Lời Tỏ Tình Bị Phá Hỏng
chương 1
1.
Chuyện là thế này.
Tôi là nữ, hai mươi tuổi, là chủ tịch câu lạc bộ âm thanh ánh sáng của trường.
Bình thường thì chẳng có việc gì nhưng toàn bộ học sinh trong trường muốn mượn thiết bị âm thanh đều phải được tôi đồng ý.
Hôm đó, tôi đang trực ở văn phòng câu lạc bộ thì có một nam sinh vào mượn thiết bị âm thanh.
Cậu ta phải điền đơn xin mượn nhưng khi hỏi ra thì mới biết là mượn để tỏ tình, tôi không nói hai lời, phất tay cho cậu ta mang đi.
Tôi đang khoanh tay, vui vẻ vì mình đã giúp một đôi tình nhân thì bạn cùng phòng là Ngô Tĩnh gọi điện cho tôi.
[Lâm Ý, xong rồi, xong rồi, xong rồi.] Đầu dây bên kia lo lắng.
[Sao thế, trời đâu có sập đâu?] Tôi thong thả nhai xoài sấy.
[Có người tỏ tình ở sân vận động!]
[Tôi biết, thiết bị âm thanh còn là tôi cho mượn.]
[Người cầm micro là Chu Tuỳ!]
Cái gì cơ, tôi bật người khỏi ghế, còn chưa kịp mặc áo khoác đã chạy thẳng đến sân vận động.
Biết trước là thiết bị âm thanh này được mượn để nam thần Chu Tuỳ của tôi tỏ tình thì tôi nhất định sẽ không đồng ý.
Tôi vừa xuống cầu thang vừa nhắn tin thoại cho bạn cùng phòng.
[Tiểu Tĩnh, cậu nghĩ cách kéo dài thời gian đi, tớ sẽ đến lấy lại thiết bị âm thanh ngay, tớ đã thầm thương Chu Tuỳ lâu như vậy rồi, sao tớ có thể để anh ấy cầm thiết bị âm thanh của tớ đi tỏ tình với người con gái khác được!]
Tôi cắm chìa khoá xe, phóng thẳng đến nơi tỏ tình.
Nhìn xung quanh, sân vận động đông nghịt người, trên mặt đất còn có rất nhiều bóng bay.
Ôi trời, thật hoành tráng.
Chu Tuỳ trông lạnh lùng như tảng băng, không ngờ lại có tâm tư tinh tế như vậy.
Tôi thấy đau nhói trong lòng, thậm chí còn không tháo chìa khoá xe, cứ thế lao vào giữa đám đông.
Chu Tuỳ, anh đúng là đồ khốn nạn.
Mặc dù vừa rồi trong đầu tôi đã diễn tập hàng trăm lần cảnh mình lấy lại thiết bị âm thanh một cách thoải mái.
Nhưng khi tôi nhìn thấy Chu Tuỳ lạnh lùng đứng đó, tôi lại chùn bước.
Chu Tuỳ rất trắng, ánh đèn lớn trên sân vận động chiếu vào mặt anh ta, khiến anh ta càng thêm trắng, anh ta lướt nhìn tôi một cái, tôi chột dạ ngồi xổm xuống gần thiết bị âm thanh, giả vờ chơi điện thoại.
[Nếu Chu Tuỳ tỏ tình thành công, tôi sẽ chết tâm hoàn toàn.] Tôi nhắn tin cho Tiểu Tĩnh.
Ngón tay tôi run rẩy vì căng thẳng, vô tình chạm vào tin nhắn thoại mà tôi vừa gửi cho cô ấy.
Ngay khi tôi thấy lạ vì sao điện thoại không có tiếng gì, đưa tai nghe lên thì thiết bị âm thanh bên cạnh bỗng rung lên.
[Tiểu Tĩnh, cậu nghĩ cách kéo dài thời gian đi, tớ sẽ đến lấy lại thiết bị âm thanh ngay, tớ đã thầm thương Chu Tuỳ lâu như vậy rồi, sao tớ có thể để anh ấy cầm thiết bị âm thanh của tớ đi tỏ tình với người con gái khác được!]
Giọng tôi qua thiết bị âm thanh vang vọng khắp nơi, ngay cả trên khán đài trống trải cũng có tiếng vọng lại.
Chết tiệt, tôi quên mất thiết bị âm thanh này đã tự động kết nối với Bluetooth trên điện thoại của tôi!
Tiếng ồn xung quanh đột nhiên biến mất, mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Chu Tuỳ, nheo mắt nhìn tôi, sải những bước dài tiến về phía tôi.
2.
