Gia Sản Nghìn Tỷ và Người Mẹ Kế Bất Đắc Dĩ

Chương 2



7

 

Hôm đó tôi đã vẽ ngoài phố cả ngày, vừa đói vừa mệt, đầu óc choáng váng.

 

Đang chuẩn bị dọn hàng thì một ông lão phong độ nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt tôi.

 

Ông ta rút ra một xấp tiền, hỏi tôi có muốn giúp ông vẽ vợ của ông không.

 

Vì tiền, tôi quyết định cắn răng chịu đựng.

 

Không ngờ bức ảnh ông ta đưa cho tôi xem, khiến tôi tối sầm cả mắt.

 

Đó là một bức ảnh đen trắng, góc chụp rất giống ảnh chụp trộm.

 

Bức ảnh có vẻ đã chụp từ lâu.

 

Các góc bị ố vàng, chất lượng hình ảnh mờ nhòe.

 

Quan trọng nhất là khuôn mặt bị nhòe thành một cục, không nhìn rõ được gì.

 

Tôi vẽ thế nào đây?

 

Thấy tôi khó xử, ông lão lập tức rút ra một xấp tiền dày hơn.

 

"Cô gái, đây là bức ảnh duy nhất mà vợ tôi để lại trước khi mất, cô nhất định phải giúp tôi phục chế lại."

 

Mắt tôi sáng lên.

 

Số tiền này đủ để tôi ăn ngon mấy bữa rồi.

 

Người vẽ bên cạnh thấy vậy liền nhỏ giọng nói với tôi: "Hạ, tiền của ông ta không dễ kiếm đâu."

 

Anh ta chỉ vào đầu mình.

 

"Đừng nhìn ông ta ăn mặc đàng hoàng nhưng đầu óc hình như có vấn đề.

 

"Ông ta ngày nào cũng cầm bức ảnh này ra phố tìm người vẽ chân dung, vẽ không đẹp còn đánh người. Họa sĩ lang thang ở đây đều biết ông ta cả rồi, giờ không ai muốn vẽ cho ông ta nữa, cô cũng đừng để ý đến ông ta, kẻo rước họa vào thân."

 

Hoàn cảnh hiện tại của tôi có thể nói là rất thảm, đúng là không muốn rước thêm phiền phức vào người.

 

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy ông lão nhìn tôi với ánh mắt đầy mong mỏi.

 

Ánh mắt ấy vừa đáng thương vừa ngoan cố.

 

Khiến tôi nhớ đến con chó vàng lớn lên cùng tôi, sau này chít trong vòng tay tôi.

 

Lòng tôi mềm nhũn, thở dài, nói với ông: "Tôi có thể không lấy tiền, thử giúp ông sao chép bức ảnh này nhưng vì ảnh quá mờ, tôi chