Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Hà Bất Khí
Chương 5
Hóa ra bố mẹ tôi ban đầu cũng không tốt đẹp như vậy.
Hai "Kẻ cặn bã." làm sao có thể vì sinh con mà hoàn lương.
Hai trái tim chưa từng được tình yêu tưới tắm, làm sao có thể yêu thương người khác.
Họ cãi nhau, đánh nhau trong căn nhà thuê tồi tàn.
Tôi còn nhỏ xíu, chống xe tập đi đến trước cơ thể méo mó của họ.
Một tay sờ mặt từng người.
"Mẹ ơi, bố ơi, đau đau, đừng..."
Hai khuôn mặt dữ tợn đờ đẫn.
Mẹ tôi nước mắt giàn giụa.
"Hà Nhị, anh nói xem sau này con gái chúng ta cũng sẽ giống như chúng ta, làm gái điếm, làm người đê tiện sao?
"Rõ ràng là em đưa nó đến thế giới này, muốn để nó trở thành người mà em không thể trở thành."
Bố tôi ôm đầu, phát ra tiếng khóc bi thương như một con thú bị nhốt.
Hai người bắt đầu học cách làm một "Người bình thường."
Rời xa đám bạn xấu, cai thuốc lá rượu chè, tìm việc làm, kiếm tiền nuôi gia đình.
Họ tiết kiệm được một khoản tiền, chuyển đến một căn nhà hướng dương.
Bố tôi ôm mẹ tôi, mẹ tôi ôm tôi, trong căn nhà sáng sủa quay vòng vòng.
"Bất Khí, Bất Khí, con là bảo bối của chúng ta, bố mẹ muốn con lớn lên thật vui vẻ."
Ánh sáng nhấp nháy, hình ảnh chuyển sang một căn phòng bệnh u ám.
Mẹ tôi canh giữ người đàn ông hôn mê trên giường bệnh, tê liệt nghe từng cuộc điện thoại.
"Tiền lương tháng này đã trả cho cô rồi, sau này cô không cần đến nữa."
"Tiểu Bốc à, đến hạn đóng tiền nhà rồi đấy, đã nương tay cho cô mấy tháng rồi, chúng tôi cũng khó khăn lắm."
"Tôi khuyên cô tốt nhất nên biết điều, ký ngay đơn bãi nại đi, con gái cô vẫn đang đi học mà, nghe nói thành tích cũng khá..."
Gác máy, mẹ tôi ngẩn người một lúc, nở một nụ cười đầy oán hận.
Khoảnh khắc đó, bà như lại trở về thời thiếu nữ Bốc Tiểu Mai.
"Hà Nhị, chúng ta đúng là chuột cống trong rãnh."
Tôi hét lớn trong mơ, không phải, không phải, các người là bố mẹ tôi.
Nhưng lại không thể chạm đến họ.
20.
"Tại sao lại đưa em gái ra ngoài?
"Sao chổi! Lúc đầu không nên đón mày về!"
Tôi tỉnh dậy trong tiếng chửi rủa.
Đôi mắt sưng đỏ của Bốc Tiểu Mai sáng lên.
"Cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi."
Tôi muốn vuốt đầu con bé nhưng lại giơ lên hai nắm đấm được băng bó như bánh chưng.
Chỉ cần cử động một chút là đau thấu xương.
"Mẹ không sao, đừng sợ."
Tôi nhẹ giọng an ủi con bé.
Bên tai ồn ào không ngừng, quay đầu nhìn lại, Hà Nhị cúi đầu dựa vào tường, mẹ cậu đang mặt mày dữ tợn chỉ vào cậu mắng.
"Có thể im miệng không!"
Tôi quát lạnh.
Mẹ Hà im lặng một lúc, chuyển hỏa lực sang tôi.
"Mày lại là cái thứ tốt đẹp gì! Không biết là đồ bỏ đi nào, suốt ngày câu dẫn con trai tao ra ngoài, nếu không phải vì mày thì Trân Châu nhà tao có đến nỗi phải chịu tội lớn như vậy không!"
Tôi tức cười.
"Kẻ buôn người không phải tôi tìm đến, ngược lại tôi còn cứu con gái bà khỏi tay kẻ buôn người, ơn nghĩa như vậy mà bà còn báo đáp, không sợ tổn hại đến âm đức của con gái bà sao?"