Tôi không ngốc, tôi quay đầu bỏ chạy.
Trước đây, tôi chắc chắn sẽ vui vẻ chờ đợi nhưng bây giờ tôi đã phá hỏng lời tỏ tình của người ta.
Tôi chạy ra khỏi cổng phía Tây của sân vận động, định lấy xe điện chạy thẳng.
Ra ngoài nhìn, xe của tôi đâu? Xe của tôi đâu!
Ai vô duyên thế, thấy tôi không rút chìa khoá mà lấy xe của tôi đi mất!
Tôi quay người định đi qua khu rừng nhỏ, đi được nửa đường thì đột nhiên có người túm lấy cổ áo tôi.
[Á!] Tôi giật mình.
Thấy người đó không nói gì, tôi ngượng ngùng quay đầu nhìn anh ta, [Chu Tuỳ... thật trùng hợp.]
Chu Tuỳ nhếch mép, cực kỳ không vui.
[Chu Tuỳ, cái đó, hay là anh buông tôi ra trước đi?] Tôi cười gượng.
Chu Tuỳ buông tay, tiện tay đút vào túi.
Tôi chỉnh lại cổ áo, sắp xếp lại ngôn từ, [Chu Tuỳ, rất xin lỗi, tôi không cố ý phá hỏng lời tỏ tình của anh!]
[Cô cố tình ngồi xổm bên cạnh thiết bị âm thanh, tôi không thấy cô vô tình ở chỗ nào.] Chu Tuỳ từng chữ một, giọng nói lạnh lùng khiến tôi run rẩy.
[Cái này cái này, cô gái đó chắc vẫn chưa đến, có lẽ cô ấy không nghe thấy, anh vẫn có thể tiếp tục tỏ tình, cứ nói là anh không quen tôi là được.]
[Muộn rồi, cô làm sai thì phải chịu trách nhiệm chứ.] Dưới ánh đèn, bóng cây loang lổ đổ lên một bên má anh ta, đẹp đến lạ thường.
Tôi bỗng luống cuống, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra cách chịu trách nhiệm như thế nào.
Chu Tuỳ đột nhiên cúi xuống, nhìn tôi chăm chú, [Lâm Ý, vừa rồi cô chạy cái gì?]
Chu Tuỳ đứng quá gần, tôi mới phát hiện ra mắt anh ta đen hơn cả đá obsidian.
[Tôi, tôi đến tìm xe, tôi quên rút chìa khoá.]
[Tìm thấy chưa?]
[Chưa, xe không còn.]
[Đi thôi.] Chu Tuỳ đứng thẳng dậy, lùi về sau một bước.
[Á? Đi đâu?]
[Đi tìm xe, cụ thể chịu trách nhiệm thế nào, đợi tôi nghĩ xong sẽ nói cho cô biết.] Anh ta bình tĩnh, dường như không còn tức giận như vừa rồi.
[Cô gái đó thì sao?] Tôi hơi nghi ngờ.
[Cô ấy không đến.]
[Á?] Không có lý nào cả, Chu Tuỳ tỏ tình, còn có cô gái nào không đến chứ?
[Không sao, chuyện tình cảm không ai nói trước được, biết đâu ngày mai cô ấy hối hận thì sao.] Tôi nhìn vẻ mặt buồn bã của Chu Tuỳ, giả vờ an ủi anh ta.
Tất nhiên tôi không mong cô gái đó hối hận, Chu Tuỳ là miếng bánh ngon như vậy, tôi mới không nỡ.
Mặc dù tôi có khả năng lớn là không ăn được nhưng nhìn nhiều vài lần cũng được, đợi đến khi anh ta bị người khác cắn một miếng, tôi sẽ không thèm nữa.
3.
[Ông ơi, ông ơi!] Tôi vỗ cửa phòng bảo vệ.
[Có chuyện gì?] Ông lão mở cửa, một luồng hơi ấm phả vào mặt.
[Ông ơi, cháu không tìm thấy xe, muốn vào xem camera giám sát.] Tôi mở to đôi mắt chân thành.
[Biển số xe là bao nhiêu?] Ông lão đỡ lấy kính lão, mắt còn liếc nhìn Chu Tuỳ sau lưng tôi.
Tôi thành thật báo biển số xe, ông lão quay người lấy một chiếc chìa khoá trong ngăn kéo, [Hoá ra chiếc xe không rút chìa khoá là của cháu à?]
Tôi gãi đầu, hơi ngượng ngùng.
[Lần sau đừng đỗ xe ở cổng sân vận động, cháu đỗ ở đó làm gì, có chuyện gì gấp mà chìa khoá xe cũng không rút?] Ông lão rất không hài lòng.
