa bé đến rồi."

14

Lỗ tuấn kiệt là đến cầu thân.

Hắn còn mang đến bà mối.

Hắn còn chưa biết, Trần Tử Nghiên không phải con gái của thừa tướng

Hắn cười rất vô lại: "Thừa tướng đại nhân, nữ nhi của các ngươi trong bụng, đã có con của ta, hơn ba tháng.

"

Hắn hài lòng nhìn thấy sắc mặt Trần Tử Nghiên tái nhợt: "Hôm nay không đồng ý cũng phải đồng ý. Vì đứa bé, ta sẽ chịu thiệt một chút, của hồi môn chỉ cần nhiều hơn một chút so với của hồi môn của thừa tướng phủ gả con gái vào hầu phủ là được."

"Ngươi dám!"

Cha tức giận, cầm lấy một chiếc bình hoa ném về phía hắn.

"Đừng có lôi kéo con gái chúng ta vào, con gái chúng ta là Liễu Liễu. Ngươi thích đứa nghiệt súc này thì cứ mang đi."

Trần Tử Nghiên khóc lóc không chịu đi.

Mẹ chỉ biết lau nước mắt: "Thảo nào con khóc lóc, bỏ qua thế tử là người trung long phượng hoàng không chịu gả, nhất quyết bắt chúng ta giúp con tìm người thế thân. Nếu con là người tốt, ở lại làm bạn với Liễu Liễu cũng được, đằng này con lại đen lòng..."

Cha lạnh lùng nhìn nàng: "Vì tình phụ tử, đồ đạc trong phòng con cứ mang đi."

Trúc mã nhìn Trần Tử Nghiên, lại nhìn ta, kinh ngạc há hốc mồm: "Vậy ra Liễu Liễu mới là thiên kim tiểu thư của thừa tướng phủ?"

Hắn là người biết thay đổi sắc mặt.

Ngay lập tức tươi cười chào đón ta: "Liễu Liễu, ta cố ý đến thăm nàng, nàng bao giờ thì hòa ly? Ta không ngại nàng đã từng gả cho người khác, vẫn có thể để nàng làm chính thất."

"Hòa ly rồi gả cho ngươi?"

Thật buồn cười, ta như nghe được chuyện hoang đường.

Ta bỏ mặc thân phận thế tử phi, bá tước phu nhân không làm, lại đi gả cho tên vô lại này sao?

Khổng Tuấn Kiệt không nghe ra sự chế giễu trong lời nói của ta, cười ha hả gật đầu.

"Đúng đúng đúng. Liễu Liễu, nàng còn nhớ không, hồi nhỏ chúng ta cùng nhau đi trộm khoai lang, lúc đó nàng đã nói, đợi lớn lên sẽ gả cho ta."

"Khổng Tuấn Kiệt, chẳng phải ngươi nói muốn cưới ta sao?"

Trần Tử Nghiên thấy Khổng Tuấn Kiệt coi nàng như không tồn tại, tức đến nổ tung:

"Ngươi nói ngươi ngưỡng mộ ta, đáng tiếc là không với tới.

"Để ngươi yên tâm, ta đã mang thai con của ngươi, bỏ trốn khỏi hôn lễ với thế tử, bây giờ ngươi lại muốn cưới người khác, đã hỏi ý kiến của ta chưa?"

Trần Tử Nghiên không cho Khổng Tuấn Kiệt cơ hội cãi chày cối, liền xông lên cào mặt hắn, trên mặt Khổng Tuấn Kiệt lập tức xuất hiện mấy vết hằn.

Khổng Tuấn Kiệt đau đớn, đẩy Trần Tử Nghiên ra: "Đồ điên! Ngươi tránh xa ta ra. Bây giờ ngươi là cái thân phận gì? Muốn gả cho ta, không có cửa. Vì đứa bé trong bụng ngươi, ta có thể miễn cưỡng nạp ngươi làm thiếp."

Ta đang xem kịch vui, đột nhiên cảm thấy xung quanh lạnh lẽo.

Quay đầu lại nhìn, thế tử mím chặt môi, vẻ mặt rất tủi thân: "Liễu Liễu, nàng thật sự muốn hòa ly với ta, gả cho hắn sao?"

15

Cái gì gọi là ăn dưa lại ăn phải chính mình.

Ta coi như đã được mở mang tầm mắt.

Ta quyết định nói chuyện tử tế với thế tử.

Ta kéo hắn đến chỗ mà cha mẹ đã chuẩn bị cho ta.

"Thế tử, nếu ta muốn hòa ly với chàng, gả cho hắn, chàng sẽ thế nào?"

Sắc mặt thế tử tái nhợt.

Hắn ở bên ngoài xông pha nơi chiến trường, là võ tướng một địch mười, lập nhiều chiến công.

Trước mặt ta, hắn chỉ là một người đàn ông không giỏi ăn nói.

"Nàng muốn hòa ly, ta đồng ý nhưng nàng đừng gả cho Khổng Tuấn Kiệt. Hắn chỉ là một tên vô lại tham tiền, háo danh, không phải là người tốt."

Ta kéo thắt lưng hắn, kéo hắn lại gần, áp sát vào mặt hắn: "Vậy phu quân cho rằng, ai mới là người tốt?"

Mặt thế tử đỏ bừng, yếu ớt thì thầm: "Liễu Liễu."

Ta cười duyên dáng: "Ta không phải là nương tử của chàng sao? Tại sao lại phải là người tốt với người khác?"

Đêm đó, thế tử hơi say.

Quên trải chiếu ra ngủ.

Đêm động phòng hoa chúc đến muộn, dưới sự chủ động của ta, cuối cùng cũng đến.

16

Tỉnh dậy, Trần Tử Nghiên đã rời khỏi phủ thừa tướng, mang theo mọi thứ trong phòng nàng.

Khổng Tuấn Kiệt cũng đã rời đi.

Ta đưa bức thư mà Khổng Tuấn Kiệt viết cho ta trước đó cho thế tử.

"Thế tử có quên không, Khổng Tuấn Kiệt mưu hại thế tử, tội đáng chế.t."

Có lẽ vì không trải chiếu, khiến hắn tự tin vào địa vị của mình trong lòng ta, lần này thế tử không dò xét nữa: "Ta nghe theo nương tử. Loại kẻ xấu này nên để hắn đền tội."

Nhưng khi thị vệ của thế tử tìm thấy Khổng Tuấn Kiệt.

Khổng Tuấn Kiệt và Trần Tử Nghiên đã đánh nhau.

Hóa ra hôm đó sau khi ta và thế tử rời đi, cha cũng không khách sáo đuổi Trần Tử Nghiên đi.

Khổng Tuấn Kiệt vốn định đi.

Thấy Trần Tử Nghiên bị đuổi ra ngoài, mang theo đủ thứ đồ đạc.

Hắn lại mặt dày ở lại.

Trần Tử Nghiên tưởng Khổng Tuấn Kiệt hồi tâm chuyển ý, trực tiếp kéo đồ đạc đến căn nhà tồi tàn của Khổng Tuấn Kiệt.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Trần Tử Nghiên được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mười tám năm.

Đồ đạc mang theo đủ để hai người ăn uống đến già. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...