Khi Kẻ Bắt Cóc Là Một Anh Chàng Đẹp Trai

chương 1



01

 

Lần nữa tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói ở ghế sau xe.

 

Trong gương chiếu hậu của xe, là tên bắt cóc đội mũ trùm đầu màu đen.

 

Tôi từ phía sau cắn một miếng vào chiếc mũ trùm đầu màu đen trên đầu anh ta.

 

Thò đầu ra phía trước.

 

Tên bắt cóc mất đi chiếc mũ trùm đầu bắt buộc phải có của một tên bắt cóc, lập tức phanh gấp xe.

 

Đôi mắt hẹp dài của anh ta liếc tôi một cái: [Cô có bị bệnh không?]

 

Ôi trời ơi, anh ta đang quan tâm đến tôi.

 

[Tôi say xe, ngồi đằng sau khó chịu, tôi có thể ngồi đằng trước không?]

 

Tôi vừa nói vừa chui vào ghế phụ.

 

Tôi ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta.

 

Chết tiệt, đẹp đến mức mặt đỏ tim đập.

 

Đường nét khuôn mặt thanh tú, mũi cao môi mỏng, lông mày rải rác vài sợi tóc rối nhưng không che được đôi mắt đẹp.

 

[Anh ơi, sao anh không bắt cóc người khác mà lại bắt cóc em?]

 

[Anh nói thật đi, có phải vì em đẹp không?]

 

[Anh ơi?]

 

[Anh ơi, sao anh không nói gì vậy?]

 

[Anh ngại à?]

 

Tên bắt cóc nhíu mày: [Sao cô nói nhiều thế?]

 

Anh ta từ từ dừng xe, tiến lại gần mặt tôi.

 

Khuôn mặt đẹp không tì vết đó phóng to vô hạn trước mặt tôi, hơi thở ấm áp khiến không khí trở nên mơ hồ.

 

Đầu ngón tay chai sạn của anh ta chạm vào cánh tay tôi, khiến da tôi nổi lên một trận rùng mình.

 

Môi anh ta ngày càng gần môi tôi, chỉ còn một chút nữa là có thể hôn được.

 

Anh ta chủ động quá.

 

Má tôi nóng bừng: [Anh ơi, có phải hơi nhanh không?]

 

[Nhưng cũng không sao, ai bảo em còn khá thích...] khuôn mặt anh.

 

Tôi chưa nói hết lời, một tiếng "Tách" đã cắt ngang lời tôi.

 

[Lần sau nhớ thắt dây an toàn.]

 

[Bị camera chụp được sẽ bị phạt.]

 

02

 

Tôi là con gái của nhà họ Lê, Lê Vãn.

 

Còn bố tôi là một đại gia nổi tiếng ở địa phương.

 

Tôi còn có một người anh trai.

 

Nhà tôi quá giàu nên từ nhỏ đến lớn anh trai tôi thường xuyên bị bọn bắt cóc bắt cóc.

 

Nhưng sau này anh trai tôi trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, bánh xe số phận bắt đầu lặng lẽ chuyển động.

 

Bọn bắt cóc không dám bắt anh trai tôi nữa, bắt đầu bắt cóc tôi.

 

Mỗi tháng tôi bị bắt cóc ít nhất mười lần, mỗi lần phải mất ba đến năm trăm vạn tiền chuộc.

 

Tôi còn chưa sụp đổ, anh trai tôi đã sụp đổ rồi.

 

Anh ấy nổi tiếng là một kẻ keo kiệt.

 

Anh ấy sắp xếp người giả vờ bắt cóc tôi ở nơi đông người, như vậy những kẻ bắt cóc khác sẽ không còn việc làm ăn.

 

Nhưng lần này lại xảy ra ngoài ý muốn.

 

Tôi còn chưa đợi xe đến thì đã bị một anh chàng đẹp trai bắt cóc đánh ngất xỉu giữa đường.

 

Nhưng phải nói một câu, tên bắt cóc này đẹp trai thật.

 

Là tên bắt cóc đẹp trai nhất trong số những tên bắt cóc mà tôi từng gặp.

