Lang Quân Yếu Đuối Của Ta
Chương 1
1
Ta tên là Chu Giáp Giáp, Chu trong câu "Chu môn tửu nhục thối."
Như tên gọi, phụ thân ta là thương nhân giàu nhất thành Cẩm Châu, mà Cẩm Châu lại là nơi phồn hoa nhất toàn quốc Tề An, chỉ sau kinh đô.
Nhưng trớ trêu thay, nhà ta lại kinh doanh, xếp hạng cuối cùng trong tứ dân sĩ nông công thương, quả thực là hèn mọn chỉ còn tiền.
Còn về chuyện hôn sự của ta, cũng không thể dùng một chữ "Thảm" để hình dung.
Nói chính xác thì, ba vị hôn phu chưa cưới của ta mới là những người thảm.
Môn hôn sự đầu tiên phụ thân định cho ta là con trai độc nhất của thương nhân giàu nhất Hạng Châu.
Hồi nhỏ chúng ta đã gặp nhau vài lần, có thể coi là thanh mai trúc mã. Nhưng đến năm mười sáu tuổi, thành bỗng nhiên xảy ra dịch bệnh, nhà hắn chưa kịp di dời thì hắn đã mất.
Lúc đó, phụ thân ta tiếc nuối lắc đầu, nói đứa trẻ này phúc mỏng.
Sau đó, ông cho rằng có lẽ do hai nhà chúng ta đều quá giàu có, tương khắc với nhau nên ông không biết tìm đâu ra một thư sinh nghèo.
Ta còn nhớ trước khi chàng ta đi thi, phụ thân ta đã rất phấn khích bàn bạc với chàng về việc nếu đỗ trạng nguyên thì sẽ như thế nào, thậm chí còn bắt ta đích thân nấu một bữa cơm cho chàng.
Kết quả là chàng ta không đỗ, sau khi trượt còn nghĩ quẩn, trực tiếp nhảy xuống một cái giếng ở ngoại ô thành.
Ta không biết gì khác, chỉ biết chắc chắn không phải vì ăn cơm ta nấu mà chàng ta mới trượt.
Phụ thân ta suy nghĩ mãi, cho rằng thư sinh kia không chịu được đả kích nên đã cân nhắc nhiều ngày mới tìm cho ta một người chồng thứ ba.
... Là một gã góa vợ.
Nhìn người thiếp thứ mười bốn mà phụ thân ta chuộc về từ một tửu lâu, ta cảm thấy ông nhất định là bị điên rồi.
Gã già đó hơn ta chỉnh chỉnh mười sáu tuổi, con gái gã đã chuẩn bị nghị hôn, vậy mà phụ thân ta lại để ta đi làm kế mẫu cho người ta??
Ông ta còn nói hay lắm, rằng người đã mất vợ mà vẫn có thể đi khắp nơi tìm rể quý cho con gái thì đáng lắm!
Ta nghĩ tính tình này chẳng phải là anh em sinh đôi của hắn sao, sao hắn không tự gả đi nhỉ?
May là cuối cùng ta không cần phải phản đối nhiều, gã già đó đã bị đứa con gái định bỏ trốn cùng người khác làm cho tức chết.
May quá, may quá...
Ta còn chưa kịp thở đều chữ "May" này, Tiểu Thúy lại vội vã xông vào phòng, hô lớn: [Tiểu thư không xong rồi, lão gia lại định hôn cho người!]
[Ta đi, còn có người dám cưới sao? Đây chính là tiền có thể sai khiến ma quỷ sao?]
Ta khó tin nhìn sang, cắn một miếng bánh bao đậu xanh trong tay, nuốt xuống rồi mới bình tĩnh lại đôi chút.
Vì ba vị hôn phu trước của ta nên bây giờ mười dặm tám hương đều đồn ta "Khắc phu", cũng vất vả cho phụ thân ta mà vẫn có thể tìm được người.
