Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lời Tỏ Tình Bị Phá Hỏng
chương 4
[Vậy em hát thử một lần, anh nghe xem.] Chu Tuỳ dựa vào bàn học sau lưng, hai tay chống lên mặt bàn, góc độ này tầm mắt của anh ấy vừa vặn ngang với tôi.
Tôi hơi căng thẳng, lùi lại một bước, kéo giãn một chút khoảng cách, [Khụ khụ, vậy em hát.]
Chu Tuỳ gật đầu, trong ánh mắt thậm chí còn có chút chờ mong.
Tôi nhắm mắt lại, hát xong phần mà tôi nhớ được.
Hát rồi nhưng hình như chưa hát xong.
Chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Chu Tuỳ, [Lâm Ý, tôi tưởng con gái hát sẽ không bị lạc tông.]
Tôi đỏ mặt, có chút xấu hổ, [Con gái thì sao, ai quy định con gái hát không được lạc tông?]
[Không có không có, là trước đây anh không để ý, em thế nào cũng được.] Chu Tuỳ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói, giống như vừa giải thích vừa dỗ dành.
[Ồ.] Tôi ngượng ngùng vuốt tóc.
[Phát âm của em không đúng chỗ, giọng quá trong, âm thanh phải đi từ đây.] Chu Tuỳ đột nhiên đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo áp vào bên sống mũi tôi.
Tôi nhất thời tim đập thình thịch, ngây người không nói nên lời.
[Em đặt ngón tay vào đây, cảm nhận một chút.] Chu Tuỳ chỉ vào mũi mình, ra hiệu cho tôi áp đầu ngón tay lên.
[Ồ ồ.] Tôi dùng ngón tay chạm vào bên sống mũi anh ấy, cảm nhận sự rung động nhỏ khi anh ấy phát ra âm thanh.
[Cảm nhận được chưa?] Môi Chu Tuỳ mấp máy, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp.
Tôi vô thức nuốt nước bọt, gật đầu.
Đây không phải là dụ dỗ người ta phạm tội sao?
Tôi rụt tay lại, có chút chột dạ, còn Chu Tuỳ thì vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên.
Trong lòng tôi tự an ủi, đây là luyện tập, đây là luyện tập, đây là luyện tập.
[Vậy em thử xem.]
Phải nói là, hát cao độ như vậy thực sự không tốn sức, mặc dù sự thật là tôi không có khiếu nhạc.
May mà Chu Tuỳ rất kiên nhẫn, vừa đệm đàn guitar vừa hướng dẫn tôi hát từng câu một, cuối cùng cũng làm trôi chảy cả bài hát.
[Cũng được.] Chu Tuỳ nhìn tôi khen ngợi, đưa cho tôi một chai nước.
[Cảm ơn.] Tôi thậm chí không để ý anh ấy mua nước từ lúc nào.
[Luyện xong thì về nghỉ ngơi sớm đi.] Chu Tuỳ đeo đàn guitar lên vai, tôi cũng đi xuống theo anh ấy.
Hình như đây là lần đầu tiên Chu Tuỳ đưa tôi về tận dưới ký túc xá.
Anh ấy giúp tôi dựng xe, cùng tôi đi đến bậc thang trước cửa.
[Em đến rồi, tôi về trước nhé.] Tôi đứng trên bậc thang nhìn anh ấy, xung quanh toàn là những cặp đôi tình tứ, khiến tôi có chút ngượng ngùng.
[Ừm, nếu thấy không ổn thì cứ tìm tôi luyện tập, tôi lúc nào cũng rảnh.] Giọng điệu của Chu Tuỳ rất nhẹ nhàng, nghe giống hệt như giọng nói của anh chàng ở gần đây đang nói chuyện với bạn gái, khiến tôi thấy ngứa ngáy trong lòng.
[Vâng, em biết rồi, hôm nay cảm ơn anh.] Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh ấy, sợ ánh mắt lấp lánh của anh ấy khiến tôi hoàn toàn chìm đắm.
[Lên đi, hơi lạnh.]
[Vâng.]
Tôi vội vàng quay người nhưng giây tiếp theo cánh tay tôi đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Tim tôi đập thình thịch, trong phim thần tượng, tư thế này thì giây tiếp theo sẽ hôn nhau.
[Em quên chìa khóa rồi.] Chu Tuỳ lắc chìa khóa trong tay, cười gian xảo.
[Ồ, vâng.] Tôi nhận lấy chìa khóa, ánh mắt vô thức hướng về đôi môi của Chu Tuỳ, căng mọng hơi cong, chắc hôn rất thích.