 

Nếu anh ta để tôi hôn một cái, tôi không biết mình sẽ trở thành một cô gái vui vẻ đến mức nào.

 

Tên bắt cóc đưa tôi đến một biệt thự trên núi.

 

Tôi hơi ngạc nhiên: [Anh ơi, anh giàu như vậy rồi, sao còn làm nghề bắt cóc?]

 

Anh ta không để ý đến tôi, khóa chặt cửa biệt thự, cởi trói cho tôi.

 

Nghe thấy tiếng động từ căn phòng xa xa, đôi mắt của tên bắt cóc dịu dàng hơn nhiều.

 

[Tạng Ngao, anh về rồi.]

 

Tạng Ngao???

 

Tiếng động ở xa ngày càng gần, có vẻ như có thứ gì đó đang chạy về phía này.

 

Tôi sợ đến mức nhảy thẳng lên người tên bắt cóc.

 

Cứu tôi, trước đây tôi đã bị Tạng Ngao cắn, sợ nhất là Tạng Ngao.

 

Tên bắt cóc toàn thân cứng đờ, tai đỏ ửng một cách đáng ngờ.

 

Lúc đó, nhịp tim của tôi và anh ta đều đập rõ ràng.

 

Tên bắt cóc cố kìm nén giọng nói: [Xuống đi!]

 

Tôi vùi mặt vào cổ anh ta: [Em sợ.]

 

[Nó không cắn người.]

 

Tôi lấy hết can đảm mở mắt ra, nhìn chú chó con Trung Hoa điền viên nhỏ hơn cả củ khoai tây, miệng giật giật.

 

[Không phải, anh gọi đây là Tạng Ngao sao?]

 

Nhưng dù sao cũng đã bị chó cắn, nhìn chú chó con " uông uông " kêu, tôi vẫn hơi sợ.

 

Tôi lại vùi đầu vào.

 

Giọng anh ta khàn khàn khô khốc: [Em sợ thì cứ sợ.]

 

[Đừng dùng miệng mút cổ anh.]

 

Tôi ôm chặt hơn, lý không chính nhưng khí thế mạnh: [Mút thì mút.]

 

[Trừ khi anh để em hôn một cái.]

 

03

 

Sau khi tôi mút đầy cổ tên bắt cóc những vết dâu tây.

 

Cuối cùng anh ta không chịu được nữa, trói tôi vào ghế.

 

Sau đó gọi video cho anh trai tôi.

 

Tôi và anh trai tôi nhìn nhau trừng trừng.

 

[Không phải, sao em lại bị bắt cóc nữa rồi?]

 

Tên bắt cóc lên tiếng: [Em gái anh ở trong tay tôi, nhường cho tôi mảnh đất ở ngoại ô phía Tây, tôi sẽ thả em gái anh.]

 

Anh trai tôi sốt ruột: [Không được, em gái tôi không đáng giá nhiều tiền như vậy.]

 

Tôi: [...]

 

Nhưng những gì anh trai tôi nói đúng là sự thật.

 

Mảnh đất ở ngoại ô phía Tây chỉ riêng tiền đất đã lên đến hàng trăm triệu, tiềm năng rất lớn, chỉ cần khai thác hợp lý, giá trị ít nhất sẽ tăng gấp mười mấy lần.

 

Cho dù bán tôi đi, tôi cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy.

 

Tên bắt cóc tiếp tục đe dọa: [Nếu anh không đưa, anh sẽ không bao giờ gặp lại em gái anh nữa.]

 

Nói xong, anh ta kề con dao găm sau lưng vào cổ tôi.

 

Anh trai tôi trầm ngâm một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng: [Anh cho tôi suy nghĩ.]

 

Ôi trời ơi, trong lòng anh trai tôi vẫn có tôi là em gái, cảm động quá.

 

Một lúc lâu sau, điện thoại của tên bắt cóc rung lên.

 

Tôi và tên bắt cóc nhìn vào tin nhắn trên điện thoại, cả hai đều im lặng.

