Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lang Quân Yếu Đuối Của Ta
Chương 4
Ngươi mang theo túi máu bên người sao mà nói nôn là nôn được thế?!
[Đừng giả vờ nữa.] Ta cười khẩy một tiếng, ném cành cây sang một bên.
Tiểu Thúy vẫn chưa hiểu ra, lo lắng hỏi: [Thiếu phu nhân, gia gia nôn nhiều máu như vậy, người không đỡ một chút sao?]
[Máu của hắn chảy có nhiều bằng máu của người bên cạnh hắn không? Ta thấy người nên đỡ là ta mới phải.] Ta hừ lạnh một tiếng, kéo Tiểu Thúy quay người bỏ đi.
Cho dù có mù hay ngốc đến đâu thì ta cũng đã hiểu ra, chẳng trách Hoa Hành Vân lại đồng ý để ta đến dự tiệc, hóa ra là vẫn luôn theo dõi ta.
Ta còn chăm sóc hắn nửa năm trời, ngày đêm lo lắng sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ trở thành quả phụ. Kết quả là cái tên ốm yếu này không những có thể lẻn vào Tam hoàng tử phủ, còn có thể lặng lẽ giải quyết một tráng hán một cách dễ dàng.
Cho nên hắn mới không hề để ý đến việc trong viện toàn là tai mắt, tự tin bảo ta không cần lo những chuyện này nữa.
Hóa ra lời đồn đại hắn bị bệnh từ năm sáu tuổi, không sống được quá hai mươi tuổi, chỉ là một trò lừa bịp mà hắn bày ra mà thôi.
Ta nhất thời không biết nên vui hay nên giận.
9
Người chết ở Tam hoàng tử phủ là đại thống lĩnh cấm vệ quân, không biết ai báo án, nghe nói không lâu sau khi chúng ta về phủ, quan binh đã vây kín hoàng tử phủ.
Hoa Hành Vân cả đêm không về.
Ta không cần nghĩ nhiều cũng hiểu rõ chuyện này.
Người mời ta đến hậu hoa viên là tâm phúc của Hoa Sùng An nhưng hắn lại không thấy đâu, người đợi ở đó lại là thống lĩnh cấm vệ quân.
Tam hoàng tử phi muốn lừa ta uống chén rượu đó, chắc cũng có liên quan đến chuyện này.
Nghĩ đến Tam hoàng tử không được sủng ái, Hầu gia nhàn tản không liên quan đến đảng tranh, thống lĩnh cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung, ba người này đều là người trên cùng một con thuyền.
Chỉ là Hoa Sùng An chỉ là một nho sinh, vậy mà lại có thể nghĩ ra thủ đoạn đê tiện như vậy, chỉ để ta thân bại danh liệt, đồng thời cũng khiến Hoa Hành Vân bị mang tiếng, thật đáng buồn cười.
Còn Hoa Hành Vân không biết là đã biết kế hoạch này từ trước hay là theo dõi ta mới phát hiện ra, tóm lại, Hoa Sùng An chắc chắn không đấu lại được con trai mình.
Ta cũng không hiểu nổi, phải có trí tuệ như thế nào mới có thể bắt đầu ngụy trang bản thân từ khi còn là một đứa trẻ?
Đầu óc ta hỗn loạn, nghĩ ngợi lung tung cả đêm, cuối cùng sờ chiếc giường lạnh ngắt bên cạnh, cảm thấy những điều này đều là hư vô.
Bất kể hắn lợi hại đến đâu, vậy mà dám cả đêm không về nhà? Vậy thì ta nhất định phải cho hắn biết tay!
[Tiểu Thúy, không được phép cho gia gia vào viện khi chưa có sự cho phép của ta.]
[Vâng, thiếu phu nhân.]
Lúc ta ra ngoài dặn dò, liếc mắt nhìn mấy người trong viện, đều là những gương mặt lạ, xem ra Hoa Hành Vân đã trừ khử hết những tai mắt mà Hoa Sùng An cài vào.
Vậy thì ta coi như dặn dò vô ích, nếu hắn muốn vào thì cũng không cản được.
Buổi tối, đúng như ta dự đoán.
[Phu nhân, ta sai rồi.] Hoa Hành Vân vào viện nhưng rất nể mặt không vào phòng trong.
[Phu quân có thể sai gì chứ? Chỉ là một ngày một đêm không về nhà thôi mà, thiếp nào dám trách chàng?] Ta đáp lại một cách mỉa mai.
[Kiều Kiều, ta thực sự có chút việc không thể thoát thân, hiện tại đã xong việc, ta lập tức quay về giải thích với nàng.] Giọng Hoa Hành Vân hạ thấp xuống, xem ra bên ngoài có không ít hạ nhân đang hóng chuyện.
[Nói vạn lần, ta tên là Chu Giáp Giáp.] Ta tức giận mở cửa, kéo người vào.