[Sao vậy?] Chu Tuỳ mấp máy môi, khiến tôi ngứa ngáy trong lòng.
[Không có gì không có gì.] Tôi kìm nén ham muốn hôn anh ấy, quay người chạy lên lầu.
10.
Buổi luyện tập diễn ra khá suôn sẻ, tay của Mạc Nghi cũng không ảnh hưởng nhiều, chỉ là đến ngày biểu diễn, đối mặt với cả trăm người trong lớp, tôi thực sự rất căng thẳng.
[Đừng căng thẳng, chỉ là kiểm tra thôi, nhiều người hát trước em còn không hay bằng em.] Chu Tuỳ cầm đàn guitar, nhỏ giọng an ủi tôi.
[Em không căng thẳng.] Tôi cố đè nén nhịp tim hỗn loạn, tự lừa dối bản thân.
[Thật không? Tay nắm trắng bệch cả rồi.]
Tôi vô thức buông nắm đấm, chà xát vào góc áo.
[Uống chút nước, làm ướt cổ họng.]
[Vâng.] Tôi cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, uống vài ngụm.
Đến lượt chúng tôi biểu diễn, càng đến gần thì tôi lại càng không căng thẳng.
Kiểm tra rất suôn sẻ, tôi không biết mình hát hay không nhưng ít nhất là không mắc lỗi, dù sao thì trọng tâm vẫn là tiếng đàn guitar của Chu Tuỳ.
Nhìn tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả, có vẻ như ổn, lúc xuống sân khấu còn nghe thấy nhiều bạn nữ bàn tán về Chu Tuỳ.
Chúng tôi trở về chỗ ngồi, Chu Tuỳ cất đàn guitar, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: [Vừa nãy em hát rất hay.]
Tôi còn chưa kịp phản ứng, lại nghe anh ấy nói thêm: [Thực ra trước khi em lên sân khấu đã cầm nhầm chai nước khoáng của anh, em uống nhầm chai của anh rồi.]
[Hả?] Tôi vô cùng kinh ngạc, [Sao anh không nói?]
[Sợ em càng loạn, lúc đó làm sao biểu diễn được.]
Tôi ngước mắt nhìn ánh mắt có chút mơ hồ của Chu Tuỳ, tim đập thình thịch, anh ấy nói đúng, tôi càng loạn hơn.
Tôi tùy tiện nói một câu, rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi cũng không biết mình ở trong đó bao lâu, khi ra ngoài thì thấy mọi người trong lớp đã lục tục đi ra ngoài.
Tôi trở về lớp, không thấy Chu Tuỳ đâu nhưng đồ đạc vẫn còn, tôi ngồi xuống chỗ đợi một lúc.
Tôi mở điện thoại lướt mạng xã hội một cách nhàm chán, lướt một lúc thì đột nhiên mở to mắt.
Đây không phải là tôi sao!
Là ai chụp ảnh tôi vừa biểu diễn xong rồi đăng lên tường tỏ tình vậy!
Tôi bấm vào xem kỹ một chút.
[Trời ơi, xin phép đăng, vừa nãy trong tiết học thưởng thức guitar, lúc nhóm này biểu diễn, anh chàng chơi guitar cứ nhìn cô bạn hát say đắm! Thích quá thích quá! Thật sự rất ngọt ngào, muốn hỏi xem họ có phải một đôi không?]
Thậm chí còn có hơn chục bình luận.
[Nhìn rất hợp nhau!]
[Ánh mắt của anh chàng kia thật quyến rũ!]
[Đây là Chu Tuỳ đúng không!]
...
Tôi thấy mặt đỏ bừng, mặc dù vậy, tôi cũng hy vọng tôi và anh ấy là một đôi.
Tôi âm thầm lưu ảnh lại, trong ảnh Chu Tuỳ ôm đàn guitar, ngồi sau bên phải tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
Giống như chuyện đó là thật vậy.
Tôi rung động một lúc, vẫn chưa thấy Chu Tuỳ đâu.
Tôi ra khỏi lớp định đi dạo một vòng, xem anh ấy có ở ngoài không.
Vừa ra khỏi cửa sau lớp, tôi đã mơ hồ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Mạc Nghi, có vẻ như phát ra từ cầu thang.
Tôi tiến lại gần định xem thử nhưng lại nghe thấy tên mình.
[Lâm Ý đang theo đuổi cậu à?]
