Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lâm Thính
Chương 6
Giang Dịch hẳn là đã say rồi, nếu không sẽ không trẻ con khó chịu như vậy.
"Thật sự chỉ một chút thôi." Anh ta mím môi, nhấn mạnh.
Thấy tôi không hề lay động.
Ánh mắt anh ta tối sầm lại.
"Phải chăng anh đã dơ bẩn rồi?"
"Cho nên em mới không cần anh."
Tôi lắc đầu, thành thật nói với anh ta:
"Khi chuẩn bị nghỉ học, em đã không cần anh nữa."
Dù có thích đến mấy cũng không cần nữa.
Giang Dịch khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt đất.
"Thì ra là vậy."
Đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu chiếu vào người anh ta, bóng đổ xiên xẹo kéo dài sau lưng.
Trông có vẻ cô đơn lẻ bóng.
Tôi thu hồi tầm mắt, không muốn cảm ơn anh ta vì sự phối hợp mấy ngày nay, cũng không có tâm trạng để cùng anh ta hồi tưởng lại chuyện cũ, than thở khóc lóc.
Chỉ để lại cho anh ta hai chữ đơn giản để tạm biệt.
"Đi đây."
Phía sau không còn vang lên bất kỳ âm thanh nào nữa.
14
Chiều ngày thứ bảy, Viên Đình chuyển cho tôi 10 vạn qua Alipay.
Anh ta trông có vẻ không muốn nói chuyện với tôi, giải thích cũng rất qua loa.
"Tôi với Giang Dịch chia tay rồi."
"Tiền thưởng đều là của cậu, nếu còn cố tình đưa tiền cho anh ta thì tôi chính là thằng ngốc."
Trước khi đi, anh ta còn không quên cảnh cáo tôi nhiều lần:
"Cậu đừng có phát bệnh thánh mẫu, lén lút đưa tiền cho anh ta đấy, anh ta không xứng tiêu một xu của thiếu gia này."
Viên Đình ngáp một cái, quay người rời đi.
Miệng lẩm bẩm:
"Tôi còn tưởng hai người có thể bên nhau mãi chứ."
Tôi thậm chí còn chẳng quan tâm tại sao họ chia tay.
Cảm ơn, nắm chặt điện thoại chạy đến trạm cứu hộ.
Chân như gió, càng lúc càng nhanh.
Sau đó trực tiếp chạy dưới ánh hoàng hôn.
Bởi vì muốn nhanh hơn một chút.
Chạy đến trước khi mặt trời lặn.
Tiểu Hoàng!!
Tôi đến rồi!!!
Ngoại truyện Giang Dịch
Giang Dịch sống rất sa đọa.
Anh ta uống đến thủng dạ dày vào viện đã thành chuyện thường ngày.
Bạn cùng phòng đứng bên giường bệnh lải nhải khuyên anh ta:
"Anh Dịch, anh có thể bớt quậy đi được không?? Bác sĩ nói nếu không cấp cứu kịp thời, anh sẽ..."
"Chết à?"
Giang Dịch tiếp lời anh ta, khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ mệt mỏi lười biếng.
"Thế thì tốt."
"Nhớ giúp tôi nói với Lâm Thính một tiếng, cứ nói là tôi vì cô ấy yêu đương, không chịu được nên mới tự sát."
"Để cô ấy nhớ đến tôi cả đời."
Bạn cùng phòng mặc dù nghe ra giọng điệu nửa đùa nửa thật của anh ta nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng.
"Phỉ phui phỉ phui! Đừng nói bậy!"
Thực ra cơ thể anh ta vẫn bị hủy hoại.
Dù không chết nhưng mấy chục năm sau cũng sẽ ra đi sớm hơn người khác.
nguyễn Vy chính là lúc này xông vào phòng bệnh.
Khuôn mặt cô ta mang theo vết nước mắt loang lổ, vừa khóc vừa tát Giang Dịch một cái.
"Em đã ở bên cạnh anh cả một năm trời."
"Anh vì Lâm Thính mà đối xử với em như vậy sao?!"
Giang Dịch không phản ứng nhiều với cái tát này, chỉ là không hiểu cô ta đang nói gì, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.
Bạn cùng phòng chủ động kể lại đầu đuôi sự việc.
Cuộc thi năm nay, Nguyễn Vy lại dùng chiêu cũ, đạo văn bài tập cuối kỳ của một đàn chị khác.
Cô ta tưởng rằng giáo viên vẫn có thể bảo vệ cô ta như lần trước.
Không ngờ lại gặp phải một người cứng rắn.
Bình thường nhìn thì thấy đàn chị giản dị, không có cảm giác tồn tại nhưng bối cảnh lại mạnh đến mức đáng sợ, trực tiếp tìm đến ban tổ chức.
Ban tổ chức rất hiệu quả, trực tiếp điều tra kỹ lưỡng hai lần tham gia thi của Nguyễn Vy.
Không chỉ tước giải thưởng của cô ta mà còn xử phạt cô ta.
Còn công bố diễn biến sự việc Nguyễn Vy đạo văn hai lần trên tài khoản chính thức của nền tảng xã hội.
Bao gồm cả giáo viên hướng dẫn của cô ta cũng bị đưa đi điều tra.
Nguyễn Vy cho rằng tất cả những chuyện này đều là do Giang Dịch bày ra.
Chai truyền dịch bên đầu giường đều đặn nhỏ từng giọt thuốc.
Giang Dịch nghe xong thì khẽ nhếch môi.
"Nói thật, nếu không phải hôm nay em đến đây làm loạn."
Anh ta nhàn nhạt đánh giá Nguyễn Vy.