[Ông ơi, lần sau chúng cháu sẽ chú ý.] Chu Tuỳ nghiêm túc đảm bảo với ông lão, nhận lấy chìa khoá, đẩy chiếc xe trong mái che phía sau ra.
[Không lên xe à?] Chu Tuỳ bấm còi, nhướng mày, ra vẻ chiếc xe này là của anh ta.
[Ồ.] Chu Tuỳ không phải là để mắt đến xe của tôi chứ?
[Đợi đã, mặc áo khoác vào.] Chu Tuỳ cởi áo khoác của anh ta, chiếc áo khoác len màu nâu, nếu anh ta tỏ tình thành công tối nay, có lẽ chiếc áo khoác này sẽ được khoác lên người nữ chính.
[Tôi không lạnh.] Trong lòng tôi hơi chua xót, miệng thì nói không lạnh nhưng ngay sau đó một cơn gió lạnh thổi qua, tôi hắt hơi một cái rõ to.
[Chắc chứ?] Chu Tuỳ hơi ngẩng đầu, gió thổi bay mái tóc, khiến người ta có ham muốn vươn tay vuốt lại.
Tôi đưa tay ra, nhận lấy áo khoác, ngồi ở ghế sau một cách lo lắng, đầu ngón tay nắm chặt lấy ghế xe, không dám cử động.
Gió lạnh thổi vào cổ nhưng tôi vẫn thấy rất ấm áp.
Chu Tuỳ đi qua sân vận động, tôi thò đầu ra, hình như trên sân vận động không còn ai nữa.
Trở lại hiện trường vụ án, trong lòng tôi càng không thoải mái.
[Cái kia, tôi phải về văn phòng trước.] Tôi chọc vào cánh tay Chu Tuỳ.
[Ừ.] Chu Tuỳ ậm ừ một tiếng.
Chu Tuỳ đỗ xe dưới toà nhà lớn, tôi đưa chiếc áo khoác đã cởi ra cho anh ta, [Áo khoác của anh.]
[Nhanh vào đi.] Mũi Chu Tuỳ hơi ửng đỏ vì lạnh,
Tôi nhận lấy chìa khoá, quay người lên lầu.
Dàn âm thanh đã được trả lại, không biết là người tốt bụng nào.
Vậy là, Chu Tuỳ đi tìm cô ta sao?
4.
[Tiểu Ý! Tối nay...] Vừa vào cửa ký túc xá, Tiểu Tịnh đã vô cùng phấn khích.
[Thôi đi, đừng nhắc nữa.] Cảnh tượng đó, cả đời này tôi không muốn nhớ lại nữa.
[Đừng buồn, may mà họ nói tối nay nữ chính không đến.] Tiểu Tĩnh vỗ vai tôi.
[Nữ chính là ai vậy?] Thỉnh thoảng tôi cũng có thể "Tình cờ" gặp Chu Tuỳ trong trường, sao không thấy anh ta có cô gái nào bên cạnh.
[Mạc Nghi khoa tiếng Anh.]
Thật trùng hợp, chúng tôi không học cùng một môn tự chọn sao?
Hồi đó để được nhìn Chu Tuỳ nhiều hơn, tôi đã tìm hiểu lịch học của anh ta, tranh thủ đến ngày cuối cùng, chọn cùng một môn tự chọn.
Đến khi tôi đăng ký thì môn tự chọn này đã khai giảng được một tuần rồi. Tôi lén lút đi vào, trời ơi, đông nghịt người, tìm Chu Tuỳ ở đâu.
Tôi đi vòng ra hàng ghế cuối cùng, chọn một chỗ ngồi xuống.
Vừa tháo khẩu trang ra, ngẩng đầu lên đã thấy Chu Tuỳ đeo kính đứng ở lối đi.
Anh ta cúi mình, để người bạn học ngồi cạnh anh ta đứng lên nhường chỗ.
Thật là khó khăn lắm mới tìm thấy, Chu Tuỳ lại ngồi trước tôi một dãy.
Tôi vội vàng đeo khẩu trang, cúi đầu giả vờ chơi điện thoại, đến khi biết anh ta đã ngồi xuống ổn định.
Tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào gáy hoàn hảo của anh ta suốt nửa tiết học.
Cho đến khi trong lớp đột nhiên xuất hiện một giọng nữ trong trẻo dễ nghe, giọng Anh chuẩn Anh, có chút kinh ngạc.
Chu Tuỳ nhìn cô ta vài lần, tôi theo ánh mắt anh ta nhìn sang, trông cũng khá xinh.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Chu Tuỳ sẽ không động lòng với Mạc Nghi chứ.