"Mày..."
Mẹ Hà trừng mắt nhìn tôi nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bà âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Trân Châu, liên tục gọi là gan vàng lá ngọc, hứa rằng sau khi cô bé xuất viện sẽ mua cho cô bé rất nhiều đồ ăn ngon, không cho người khác chỉ cho riêng cô bé.
Thật là một người mẹ tốt.
Đáng tiếc không phải là người mẹ tốt của Hà Nhị.
Kiếp trước tôi và bố tôi gặp mẹ Hà trên phố, bà đã trở thành một bà ăn xin.
Lúc đó bà đã phát điên không nhận ra người khác, kéo bố tôi hỏi: "Anh có gặp Trân Châu nhà tôi không? Trân Châu là con gái tôi, nếu anh gặp nó, hãy nói với nó một tiếng, mẹ đang đợi nó về nhà."
Bố tôi khóc nức nở ngay trên phố.
Ông đưa mẹ Hà đến một viện dưỡng lão, hàng tháng đều đóng tiền đúng hạn nhưng không bao giờ đến thăm bà.
Tôi không hiểu tâm sự của ông, ngây thơ hỏi: "Bố ơi, sao bố không đi tìm mẹ? Mẹ nào cũng yêu con của mình, bố không đi thăm mẹ, mẹ sẽ buồn lắm."
Bố tôi chỉ cười buồn.
"Bà ấy không yêu bố. Không phải đứa trẻ nào cũng đáng được mẹ yêu."
21.
Tôi hoàn hồn lại, vẫy tay gọi Hà Nhị.
Trên mặt cậu có một mảng bầm lớn, khuỷu tay toàn là vết xước.
"Có đau không?"
Khuôn mặt vô cảm đó khẽ run, trong mắt Hà Nhị ánh lên nước mắt, cậu gật đầu nhẹ đến mức không nghe thấy.
Tôi nhờ y tá phụ trách giường bệnh giúp Hà Nhị xử lý vết thương.
Cậu bị thuốc tím nhuộm cho thảm hại, vẫn không quên cảm ơn y tá, rồi quay lại cảm ơn tôi.
"Cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã cứu em gái tôi."
Thật là một đứa trẻ tốt, hiểu chuyện hơn cả người lớn.
May mà cậu không gây ra lỗi lầm lớn.
Tôi nhìn vào mắt cậu.
"Lần sau đừng hành động bốc đồng như vậy nữa, đừng vì những người không đáng mà hủy hoại cả cuộc đời mình."
Cậu hít mũi, gật đầu mạnh.
Lần trải nghiệm này thực sự nguy hiểm.
May mắn thay, ngoài ngón tay bị gãy, những chỗ khác của tôi chỉ bị thương ngoài da.
Vài tên buôn người đã bị đánh đến thoi thóp trước khi cảnh sát đến nhưng vẫn không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất, sau này chắc chắn sẽ tốt hơn.
22.
Hai đứa trẻ rất ngoan ngoãn trong thời gian tôi dưỡng thương.
Bốc Tiểu Mai giúp tôi mặc quần áo, rửa mặt, Hà Nhị giúp tôi mua cơm, chạy việc vặt.
Tôi mơ hồ có cảm giác mình là một đứa trẻ sơ sinh không thể tự chăm sóc bản thân.
Mẹ Hà đã sớm đưa Hà Trân Châu xuất viện. Trước khi đi còn không quên châm chọc Hà Nhị vài câu "Sói mắt trắng" Hà Nhị không đáp lại nhưng tôi thấy cậu rất buồn.
Tôi chưa nghĩ ra cách an ủi cậu, Bốc Tiểu Mai đã nhanh nhảu nói liên hồi, lập tức đánh lạc hướng cậu.
Bốc Tiểu Mai: "Hà Bất Khí nói rồi, làm người phải như gương, người khác đối xử với mình thế nào thì mình đối xử với người khác thế ấy."
Hà Nhị: "Nhưng bà ấy là mẹ tôi mà!"
Bốc Tiểu Mai: "Là mẹ cậu thì sao? Nếu không thì cậu đừng làm con trai bà ấy nữa, tôi rộng lượng lắm, cho phép cậu đến nhà tôi, Hà Bất Khí rất thích cậu."
