Gia Sản Nghìn Tỷ và Người Mẹ Kế Bất Đắc Dĩ

Chương 6



Không ngờ trên đường đi, xe của chúng tôi bị chặn lại.

 

Phó Vân mang theo người chặn chúng tôi lại, không nói hai lời đã trực tiếp cướp tôi đi.

 

Con cáo già cười rất vui vẻ: "Lại gặp mặt rồi, tiểu thư Hạ."

 

Tôi yếu ớt cầu xin: "Làm phiền anh rẽ trái đưa tôi đến bệnh viện, cảm ơn."

 

Sau đó tôi ngất đi.

 

21

 

Tất nhiên Phó Vân sẽ không đưa tôi đến bệnh viện.

 

Anh ta trực tiếp giao tôi cho Chu Điềm Điềm.

 

Trong cơn mê man, tôi nghe thấy anh ta đang nói chuyện với ai đó.

 

Người tôi đã đưa cho cô rồi, tôi lại giúp cô thêm lần nữa, lần này cô định cảm ơn tôi thế nào?

 

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Chu Điềm Điềm: "Gả cho anh, lấy thân báo đáp thì sao?"

 

Phó Vân không vui.

 

"Đùa gì vậy, cô và Hoài Sâm sắp kết hôn rồi."

 

Chu Điềm Điềm cười lạnh: "Thì sao chứ? Anh ấy đã một tháng không về nhà rồi, tôi thấy cuộc hôn nhân này không kết cũng được."

 

Phó Vân im lặng một lúc, không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển sang hỏi: "Cô bắt cô ấy về để làm gì?"

 

"Đã giúp tôi thì đừng hỏi nhiều, tôi tự có cách dùng."

 

Phó Vân thở dài, bất lực lại cưng chiều nói: "Được rồi, được rồi, tôi không hỏi nhưng tôi giữ cô ấy lại còn có tác dụng, cô đừng có giếc người thật là được."

 

"Biết rồi, lắm lời."

 

...

 

Tiếng nói bên tai lúc có lúc không.

 

Thỉnh thoảng tôi cảm thấy có người đi lại, nói chuyện bên cạnh mình, thỉnh thoảng lại chìm vào giấc ngủ mê man.

 

Cứ như vậy nửa mơ nửa tỉnh không biết đã qua bao lâu.

 

Cho đến khi một chậu nước lạnh tạt vào đầu, tôi mới giật mình tỉnh dậy.

 

Đây có vẻ là một nhà máy bỏ hoang.

 

Tôi cảm thấy chân hơi tê, vừa định cử động thì phát hiện mình đã bị trói chặt vào ghế, trên người còn buộc một quả bom hẹn giờ.

 

Lúc này tôi mới chậm chạp phản ứng lại, mình đã bị bắt cóc.

 

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng hét bên cạnh: "Hoài Sâm! Cứu em!"

 

Tôi cố sức quay đầu lại.

 

Chỉ thấy Chu Điềm Điềm cũng giống như tôi, bị trói vào một chiếc ghế ở phía bên kia.

 

Cô ta bị tên bắt cóc dùng dao kề cổ, trên chiếc cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp đã xuất hiện một vết đỏ, hốc mắt đỏ hoe, khóc lóc đáng thương.

 

Cố Hoài Sâm đang đứng không xa, căng thẳng nhìn chằm chằm vào động tác của tên bắt cóc.

 

"Tiền các người muốn tôi đã mang đến rồi, bây giờ có thể thả họ ra được chưa?"

 

Tên bắt cóc cười rất điên cuồng: "Ai nói là hai người đều có thể đi?"

 

"Chọn một trong hai, chỉ có thể mang một người đi, cho anh ba phút để suy nghĩ, chọn chậm thì hai cô mỹ nhân này đều sẽ về với Diêm Vương hết!"

 

Nói xong, hắn ta ấn nút điều khiển trong tay.

 

Quả bom hẹn giờ trên người tôi và Chu Điềm Điềm bắt đầu đếm ngược.