Giọng điệu của Mạc Nghi nghe không rõ lắm, giọng cũng hơi mơ hồ.
[Không có.] Chu Tuỳ cũng ở đó.
[Nhưng hai người rất thân thiết.]
[Tôi đang theo đuổi cô ấy.] Giọng điệu của Chu Tuỳ vẫn không nhanh không chậm, tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh ấy nói chuyện,
[Câu trả lời này được không?]
Mạc Nghi không lên tiếng.
[Mạc Nghi, chuyện của tôi không liên quan đến cô, cô thích tôi cũng là chuyện của riêng cô, đừng tiếp cận tôi và Lâm Ý nữa.] Giọng Chu Tuỳ hơi trầm, mang theo ý cảnh cáo.
Tôi còn muốn nghe thêm thì Chu Tuỳ đã đi tới, trực tiếp chạm mặt tôi.
[À, tôi thấy cậu mãi không về.] Tôi bối rối không biết nên nhìn vào đâu.
[Nghe thấy rồi chứ?] Chu Tuỳ đứng rất gần, gần đến mức tôi có thể nhìn rõ đường vân trên áo khoác của anh ấy.
[Vâng, hình như em nghe thấy anh nói anh đang theo đuổi em.] Tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc có phải không.
[Ừ.] Chu Tuỳ gật đầu.
[Thật sao? Sao em không cảm nhận được.] Nói sớm chứ, nói sớm thì tối hôm đó tôi đã hôn anh ấy rồi.
[Lần đầu tiên theo đuổi con gái, còn chưa quen lắm.] Chu Tuỳ hiếm khi có chút ngượng ngùng.
[Không sao, không quen cũng thích.] Xì, tôi là người nhanh mồm nhanh miệng, [Nhưng hôm đó anh ở sân vận động...]
[Là bạn cùng phòng muốn tỏ tình, anh đang giúp cậu ấy chỉnh micro thì thấy em đi tới.]
[Vậy cô gái kia sao không đến?]
[Cậu ấy tỏ tình thất bại rồi.]
[Hơi thảm, không sao, anh tỏ tình thành công là được.]
Chu Tuỳ sửng sốt, sau đó bật cười, [Anh thấy em mãi không đến tìm nên hôm đó anh đã gọi em lại.]
[Câu này nghĩa là sao?] Gọi là mãi không đến tìm anh ấy là sao.
[Lần đầu tiên anh chú ý đến em là ở căng tin, em vội mua một đống đồ ăn sáng, lúc cuối lấy điện thoại ra quét mã, anh thấy hình nền điện thoại của em là ảnh của mình.]
Xong rồi, hình như là vậy thật, ảnh còn là ảnh tôi lấy trộm từ trang cá nhân của anh ấy.
[Sau đó anh phát hiện mình có kết bạn với em, thấy em thường xuyên vào trang cá nhân của anh xem album ảnh.]
Mặc dù vậy, sau đó tôi đã cố ý nạp tiền thành viên kim cương để có thể xóa lịch sử duyệt ảnh!
[Thực ra trong WeChat của anh có nhiều nội dung hơn nhưng mãi không đợi được em xin WeChat.][Vậy nên anh chủ động tìm em?]
[Ừ, thầm thương trộm nhớ một thời gian mới hành động.] Chu Tuỳ gật đầu.
[Không sao, bây giờ đợi được em cũng không muộn.] Tôi nắm lấy khăn quàng cổ của Chu Tuỳ kéo xuống, nhanh chóng áp môi mình lên môi anh ấy, hôn một cái thật kêu [chụt].
Chu Tuỳ sửng sốt, rõ ràng là bị tôi dọa sợ.
[Cái này tôi cũng đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng hôn được.] Tôi cười khúc khích, lúc nào nên nói thì phải nói.
[Vậy anh có thể hôn lại không?] Chu Tuỳ khàn giọng hỏi.
[KHÔNG KHÔNG KHÔNG.] Tôi lắc ngón tay, [Không được, để lần sau đi, tôi sợ tối nay vui quá không ngủ được.]
Chu Tuỳ nói, hôm đó khi anh ấy ném quả bóng cuối cùng vào rổ, quay người lại thì thấy tôi mặc váy đi ngang qua.
Anh ấy nói đã sớm biết tôi cố ý đến xem anh ấy nhưng lần đó đột nhiên lại rất rung động.
Tôi vui vẻ gật đầu, sau đó đi bình luận dưới tường tỏ tình:
[Bây giờ chúng tôi là một đôi rồi!]
-Hết-