Bây giờ thì tốt rồi, biết hắn trước đây đều là giả vờ, không cần phải cẩn thận nữa.
[Ta biết Hoa Sùng An muốn ra tay với nàng, mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng để thu lưới nhưng ta vẫn không yên tâm nên đã âm thầm đi theo xem xét. May mà ta đi, mới phát hiện ra tên thống lĩnh Hoàng kia lại cấu kết với Hoa Sùng An, muốn đối phó với nàng... Ta nhất thời không nhịn được nên ra tay hơi nặng.]
Hoa Hành Vân khoác vai ta, ấn ta xuống giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta.
Ra tay hơi nặng, là chỉ giết chết một tráng hán thống lĩnh mười vạn cấm vệ quân của hoàng thành một cách lặng lẽ?
Hoa Hành Vân quả nhiên giải thích từng chuyện một với ta, chỉ là giải thích được một lúc, tay hắn đã không an phận mà sờ soạng trên người ta.
[Mẫu thân nói, Kiều Kiều đã công khai khen ngợi vi phu trong tiệc, còn nói rằng nàng đã có thai.]
[Chỉ là bất đắc dĩ trong tình huống cấp bách mà thôi, nửa năm nay ngươi thế nào còn cần ta nói sao?] Ta đè tay hắn, cố tỏ ra cứng rắn mà trợn mắt.
[Đúng vậy, nửa năm nay cũng khiến vi phu nhẫn nhịn rất khổ sở.]
Giọng Hoa Hành Vân rất dễ nghe, không còn yếu ớt vô lực như trước, khi dỗ dành người khác thì khiến người ta chết chìm trong sự dịu dàng ấy.
10
Ngay khi hắn kéo ta điên cuồng suốt nửa ngày thì thánh chỉ của hoàng đế đã đến.
Phủ Nghĩa Vũ Hầu tạm thời bị phong tỏa, Hoa Sùng An cũng bị bắt đi.
Hoàng đế kiêng kỵ nhất là con trai mình kết bè phái, đặc biệt là loại hoàng tử bình thường không được chú ý, âm thầm mài một con dao lớn sau lưng, đang rình rập ngai vàng.
Lần này, ba hoàng tử chiêu mộ được hai người này, lại vừa vặn là những người mà hoàng đế còn khá tin tưởng. Bất chợt khiến long nhan đại nộ, mặc dù tên thống lĩnh Hoàng kia đã chết nhưng vẫn liên lụy đến chín tộc.
Cấm quân vây quanh phủ Nghĩa Vũ Hầu nhưng Hoa Hành Vân lại có thể kéo ta ra khỏi cửa lớn một cách ngang nhiên, không gặp bất kỳ sự cản trở nào.
Hắn nhìn ra sự nghi ngờ của ta, nói: [Ngươi cho rằng tại sao quan binh và cấm quân lại hành động nhanh như vậy? Họ vây quanh phủ Hầu, không liên quan gì đến phủ Công chúa của chúng ta.]
Trưởng công chúa Đoan Dương và trưởng công chúa Tấn Dương đều là em gái ruột của hoàng đế, ngay cả khi đã thành hôn, phủ Công chúa vẫn nằm trong tay họ.
Còn phủ đệ của trưởng công chúa Đoan Dương lại đứng tên Hoa Hành Vân.
Lời nói này của Hoa Hành Vân có nghĩa là họ đã cắt đứt quan hệ với phủ Nghĩa Vũ Hầu.
Xem ra đây là một đợt diệt trừ người thân vì đại nghĩa?
[Ngươi bộc lộ tài năng như vậy, không sợ thánh thượng nghi ngờ ngươi sao?] Ta vẫn có chút lo lắng.
[Yên tâm đi, bệ hạ trong lòng có lỗi với mẫu thân và cô mẫu Tấn Dương của ta, sẽ không làm gì ta đâu.] Hoa Hành Vân nắm tay ta, cười nói, [Huống hồ, nếu ta thực sự không có quyền thế, cũng có thể nhập chuế vào Cẩm Châu.]
Ta né tránh ánh mắt hắn, lúc này mới nhận ra hắn đã dẫn ta đến ngục đại lý Hình bộ.
Nơi này giam giữ phụ thân của hắn, Nghĩa Vũ Hầu Hoa Sùng An.
[Vì một nữ nhân, ngươi thế mà lại làm ra hành vi bất trung bất hiếu như vậy! Lão phu thật hối hận... Đáng lẽ lúc trước nên giết chết ngươi ngay!]
Hoa Sùng An mặc đồ tù, tóc tai bù xù, hoàn toàn không giống với dáng vẻ giàu sang của ngày hôm qua.
[Vậy còn người, vì sao lại có thể nhẫn tâm hạ độc chính thê tử của mình?] Hoa Hành Vân lạnh lùng nhìn hắn.
Hai người họ sinh ra giống nhau như đúc nhưng khi đối thoại lại không hề giống cha con.
