Khi Kẻ Bắt Cóc Là Một Anh Chàng Đẹp Trai

chương 3



Quý Mậu vào thông báo, anh trai tôi ra hiệu cho tôi vào.

 

Tôi bày cơm trong hộp giữ nhiệt lên bàn anh.

 

Thận trọng hỏi anh: [Anh ơi, anh còn giận à?]

 

[Em làm món sườn xào chua ngọt và gà hầm hạt dẻ anh thích nhất.]

 

[Anh đừng giận nữa.]

 

Mặc dù mặt anh trai tôi lạnh tanh nhưng vẫn cầm đũa.

 

[Lần này (nhai nhai nhai) thì anh tha (nhai nhai nhai), không được (nhai nhai nhai) có lần sau (nhai nhai nhai).]

 

nhân anh trai tôi ăn cơm, tôi gỡ tấm bản đồ treo trên tường văn phòng xuống.

 

Đặt trước mặt anh trai tôi.

 

Thấy tâm trạng anh trai tôi đã khá hơn nhiều, tôi không nhịn được trêu chọc, dùng ngón trỏ chỉ vào mảnh đất ở ngoại ô phía tây: [Anh ơi, sao ở đây không có tên Viễn Chu nhà em vậy?]

 

Anh trai tôi giật mình, giơ tay định gõ đầu tôi.

 

Quý Mậu nghiêm mặt đi vào: [Tổng giám đốc, cây phát tài của chúng ta bị Lục Viễn Chu tưới nước sôi chết rồi.]

 

Quý Mậu giơ điện thoại lên, camera giám sát quay cận cảnh toàn bộ người Lục Viễn Chu.

 

Tôi [phụt] một tiếng bật cười, hoàn toàn không để ý đến áp suất thấp tỏa ra xung quanh anh trai tôi.

 

Trời ơi, ai mà nhịn được chứ?

 

Việc chính mà Lục Viễn Chu nói là chuyện này.

 

Tôi cứ ôm bụng cười, khóe miệng cong hơn cả AK.

 

Anh trai tôi bảo Quý Mậu đuổi tôi ra khỏi văn phòng.

 

10

 

Nhưng rất nhanh sau đó tôi không còn cười nổi nữa.

 

Tôi vừa ra khỏi cửa Tập đoàn Lê thị thì bị bắt cóc.

 

Khi tỉnh lại lần nữa, không biết là ở cái nhà kho hoang vu nào, trời tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì.

 

Kiều Duy Duy đứng cách đó không xa, có vẻ như đang nói gì đó với những kẻ bắt cóc.

 

Mà những người xung quanh cô ta đều là những gương mặt quen thuộc, trước đây trong đám bắt cóc tôi thường thấy bóng dáng của họ.

 

Cô ta không phải vì yêu mà sinh hận chứ?

 

Miệng tôi bị nhét khăn, tôi cố gắng vùng vẫy để nói chuyện.

 

Kiều Duy Duy kéo khăn ra.

 

Tôi [chửi thề] cô ta: [Cô bắt cóc tôi làm gì? Cô bắt cóc anh trai tôi đi.]

 

[Cô không phải thích anh trai tôi sao?]

 

[Cô bắt cóc anh ấy, sau khi hai người tiếp xúc thân mật, chẳng phải sẽ nảy sinh tình cảm sao?]

 

[Nhưng cô bắt cóc tôi, ngoài việc khiến anh trai tôi ghét cô hơn thì còn tác dụng gì khác không?]

 

[Còn nữa, tôi nhắc cô một câu, anh trai tôi ghét nhất là người khác bắt cóc tôi.]

 

Vì phải tốn tiền.

 

Biểu cảm của Kiều Duy Duy có chút mơ hồ, ánh mắt trong trẻo mà ngu ngốc, có vẻ như đang suy nghĩ: [Cô nói cũng có lý nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng.]

 

Tôi ra vẻ chân thành: [Sao lại không đúng được?]

 

[Cô thả tôi ra ngay bây giờ, tôi tuyệt đối không nói với anh trai tôi.]

 

Kiều Duy Duy bị tôi lừa: [Vậy thì cô đừng quên nói tốt cho tôi trước mặt anh trai cô.]

 

Tôi điên cuồng gật đầu: [Vâng, chị dâu.]

