Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Hướng Dẫn Tình Yêu
Chương 2
Phía dưới kèm theo một bức ảnh.
Khi tôi phóng to, má tôi lập tức nóng bừng.
Xong rồi.
Tôi nhớ ra rồi, trước đây tôi từng làm tiếp thị viên bán hàng.
Bán thứ gì ấy nhỉ...
À, đồ chơi tình dục.
Ừm.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, tôi cũng học theo người ta khởi nghiệp.
Lúc đó, tất cả mọi người trong trường đều cho tôi thêm bạn bè, thậm chí tôi còn nhờ người phát tờ rơi đến trường bên cạnh.
Trường G bên cạnh là trường có cường độ luyện tập cao mỗi ngày.
Nghe nói thể lực của họ đều rất tốt, nhu cầu rất lớn.
Không ngờ lại vô tình kết bạn với người chồng tương lai.
Tôi nở một nụ cười, nịnh nọt nhìn Trần Thuật.
Anh ta không biểu lộ gì trên mặt, dường như đang xem tôi giải thích thế nào về tin nhắn quấy rối trong hộp trò chuyện.
Tôi cố gắng cãi chày cãi cối.
[Haha, em có phải là có tầm nhìn xa trông rộng không?]
Không phản ứng.
[Haha, anh xem chúng ta có duyên thật không.]
Không phản ứng.
[Haha, là thế này, lúc rảnh em thích làm một số việc buôn bán nhỏ.]
Không phản ứng.
[Haha, cái nhãn hiệu này thực sự rất tốt, những khách hàng đã sử dụng đều nói tốt!]
Không phản ứng.
[Hay là chúng ta thử xem?]
[Ừm, thử thế nào?] Trần Thuật im lặng hồi lâu mới trả lời.
[...]
06
Các bạn có nghe thấy không?
Anh ta hỏi tôi thử thế nào, tôi có thể hướng dẫn trực tiếp cho anh ta không?
Cho dù tôi có muốn thì cũng không thích hợp để làm trên phố chứ.
Ánh mắt tôi vô thức nhìn xuống cúc áo sơ mi của Trần Thuật.
Vừa nhìn thấy thắt lưng, điện thoại của tôi lại rung lên.
Bài hát "Bài ca chiến sĩ" một lần nữa đánh thức lương tâm trong tôi.
Tôi lấy điện thoại ra xem, là cô bạn thân Tô Dao của tôi.
[Này, Tiếu Tiếu, bạn còn nhớ khách hàng bạn nhận lần trước không, anh ta muốn gia hạn hợp đồng với bạn.
[Hôm qua mình tăng ca về muộn quá nên quên không nói với bạn.]
[Thật sao?! Tuyệt quá!] Tôi phấn khích vỗ vào cánh tay Trần Thuật.
07
Một tháng trước, Tô Dao đã giới thiệu cho tôi một công việc bán thời gian.
Mặc dù đang chuẩn bị thi tuyển công chức nhưng không có thu nhập cũng không phải là chuyện tốt.
Tô Dao thường xuyên lướt Internet, cuối cùng cũng tìm cho tôi một công việc ru ngủ bằng giọng nói.
Ngày đầu tiên thử giọng, những người phát sóng khác thì hoặc là [anh trai dài anh trai ngắn], hoặc là sẽ hát những bài tình ca ngọt ngào.
Còn tôi, một bài "Hoa xanh trong quân ngũ" đã thành công dọa cho không ít ông chủ bỏ chạy.
Cho đến khi một người có ID là [Chú chó cảnh sát bá đạo cười tươi] vào phòng phát sóng trực tiếp.
Lúc đó tôi vẫn đang hát "Đoàn kết là sức mạnh."
[Chú chó cảnh sát] không nói hai lời, tặng quà cho tôi liên tục.
Nói thế này nhé, chỉ trong một phút, anh ta đã tặng cho tôi tất cả các hiệu ứng đặc biệt trong nền tảng.
Thậm chí còn không cho tôi cơ hội lưu lại màn hình để khoe khoang.
Tôi há miệng hát xong, hiệu ứng đặc biệt vẫn đang chạy, [Chú chó cảnh sát] đánh ba chữ trong phần bình luận.
[Đi theo tôi.]
Ngay lập tức, màn hình phát sóng trực tiếp bị spam điên cuồng——
[Chết tiệt! Bây giờ các thiếu gia đều thích kiểu này sao, biết thế tôi cũng lên.]
[Thiếu gia chọn tôi, giọng tôi giống Rek'Sai.]
[Anh bạn thật không kén chọn, với số tiền này thì không tìm được người như thế nào.]
[Thiếu gia đừng tặng nữa, hiệu ứng đặc biệt chói mắt.]
[...]
Họ thật táo bạo.
Sau đó, tôi dùng tài khoản phụ để kết bạn với anh cảnh sát.
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho anh cảnh sát, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào.
[Chị ơi, ru em ngủ.]