[Ha ha, vậy thì phải hỏi ả tiện nhân kia rồi! Năm đó ta đã đỗ trạng nguyên, tiền đồ vô lượng. Nhưng ả lại lợi dụng thân phận trưởng công chúa của mình, ép ta làm phò mã, khiến ta cuối cùng chỉ có thể là một Hầu gia nhàn rỗi không có quyền thế! Sau đó lại sinh ra ngươi, thứ ăn cháo đá bát, chết rồi cũng muốn kéo ta xuống...]
Giọng điệu của Hoa Sùng An vô cùng kích động, nhìn Hoa Hành Vân như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ta bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện.
Đạo thánh chỉ ban hôn kia hẳn là do hắn đi cầu xin, nếu không thì sao trưởng công chúa Tấn Dương lại bất mãn với ta như vậy? Bát thuốc đêm tân hôn kia, hẳn cũng là do hắn làm...
Tất cả chỉ vì bị trưởng công chúa chiêu làm phò mã.
Ba hoàng tử muốn ngôi đế, Hoa Sùng An ở trước mặt hoàng thượng lại không mưu được quyền thế như ý nên hắn mới bắt tay với ba hoàng tử, hy vọng không gây chú ý, sau này có thể lại vào triều làm quan.
Nhưng mọi chuyện vẫn vượt khỏi tầm kiểm soát - đứa con trai này của hắn thông minh hơn hắn tưởng rất nhiều, thậm chí người vợ đã mất cũng để lại hậu chiêu.
[Hoa Hành Vân, ngươi thật sự muốn mang tiếng giết phụ thân sao sao?] Hoa Sùng An cười lạnh, khàn giọng hỏi.
[Người chết vì tội mưu phản, liên quan gì đến ta? Bệ hạ thương xót đứa cháu này nên không liên lụy. Hôm nay ta đến đây vì lòng trung hiếu, cảm tạ chút huyết mạch của người mà thôi.]
Ánh mắt Hoa Hành Vân chứa ý cười nhưng trong mắt không phải là sự dịu dàng trìu mến như thường nhìn ta, mà là đầy lạnh lẽo và thù hận.
Ta nắm chặt tay hắn.
11
Khi Hoa Sùng An bị xử tử, trưởng công chúa Tấn Dương đã đến tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.
Điều này khiến ta không thể hiểu nổi.
[Dù sao cũng đã làm vợ chồng mấy năm, ta tiễn hắn cũng là hết chút tình nghĩa cuối cùng.] Trưởng công chúa trả lời ta như vậy.
Kể từ khi Hoa Sùng An bị bắt vào ngục, thái độ của nàng đối với ta đã dịu đi rất nhiều, có lẽ là vì cuối cùng cũng phát hiện ra [sát phu] gì đó đều là lời đồn.
Nghe Hoa Hành Vân nói, đệ đệ của hắn mất sớm cũng khó thoát khỏi liên quan đến Hoa Sùng An nhưng trưởng công chúa chưa từng điều tra kỹ, cũng không nhắc đến chuyện này.
Đại khái vẫn là vì chút sĩ diện mà nàng cố chấp.
Nhưng nàng là một trưởng bối miệng cứng lòng mềm, đặc biệt là khi Trừng ca nhi quấn lấy nàng đòi bế, nàng luôn miễn cưỡng cúi người bế.
Đúng vậy, sau khi cuối cùng không còn phải núp dưới mí mắt của Hoa Sùng An, chưa đầy nửa năm ta đã có thai, đến mùa xuân thì sinh ra Trừng ca nhi.
Trừng ca nhi tính tình giống ta, rất thích náo nhiệt, Hoa Hành Vân lại không cho nó quấn lấy ta, nó chỉ có thể tìm người khác chơi.
Để giành cháu trai, phụ thân ta và trưởng công chúa Tấn Dương không ít lần tranh cãi đến mặt đỏ tía tai.
Nhưng người được lợi lại là Hoa Hành Vân.
Giờ ta vô cùng hối hận vì câu nói [Chết dưới hoa mẫu đơn] năm xưa, giờ hắn học theo, ba ngày hai đầu lại muốn giày vò ta một lần.
[Ta nói, ngươi thật sự không sợ ta sát phu sao?] Ta cười trêu hắn.
[Không sao, nếu nàng sát phu, vậy thì ta chính là mệnh cứng, chúng ta trời sinh một đôi.] Hắn cũng cười nhẹ, ôm ta vào lòng.
Ta không bị mấy lời tình tứ của hắn làm cho mê muội, đẩy hắn ra nói: [Đừng đến nữa, đến nữa thì trời sáng mất.]
Hắn lại dỗ ta: [Lần cuối cùng, Kiều Kiều, giúp ta thêm lần nữa.]
[...]
Thôi bỏ đi phụ thân, con không cần hạnh phúc của người nữa.
-Hết-