 

Sắc mặt Cố Hoài Sâm rất khó coi.

 

Dưới sự thúc giục của tên bắt cóc, anh ta nhắm mắt lại, nhẫn tâm nói: "Tôi muốn cô ấy!"

 

Anh ta chỉ tay vào Chu Điềm Điềm.

 

Tên bắt cóc gần như không thể chờ đợi được nữa mà thả Chu Điềm Điềm ra.

 

Chỉ thấy Chu Điềm Điềm lao vào lòng Cố Hoài Sâm, run rẩy khóc nói: "Chúng ta mau đi thôi Hoài Sâm! Quả bom kia sắp nổ rồi!"

 

Cố Hoài Sâm áy náy nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

 

Sau đó quay người ôm Chu Điềm Điềm chạy ra khỏi nhà máy.

 

Tôi trợn mắt, tức đến muốn chửi ầm lên.

 

Chít tiệt, một lũ điên khùng.

 

Gặp phải các người đúng là xui xẻo của tôi!

 

Đáng tiếc miệng tôi bị băng keo dán lại, chỉ có thể phát ra tiếng ư ử.

 

Tôi trợn mắt, tức đến suýt ngất đi lần nữa.

 

Tên cầm đầu trong đám bắt cóc đá tôi một cái, cười lạnh: "Đừng phí sức giãy giụa nữa, tại sao cô lại cướp chồng của Chu tiểu thư, khiến cô ấy không vui, người như cô đáng chít!"

 

Một tên bắt cóc khác sốt ruột nói: "Đại ca, chúng ta mau đi thôi! Còn chưa đầy một phút nữa là nổ rồi!"

 

Tên cầm đầu lại đá tôi một cái, rồi mới nói: "Đi!"

 

Đột nhiên, cửa nhà máy bị người ta đá tung.

 

Một đám đàn ông mặc đồ đen cao to lực lưỡng ùa vào.

 

Nhìn rõ người đàn ông đi đầu, mắt tôi sáng lên.

 

Là Chu Kình!

 

Anh ta không chít!

 

Tôi vui mừng phát ra tiếng ư ử.

 

Những vệ sĩ này được đào tạo bài bản, lại đông người, rất nhanh đã hạ gục được đám bắt cóc.

 

Chu Kình ngồi xổm trước mặt tôi, nhanh chóng tháo dây trói và quả bom trên người tôi.

 

Cuối cùng miệng tôi cũng được giải thoát, vội vàng nói: "Mọi người mau chạy đi! Sắp nổ rồi!"

 

Ánh mắt Chu Kình lạnh lùng, cõng tôi quay người chạy.

 

May mà những người đàn ông này chân dài chạy nhanh.

 

Vừa chạy ra khỏi cửa thì bên trong đã nổ tung.

 

Mặc dù Chu Kình ôm chặt lấy tôi nhưng luồng khí mạnh mẽ vẫn khiến tôi vốn đã yếu ớt ngất lịm đi.

 

Vết thương cũ chồng thêm vết thương mới, cộng với sự mệt mỏi cùng cực về thể xác và tinh thần, khiến tôi ngủ li bì suốt ba ngày ba đêm.

 

Trong thời gian hôn mê, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ.

 

22

 

Trong mơ, tôi bị Cố Hoài Sâm giam cầm, dây dưa với anh ta suốt mười năm.

 

Anh ta cưới Chu Điềm Điềm nhưng không cho tôi rời đi.

 

Tôi bị ép trở thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của họ, chịu vô số lời chỉ trích, không chỉ bản thân tôi thân bại danh liệt, còn khiến bố tôi không ngẩng đầu lên được, u uất mà chít.

 

Cố Hoài Sâm luôn miệng nói anh ta yêu tôi nhưng khi tôi và Chu Điềm Điềm cùng gặp nguy hiểm, anh ta lại luôn bỏ rơi tôi.

 

Cho dù cuối cùng phát hiện ra đó chỉ là trò đùa của Chu Điềm Điềm nhưng chỉ cần Chu Điềm Điềm khóc lóc nhắc nhở anh ta: "Em chỉ sợ anh không nhớ lời hứa hồi nhỏ."