 

Anh trai tôi đã chuyển khoản cho anh ta .

 

Bên dưới là giọng nói: [Lê Vãn, Lục Viễn Chu, hai người các người coi tôi mù à?]

 

[Cổ anh toàn những vết dâu tây, anh còn dám nói với tôi là anh bắt cóc?]

 

04

 

Thương lượng không thành, tôi bị Lục Viễn Chu trói trên giường.

 

Tôi đầy vẻ mong đợi hỏi: [Anh ơi, em có thể sang phòng anh ngủ không?]

 

Lục Viễn Chu dùng đôi môi nóng 37 độ C thốt ra những lời lạnh lùng nhất thế gian: [Không được.]

 

Anh ta đóng cửa lại: [Ngủ ngoan.]

 

[Ngày mai tôi sẽ xé xác cô.]

 

Tôi trực tiếp bỏ qua câu nói phía sau của anh ta.

 

Á à, anh ta bảo tôi ngủ ngoan kìa.

 

Tôi bị bắt cóc nhiều lần quá, sau này rút kinh nghiệm, luôn mang theo một con dao nhỏ bên mình.

 

Tôi dùng dao cắt đứt dây trói trên người, mò đến phòng Lục Viễn Chu.

 

Tôi chui vào chăn của anh ta: [Anh ơi, anh ngủ rồi à?]

 

Lục Viễn Chu: [...]

 

Tôi tự nhiên bật đèn ngủ bên cạnh.

 

Lật người lại đối mặt với Lục Viễn Chu.

 

Khuôn mặt của chúng tôi chỉ cách nhau chưa đầy mười cm.

 

Một con muỗi bay đến yết hầu của Lục Viễn Chu.

 

Tôi muốn giúp anh ta đập chết con muỗi nhưng cánh tay lại chạm vào cơ ngực nóng bỏng của anh ta.

 

Má tôi nóng bừng, xấu hổ rụt tay về.

 

[Anh không mặc quần áo à?]

 

Lông mi dày như lông quạ của Lục Viễn Chu che đi cảm xúc cuộn trào trong mắt anh ta.

 

Mùi tuyết tùng tươi mát dễ chịu tràn vào khoang mũi tôi.

 

Tôi hít một hơi thật mạnh, khóe miệng không nhịn được cong lên: [Anh ơi, anh mới tắm xong à?]

 

[Người anh thơm quá.]

 

Khuôn mặt trắng trẻo của Lục Viễn Chu ửng hồng: [Xuống mau.]

 

Tôi coi như không nghe thấy lệnh đuổi khách của anh ta.

 

Tôi tiếp tục nũng nịu: [Anh cho em hôn một cái, hôn xong em sẽ đi ngay.]

 

Lục Viễn Chu có chút nghi hoặc: [Tại sao lại cố chấp như vậy?]

 

Tôi véo mạnh vào đùi mình, cố nặn ra được hai giọt nước mắt: [Dù sao thì anh trai em cũng không định cứu em.]

 

[Em sắp bị anh xé xác rồi, cũng sẽ không có ai biết em đã hôn anh.]

 

[Anh không thiệt thòi gì đâu.]

 

Tôi đột nhiên vùi đầu vào lòng Lục Viễn Chu, giọng nghẹn ngào.

 

[Lục Viễn Chu, anh trai em không cần em nữa rồi.]

 

Trên người Lục Viễn Chu không mảnh vải che thân, cơ bắp săn chắc và rắn rỏi.

 

Đầu ngón tay tôi vô tình chạm vào, khiến anh ta run lên từng hồi.

 

Điều khiến tôi bất ngờ là Lục Viễn Chu không những không đẩy tôi ra, mà còn ôm tôi vào lòng.

 

Hóa ra người có vẻ lạnh lùng như anh ta cũng biết mềm lòng.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Chu, trán chạm vào khóe môi anh ta.

 

Vệt đỏ và dục vọng trong mắt anh ta hiện rõ mồn một.

 

Lục Viễn Chu dường như nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng đứng dậy.

Chương tiếp
Loading...