Giọng nói ngọt ngào đến nỗi tôi không khỏi rùng mình.
Tôi cố gắng nhớ lại cách nói chuyện của những người phát sóng khác trong phòng phát sóng trực tiếp.
Cuối cùng, tôi hắng giọng, cố nặn giọng.
[Ngoan~]
[...]
Chết tiệt!
Tôi muốn nói là ngoan ngoãn cơ mà!
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, đột nhiên bật cười.
Giọng nói trầm hơn tám độ, vừa quyến rũ vừa hấp dẫn.
[Chú chó cảnh sát] này, anh ta vừa mới kẹp!
[Chị ơi, em thích giọng nói thật của chị.]
cách trứ điện thoại di động ngã đích kiểm khước mạc danh phát nãng, cai hoán điện thoại di động liễu 。
cương vừa mới đích [oa] thái đả kích ngã tích cực tính liễu, ngã sách tính phá quán tử phá suất 。
bất giáp liễu bất giáp liễu 。
ngã lai đáo trác tiền, đào xuất liễu ngã đích thân luận tài liệu 。
[Nhiệm vụ ru ngủ chính thức bắt đầu.]
[Thành phố B sáng tạo cơ chế 'Phố phường thổi còi, phòng ban ứng trực' liên tục giải quyết tình trạng ở tầng cơ sở...]
Đầu dây bên kia im lặng.
Khoảng năm phút sau, tôi đọc xong tài liệu nghị luận một cách chuẩn mực, rõ ràng.
cách trứ điện thoại di động ngã đích kiểm khước mạc danh phát nãng, cai hoán điện thoại di động liễu.
Vừa nãy tiếng [ộp] đã phá hỏng sự tích cực của tôi, tôi sách tính phá quán tử phá suất.
Không kẹp, không kẹp nữa.
Tôi đến bàn, lấy tài liệu nghị luận của mình ra.
[Nhiệm vụ ru ngủ chính thức bắt đầu.
[Thành phố B đổi mới cơ chế 'Phường xã thổi còi, các phòng ban báo cáo' liên tục giải quyết cấp cơ sở...]
Đầu dây bên kia im lặng.
Khoảng năm phút, tôi đọc xong tài liệu nghị luận một cách rõ ràng và mạch lạc.
Thử dò hỏi: [Anh ngủ rồi sao?]
[Chưa.]
Không thể nào, thế mà không buồn ngủ.
Nhưng giọng anh ta rõ ràng hơi khàn, nghe lại vô cùng quyến rũ.
Tôi đã bắt đầu tưởng tượng trong đầu những chuyện mờ ám với anh ta.
Kết quả, đầu dây bên kia——
[Nói về hiểu biết của em về câu cuối cùng của đoạn cuối cùng của tài liệu, yêu cầu: Nội dung toàn diện, mạch lạc, không quá 400 chữ.]
[...]
Không phải, anh ta bị bệnh à?!
[Thời gian làm bài là mười lăm phút, không trả lời được thì trả tiền.]
Chết tiệt!
...
Một tháng sau đó, tôi đọc tài liệu cho anh cảnh sát trong một tháng.
Anh ta dạy tôi cách làm bài trong một tháng.
Thành quả là, điểm thi thử tăng từ 60 điểm lên 70 điểm.
Hơn nữa, anh ta không hề bớt tiền ru ngủ, ngược lại còn thưởng cho tôi khi tôi tiến bộ trong việc trả lời câu hỏi.
Phật tử cả đời ăn chay, cuối cùng cũng gặp được đại thiện nhân ngu ngốc.
08
Được rồi, quay lại cổng Cục dân chính.
[Tiếu Tiếu, Tôi nói cho cậu biết, lần này tôi gặp được quý nhân rồi đấy.
[Ông chủ đó chỉ đích danh muốn tôi, mấy hôm trước tôi không lên sóng, cậu không biết đâu, có một người phát sóng trực tiếp tên là Nhu Nhu, nũng nịu đến mức nào, giọng nói kẹp đến nỗi chị muốn vỡ tan, vậy mà vẫn không dụ dỗ được 'Anh cảnh sát'.
[Nhưng cũng dễ hiểu thôi, Anh cảnh sát cho quá nhiều.]
Tô Dao ở đầu dây bên kia tự nói một mình.
Tôi nghĩ thầm: Người bình thường dù có nhận công việc này thì cũng chưa chắc đã làm được.
Rốt cuộc, không có mấy người phát sóng trực tiếp nào có thể chống lại cơn buồn ngủ mỗi tối, liên tục làm bốn bài tài liệu cộng với một bài văn dài.
Ồ, đúng rồi, viết không tốt thì viết lại.
Thật không biết, hai chúng tôi là ai ru ngủ cho ai.
[Sờ đủ chưa?] Trần Thuật nhàn nhạt lên tiếng.
Tôi giật mình.
Tôi mới phát hiện ra, một tay tôi vẫn đang xoa bóp bắp tay của Trần Thuật.