 

Cố Hoài Sâm sẽ vô điều kiện tha thứ cho cô ta.

 

Và đến lần tiếp theo tôi và Chu Điềm Điềm cùng gặp nguy hiểm, anh ta lại một lần nữa chọn cách từ bỏ tôi.

 

Tôi cũng từng mất hết hình tượng mà gào lên: "Em cầu xin anh Cố Hoài Sâm! Đã yêu cô ta như vậy thì hãy buông em ra, ở bên cô ta sống cho tốt không được sao?"

 

Nhưng Cố Hoài Sâm lại mệt mỏi nói với tôi, anh ta không yêu Chu Điềm Điềm, chỉ có lòng biết ơn.

 

Anh ta nói, anh ta và Chu Điềm Điềm từng bị bắt cóc khi còn học cấp ba.

 

Lúc đó anh ta sức khỏe không tốt, là Chu Điềm Điềm bảo vệ anh ta, thay anh ta chịu những trận đòn của bọn bắt cóc.

 

Để Cố Hoài Sâm có cơ hội chạy thoát, cô ta lại hy sinh bản thân, ngủ với tên canh giữ.

 

Sau khi Chu Điềm Điềm được cứu ra, cô ta mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.

 

Cô ta cảm thấy mình dơ bẩn, ngày nào cũng tắm rửa vô số lần, còn muốn tự tử bất cứ lúc nào.

 

Cố Hoài Sâm đã mất rất nhiều thời gian, ở bên cô ta để giúp cô ta thoát khỏi bóng ma của vụ bắt cóc đó.

 

Để báo ơn, Cố Hoài Sâm hứa sau này sẽ cưới cô ta.

 

Và đảm bảo, sau này bất kể gặp phải tình huống gì, anh ta cũng sẽ bảo vệ cô ta trước tiên.

 

Cố Hoài Sâm ôm mặt, đau khổ nói: "Ơn cứu mạng của cô ấy, cả đời này tôi cũng không trả hết được."

 

"Vậy thì hãy để em đi!" Tôi tóc tai rũ rượi, như một người đàn bà điên cuồng gào thét.

 

Nhưng anh ta lại cứng rắn ấn tôi vào lòng, ngoan cố lắc đầu.

 

"Không được! Là cô trêu chọc tôi trước, đã trêu chọc tôi rồi thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi!"

 

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Sau đó, Chu Điềm Điềm tiếp tục làm loạn, Cố Hoài Sâm tiếp tục chiều chuộng.

 

Còn tôi thì tiếp tục đóng vai vật hiến tế trong trò chơi báo ơn này, để thỏa mãn cái gọi là "Cảm giác an toàn." của Chu Điềm Điềm.

 

Lần cuối cùng, Chu Điềm Điềm muốn triệt để loại bỏ tôi, đã bày ra một vụ bắt cóc.

 

Trong nhà máy bỏ hoang quen thuộc, bọn bắt cóc trói tôi và Chu Điềm Điềm lại, bắt Cố Hoài Sâm chọn một trong hai.

 

Không có gì bất ngờ, anh ta lại một lần nữa từ bỏ tôi.

 

Lần này, không có Chu Kình từ trên trời rơi xuống, tôi đã chít trong vụ nổ đó.

 

Tôi chít oan uổng, linh hồn mãi không chịu rời đi, lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Chu Điềm Điềm lao vào lòng Cố Hoài Sâm khóc lóc kể lể nỗi sợ hãi của mình.

 

Cố Hoài Sâm kiên nhẫn dỗ dành cô ta suốt một đêm, đến sáng hôm sau mới nhớ ra bảo người đến nhà máy tìm tôi.

 

Nhưng tôi đã sớm tan thành tro bụi.

 

Người Cố Hoài Sâm cử đi chỉ tìm thấy những mảnh vụn cơ thể của tôi.

 

Anh ta không tin, đích thân đi tìm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...