 

Nhưng thực ra trong lòng tôi đã sớm nghĩ cách mách lẻo cô ta.

 

Kiều Duy Duy tháo trói cho tôi được một nửa, đột nhiên ôm bụng, vẻ mặt đau đớn: [Em đợi chút, hình như em bị đau bụng rồi.]

 

Một lát sau, những tên bắt cóc xung quanh đều lộ vẻ đau đớn, chạy ra ngoài.

 

Lục Viễn Chu đột nhiên xuất hiện tháo trói cho tôi, nắm tay tôi kéo ra ngoài.

 

Tôi lo lắng hỏi Lục Viễn Chu: [Chúng ta quang minh chính đại như vậy không ổn lắm nhỉ? Vạn nhất bọn chúng quay lại thì sao?]

 

Lục Viễn Chu nhàn nhạt nói: [Chúng không quay lại được nữa.]

 

Tôi giật mình. [Anh sẽ không giết chúng chứ…] Tôi làm động tác cắt cổ về phía Lục Viễn Chu.

 

[Nghĩ gì vậy?]

 

[Tôi nhân chúng không chú ý, đã bỏ thuốc nhuận tràng vào đồ ăn của chúng, còn trộm hết giấy vệ sinh của chúng.]

 

[Tiện thể thủng luôn cả lốp xe.]

 

11

 

Phía trước có tài xế lái xe, tôi và Lục Viễn Chu ngồi ở hàng ghế sau.

 

Tôi không nhịn được liếc trộm Lục Viễn Chu, trên mặt giả vờ bình tĩnh nhưng tim đập nhanh không rõ lý do.

 

Tôi không chần chừ nữa, tựa đầu vào vai Lục Viễn Chu.

 

Khuôn mặt anh gần tôi trong gang tấc, một bầu không khí mơ hồ lan tỏa trong sự im lặng.

 

Tai Lục Viễn Chu ửng hồng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, dường như đang che giấu cảm xúc của mình nhưng lại có vẻ cố tình che giấu.

 

Tôi nhẹ nhàng cắn vào tai Lục Viễn Chu, trêu chọc anh: [Lục Viễn Chu, xấu hổ à?]

 

Lục Viễn Chu phản bác một cách yếu ớt: [Mới… mới không có.]

 

[Được rồi.]

 

Tôi chuyển đến bên cửa sổ, cách Lục Viễn Chu một khoảng cách bằng một người.

 

Bàn tay giơ lên của Lục Viễn Chu dừng lại giữa không trung, trông vô cùng cô đơn.

 

Anh khẽ thở dài, chuyển đến chỗ trống.

 

Lục Viễn Chu lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc hình dâu tây đính kim cương, nhẹ nhàng cài lên tóc tôi, giúp tôi chỉnh lại những sợi tóc rối.

 

Đèn trong xe rất tối, Lục Viễn Chu lại rất gần tôi, tôi chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay và ánh mắt nóng bỏng của anh.

 

Giọng nói của Lục Viễn Chu rất khàn, mang theo chút ý vị quyến rũ: [Được không?]

 

Ánh mắt anh tùy ý lướt qua sống mũi và đôi môi tôi, thẳng thắn đến mức không thể rõ ràng hơn.

 

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh một cái: [Còn có người khác.]

 

Tài xế phía trước bị nhắc đến, rõ ràng là hoảng hốt: [Tôi cận thị nặng, không nhìn thấy gì cả.]

 

[Các người đừng coi tôi là người.]

 

Tài xế nhắm mắt nói dối để giữ được công việc.

 

Lục Viễn Chu bất lực cười nhẹ: [Bây giờ mới bắt đầu giả vờ ngây thơ sao?]

 

[Muộn rồi.]

 

Lục Viễn Chu hôn lên môi tôi, lòng bàn tay ấm áp ôm lấy eo tôi.

 

Anh dường như đang cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ hôn nhẹ nhàng.

 

12

 

[Lục Viễn Chu, em đói quá.]

 

Trên đường về, tôi ôm Lục Viễn Chu làm nũng.

 

Lục Viễn Chu đưa tôi đến một nhà hàng Tây mà tôi thường đến.

 

Tôi để Lục Viễn Chu gọi món trước, kết quả là anh ấy gọi toàn bộ những món tôi thích ăn.