[Hơn nữa lai lịch còn không nhỏ đâu!] Tiểu Thúy gật đầu mạnh hai cái thì thầm đầy bí ẩn.
Ta thì tỏ vẻ rất khinh thường: [Xem ngươi chưa từng thấy thế giới là gì kìa.]
Nhưng mà...
Lần này phụ thân tìm cho ta vị hôn phu thứ tư này, quả thực không bình thường chút nào!
Con trai đích của cố Đoan Dương trưởng công chúa và Nghĩa Vũ hầu, gọi hoàng thượng bằng cậu ruột - một tiểu hầu gia còn chưa biết có thể sống qua tuổi hai mươi hay không.
Cành cao này có thể khiến nhà họ Chu chúng ta lật mình trở thành thương nhân hoàng gia, vậy mà lại là phủ hầu chủ động mang thánh chỉ ban hôn ném qua, chẳng lẽ họ không sợ ta đưa tiểu hầu gia lên đường sớm sao?
2
[Phụ thân, người nói xem phủ hầu rốt cuộc nhìn trúng nhà chúng ta ở điểm gì vậy?] Ta nghĩ mãi không ra nên trước khi xuất giá đã triệu tập một cuộc họp.
Phụ thân không đáng tin cậy của ta đắc ý xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: [Có lẽ là lão tử ta danh tiếng lẫy lừng...]
Các di nương lập tức nhìn ông bằng ánh mắt ngưỡng mộ như nhìn những vì sao.
[Vậy thì người tự gả đi.] Ta trợn mắt, cắt ngang cảnh phu tử hiếu thuận của họ.
[Đừng giận mà con gái, con yên tâm, ta chỉ có một đứa con gái bảo bối như con, lẽ nào lại có thể bán con sao?] Ông ra hiệu cho ta, nháy mắt nói, [Phụ thân chuẩn bị cho con của hồi môn bằng số tiền này!]
[Con không hứng thú với tiền... Thêm chút nữa, giá cả ở kinh thành đắt đỏ.] Ta thở dài, rất phiền não, [Hơn nữa, tiểu hầu gia ốm yếu kia cũng là một cái lỗ thủng tiêu tiền, con gái của người gả đi còn phải hầu hạ hắn cả ngày...]
Khoan đã, hầu hạ hắn sao?
Không thể được.
Ta kéo Tiểu Thúy lại: [Tiểu Thúy à, nhớ cho kỹ, từ giờ tiểu thư ta bắt đầu yếu đuối không tự lo được.]
Tiểu Thúy không hiểu: [Á nhưng mà tiểu thư, ngày thường người một bữa ba bát cơm bốn cái bánh, nhìn thế nào cũng không liên quan đến yếu đuối chứ?]
Ta thái độ kiên quyết, cứ như vậy cho đến ngày thành thân, Tiểu Thúy và bà quản gia của phủ hầu tranh luận một hồi, nhất quyết nói ta là loại người đi hai bước là ngất.
Cuối cùng, tại chính đường của phủ hầu, một đám hoàng thân quốc thích, con cháu thế gia vây quanh hai con gà trống bái đường thành thân.
Còn ta yếu đuối không tự lo được, cùng với một người khác ốm yếu không thể lao động thì đã sớm được đưa vào động phòng.
Vào động phòng rồi, ờ, rồi phải làm gì?
Ta vội vã vén khăn che đầu lên, đối mặt với cây ngọc như ý mà hắn đưa tới.
[Hàng đẹp đấy, đào đâu ra thế?] Ta cười khẩy, rất thuận tay đón lấy cây ngọc như ý, giả vờ nghịch ngợm.
Hắn nói: [Khụ khụ khụ... khụ khụ... Đây là, khụ khụ... đồ sưu tầm của gia phụ.]
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của tiểu hầu gia, ta vội vàng đặt cây ngọc như ý sang một bên, vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí: [Ta chỉ hỏi bâng quơ thôi, ngươi đừng phun máu bừa bãi!]