"Tôi đã sớm quên mất em là ai rồi."
Nguyễn Vy sụp đổ, nói năng lộn xộn trách móc Giang Dịch tại sao lại nhẫn tâm như vậy.
Cô ta không tin vào chuyện báo ứng.
Một mực cho rằng nếu không phải vì Giang Dịch thì cô ta đã không xui xẻo như vậy.
Sau đó, bạn cùng phòng sợ làm phiền Giang Dịch nghỉ ngơi nên đã đuổi cô ta đi.
Chàng trai trên giường bệnh hoàn toàn buông xuôi.
Anh ta không muốn đi tìm Nguyễn Vy gây phiền phức.
Bởi vì anh ta biết, cho dù anh ta giết Nguyễn Vy rồi tự sát thì Lâm Thính cũng sẽ không nhìn anh ta thêm một lần nào nữa.
Mười tháng sau gặp lại Lâm Thính, anh vẫn không tránh khỏi hẫng một nhịp.
Lúc mới chia tay, sự theo đuổi của Lâm Thính đã khiến anh từng hối hận vì đã yêu cô.
Cô ấy thực sự quá ồn ào.
Vừa tan học ra khỏi lớp là thấy cô ấy.
"Giang Dịch, trưa nay anh rảnh không? Em mời anh ăn cơm nhé?"
Giang Dịch dừng bước, tháo mũ bóng chày đội lên đầu Lâm Thính.
Giọng điệu cay nghiệt và lạnh lùng.
"Em có hiểu tiếng người không hả Lâm Thính?"
"Có biết chia tay là gì không?"
Cô gái tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với vẻ mặt mất hồn mấy ngày trước.
"Em biết mà em biết mà."
"Em không đến tìm anh để tái hợp đâu, em định theo đuổi anh lại!"
Bệnh hoạn.
Giang Dịch thầm nghĩ không chút biểu cảm.
Cuối cùng anh vẫn không đi ăn với Lâm Thính.
Bởi vì anh vừa đồng ý lời mời của Nguyễn Vy.
Nguyễn Vy ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Khi cô ấy nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, anh nghĩ mẫu người lý tưởng của mình hẳn là như vậy.
Nhưng không hiểu sao, cuối cùng anh vẫn không đáp lại lời tỏ tình bóng gió của cô ấy.
Lâm Thính đã đeo bám anh dai dẳng như vậy.
Khi anh sắp quen thì Lâm Thính lại có vẻ định từ bỏ.
Vì anh không nhận được điện thoại của cô ấy.
Vì trong số cô ấy và Nguyễn Vy, anh đã chọn cứu Nguyễn Vy trước.
Lâm Thính không đến tìm anh nữa.
Giang Dịch thấy như vậy cũng tốt.
Nhưng có một thứ gì đó không nói nên lời cứ nghẹn ở trong lòng, khó chịu vô cùng.
"Có lẽ là phản ứng cai nghiện." Giang Dịch nghĩ.
Khi Nguyễn Vy cầu xin anh giúp cô ấy khuyên Lâm Thính đừng tố cáo cô ấy đạo văn, tâm trạng anh không hiểu sao lại khá hơn một chút.
Trước khi đi gặp Lâm Thính, Giang Dịch về ký túc xá thay quần áo.
Còn đứng trước gương chải lại tóc.
Bạn cùng phòng trêu chọc: "Anh Dịch, công mở đuôi rồi à."
Giang Dịch liếc anh ta một cái, hiếm khi không đá anh ta.
Sau một thời gian dài, anh lại ôm Lâm Thính vào lòng.
Giang Dịch lười biếng nghĩ:
Thôi vậy, Lâm Thính muốn tái hợp thì tái hợp.
Không có gì to tát.
Anh dường như tìm lại được một chút cảm giác thích Lâm Thính trước đây.
Để giữ thể diện, Giang Dịch lấy chuyện đạo văn làm cái cớ để đề nghị tái hợp.
Nhưng kết quả như mong đợi đã không đến.
Lâm Thính đã hoàn toàn thất vọng về anh.
Mười tháng ròng rã không xuất hiện trước mặt anh.
Giang Dịch thấy buồn cười.
Anh không hiểu Lâm Thính đang giả tạo điều gì.
Nguyễn Vy có đạo văn bài tập của cô ấy nhưng cũng không chiếm đoạt giải thưởng của cô ấy.
Có cần phải phản ứng dữ dội như vậy không?
Trong một thời gian dài, anh không còn nghĩ đến Lâm Thính nữa.
Để mặc Nguyễn Vy lại gần, thậm chí là vượt quá giới hạn.
Nhưng vẫn không nhắc đến chuyện ở bên nhau.
Khoảnh khắc gặp lại Lâm Thính, nhịp tim anh có một khoảnh khắc không đều.
Anh nghiến răng, muốn chế giễu Lâm Thính: Em còn biết quay về sao?
Nhưng nghĩ đến việc không muốn làm mất hứng của người khác, anh không nói gì cả.
Cả trò chơi, anh cố tình không nhìn Lâm Thính.
Luôn lạnh mặt, tỏ ra vẻ không gần gũi.
Không ai biết, khi Viên Đình đưa ra thử thách giả làm người yêu, anh đã coi Viên Đình là anh em cả đời.
Khoảnh khắc đồng ý, anh không nghĩ gì cả.
Không nghĩ đến việc sẽ làm gì với Nguyễn Vy đang mơ hồ với anh.
Không nghĩ đến việc Lâm Thính có còn thích anh không.
Anh chỉ biết rằng, anh vẫn muốn đồng ý tái hợp với Lâm Thính.
(Hết)