 

Ức vịt nướng, tôm bơ tỏi, súp bí ngô…

 

Tôi hơi ngạc nhiên: [Sao anh biết em thích ăn những món này?]

 

[Anh biết mọi thứ về em.]

 

Khi Lục Viễn Chu nói câu này, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

 

Tôi không chắc chắn hỏi anh: [Lục Viễn Chu, chúng ta có quen nhau không?]

 

Đáy mắt Lục Viễn Chu thoáng chút bối rối: [Chờ em hồi phục trí nhớ rồi sẽ biết.]

 

Từ biểu hiện của anh, tôi hẳn là đã quen biết Lục Viễn Chu.

 

Năm 18 tuổi, tôi đi du lịch và gặp phải trận động đất, đầu bị thương.

 

Tôi gần như mất hết trí nhớ, quên rất nhiều người và nhiều chuyện.

 

Ánh mắt Lục Viễn Chu dần tối lại, tâm trạng có chút chùng xuống.

 

Thấy anh không ổn, tôi cũng không tiện hỏi thêm.

 

Tôi đẩy đĩa tôm bơ tỏi về phía Lục Viễn Chu.

 

[Lục Viễn Chu, anh nếm thử xem, bình thường em thích ăn nhất là món tôm này.]

 

[Được.]

 

Ánh mắt Lục Viễn Chu nhìn tôi dịu dàng vô cùng.

 

13

 

Ăn uống no nê, Lục Viễn Chu bảo tài xế về trước, anh lái xe đưa tôi về nhà.

 

Đang chờ đèn đỏ, Lục Viễn Chu đột nhiên nắm lấy tay tôi, mười ngón đan vào nhau.

 

Anh tiến lại gần tôi, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ cháy bỏng.

 

Ánh đèn mờ ảo, gió ấm thoang thoảng.

 

Môi Lục Viễn Chu vừa chạm vào khóe môi tôi, tôi đã lùi người lại.

 

Học theo giọng điệu lạnh lùng mà Lục Viễn Chu đối xử với tôi khi mới gặp: [Lái xe thì không hôn, hôn thì không lái xe.]

 

[Lái xe hôn nhau bị camera ghi lại sẽ bị phạt, còn bị trừ điểm.]

 

Lục Viễn Chu: [...]

 

Anh liếc nhìn đèn đỏ, cố gắng vòng vo: [Đèn đỏ còn 150 giây nữa, thời gian còn rất dài.]

 

Tôi: [Hai phút quá ngắn, đàn ông không được nói không.]

 

14

 

Đến dưới nhà tôi, Lục Viễn Chu nói thế nào cũng không chịu đi.

 

Tôi và Lục Viễn Chu hôn nhau dưới ánh đèn đường.

 

Lục Viễn Chu từ hôn nhẹ nhàng rồi dần dần sâu hơn, kéo dài và triền miên.

 

Dưới sự trêu chọc không hề che giấu của Lục Viễn Chu, đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân tê dại, chân mềm nhũn không đứng vững.

 

Một lúc lâu sau, Lục Viễn Chu mới lưu luyến rời khỏi môi tôi.

 

Tôi đẩy Lục Viễn Chu vào xe: [Được rồi được rồi, mai hôn tiếp.]

 

Lục Viễn Chu liếm khóe môi: [Muốn đuổi anh đi nhanh vậy sao?]

 

Tôi lắc đầu như trống bỏi: [Tất nhiên là không, chủ yếu là sợ anh trai em nhìn thấy.]

 

[Ngoan nào, bảo bối, mai gặp lại.]

 

Nghe tôi gọi anh là bảo bối, Lục Viễn Chu ngại ngùng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

[Vậy bây giờ chúng ta là quan hệ gì?]

[Bạn trai bạn gái?]

 

Lục Viễn Chu nhận được câu trả lời ưng ý, mới miễn cưỡng buông tha cho tôi.

 

[Bảo bối ngủ ngon, mai gặp lại.]

 

Lục Viễn Chu không lay chuyển được tôi, cắn vào cổ tôi mới chịu đi.

 

Tôi đứng dưới ánh đèn đường hóng gió một lúc, để khuôn mặt nóng bừng nguội đi.

 

Tôi vừa quay đầu định về nhà thì đụng phải anh trai tôi đang đứng ở cửa.

 

 

15

 

Tôi cười cứng nhắc: [Anh, anh thấy hết rồi à?]

 

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...