[Xin, xin lỗi.] Hắn yếu ớt cười với ta, [Ta nghe bà quản gia nói, ngươi tên là Chu Cước Cước phải không?]
[Hả?] Ta không màng hình tượng lộ ra vẻ mặt khó hiểu, [Bà quản gia của ngươi chắc chắn có chút ngọng.]
[Ta cũng nghĩ vậy, cho nên là... Chu Kiều Kiều phải không?] Hắn lại tò mò hỏi.
[Là Giáp Giáp, cái Giáp giàu nứt đố đổ vách trong ruộng lúa ấy.] Ta đưa tay ra, ra hiệu cho hắn.
[Được, Kiều Kiều khụ khụ... khụ khụ khụ...]
Ta hít vào hít vào rồi lại hít vào, nhịn xuống sự thôi thúc muốn đập chết hắn.
[Ta tên là Hoa Hành Vân, ngươi có thể gọi ta khụ khụ khụ...]
Ta cười tươi cắt ngang lời hắn: [Phu quân, chàng đừng nói nữa, ta sợ.]
Nếu hắn cứ ho như vậy nữa, ta sợ là ta sẽ thực sự trở thành quả phụ mất.
Vì vậy, trong đêm tân hôn, sau khi hai chúng ta trao đổi tên họ thì không biết phải làm gì nữa.
... Đêm thành thân này, sao lại không giống với những gì ta thấy trong sách thoại bản nhỉ?
Hay là, ta hầu hạ hắn ngủ?
3
Ngay khi ta đang chìm vào suy tư, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Bà quản gia ở ngoài cửa vô duyên vô cớ nhắc nhở: [Thiếu phu nhân, thiếu gia nên uống thuốc rồi, thuốc ở trên bàn.]
Tiểu Thúy không quên thân phận mà ta đã dựng lên, không chịu thua kém cũng nói: [Thiếu phu nhân, thuốc của chúng ta không mang theo, người theo thiếu gia uống ké một ngụm đi!]
Ta: [...]
Hoa Hành Vân dựa vào đầu giường mỉm cười nhìn ta, dáng vẻ đúng là một mỹ nhân bệnh tật.
Ta không còn cách nào khác, đành phải xách váy đi bưng bát thuốc lại: [Nào, đại lang nên uống thuốc rồi.]
Ta vừa dứt lời, rõ ràng bắt gặp được đôi môi hơi cứng đờ của hắn khi chạm vào mép bát.
Uống xong thuốc, quy trình cũng gần như hoàn tất.
Ta nhìn quanh phòng một lượt, suy nghĩ xem mình nên chu đáo độ lượng để hắn ngủ giường hay là phải làm loạn đuổi hắn đi ngủ ở sập gụ?
Trên sập gụ chỉ có một lớp chăn mỏng, nhìn rất cứng, hoàn toàn khác với chiếc giường mà ta đang ngồi. Nhưng với dáng vẻ này của hắn, nếu đi ngủ ở sập gụ, chẳng phải là trong lúc ngủ mơ sẽ theo Diêm Vương đi mất sao?
Hay là ngủ chung?
Thật nực cười, phụ thân ta từ nhỏ đã dạy ta, bên gối không thể để người khác ngáy ngủ!
Trong phòng vì hai chúng ta cùng im lặng nên trở nên đặc biệt yên tĩnh, mà ta lại đang đắm chìm trong sự lựa chọn khó khăn giữa ngủ giường hay ngủ sập, hoàn toàn không để ý thấy tiếng hít thở của người bên cạnh ngày càng nặng nề.
Cho đến khi lòng bàn tay hơi nóng của hắn nắm lấy tay ta.
[Ngươi làm gì vậy?!] Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, theo bản năng muốn nhảy dựng lên nhưng bàn tay yếu ớt của Hoa Hành Vân lúc này lại vô cùng hữu lực, như một cái kìm chết chết giữ chặt ta.