Hà Nhị: "Ngay cả bố mẹ tôi cũng không thích tôi, còn có người khác thật lòng thích tôi sao?"
Bốc Tiểu Mai: "Cậu không đến nỗi phải tự hạ thấp mình như vậy chứ! Mặc dù cậu vừa đen vừa nghịch ngợm, còn thường xuyên so sánh với tôi nhưng cậu cũng khá chăm chỉ, có chút thông minh, lần trước còn giúp tôi đuổi thằng béo hay bắt nạt người khác, cũng không đến nỗi tệ lắm."
Hà Nhị: "Được lắm, hóa ra cậu có nhiều ý kiến về tôi như vậy!"
Hai người nói qua nói lại lại cãi nhau, quét sạch mây mù trước đó.
Đối với Hà Nhị, thừa nhận bố mẹ không yêu mình có lẽ là một bài học dài lâu.
Có những lý lẽ nói ngàn nói vạn, không bằng tự thân trải nghiệm.
Tôi chỉ có thể làm một việc, lúc cậu ấy mê mang đích thời điểm, thắp sáng một ngọn đèn cho cậu ấy, bảo cậu cứ mạnh dạn tiến về phía trước, đằng sau lưng cậu không phải là khoảng không.
23.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt tôi đã đến thế giới này sáu năm.
Hà Nhị đã sớm đỗ vào một trường đại học trọng điểm, Bốc Tiểu Mai cũng nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học 985 ven biển.
Cuộc đời của họ kiếp này khác hẳn kiếp trước nhưng họ vẫn ở bên nhau.
Tôi chưa bao giờ cố tình se duyên cho họ nhưng hai người thanh mai trúc mã, lâu ngày nảy sinh tình cảm cũng không phải chuyện gì lạ.
Phát hiện ra chuyện này là vào ngày Bốc Tiểu Mai nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.
Cô bé vung vẩy giấy báo trúng tuyển, phấn khích nhảy lên người Hà Nhị.
Hà Nhị vội vàng đỡ lấy cô bé, đỏ mặt từ đầu đến cổ.
Thiếu nam thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân, tắm mình dưới ánh nắng chói chang, giống như hai chú chim ưng dang rộng đôi cánh chuẩn bị bay.
Tôi mỉm cười nhìn họ.
Thật ra tôi không quan tâm họ có ở bên nhau hay không, chỉ cần họ sống tốt thì nguyện vọng xuyên không của tôi đã thành hiện thực.
Tôi có thể cảm nhận được, ngày tôi rời đi không còn xa nữa.
24.
Ban đầu tôi nghĩ rằng khi thời điểm đến, tôi sẽ lặng lẽ rời đi, không ngờ vẫn xảy ra ngoài ý muốn.
Bốc Tiểu Mai chỉ vào bức ảnh trên bàn, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn tôi.
"Hà Bất Khí, giải thích đi."
Đó là một bức ảnh cũ đã ngả màu.
Trong ảnh là một cặp vợ chồng trẻ đang bế một đứa trẻ sơ sinh.
Một bức ảnh gia đình bình thường.
Nhưng người phụ nữ trong ảnh lại có khuôn mặt của Bốc Tiểu Mai, người đàn ông thì giống hệt Hà Nhị.
Phía sau bức ảnh mơ hồ có thể thấy dòng chữ ghi ngày tháng: Ngày 21 tháng 12 năm 2007, Hà Bất Khí 100 ngày tuổi.
Năm nay là năm 2006.
Tôi tự trách mình đã bất cẩn.
Mấy ngày trước, tôi nghĩ đến việc mình có thể sắp biến mất, không kìm được mà lấy tấm ảnh chụp lúc 100 ngày tuổi mà tôi luôn mang theo bên mình khi xuyên không ra để hoài niệm về quá khứ.
Kết quả là không cất kỹ, bị Bốc Tiểu Mai vô tình nhìn thấy.
Mặc dù trải qua những kinh nghiệm khác nhau tạo nên khí chất khác nhau, cô bé vẫn nhận ra mình ngay.
Bởi vì khi chụp bức ảnh này, mẹ tôi chỉ hơn Bốc Tiểu Mai lúc này không bao nhiêu tuổi.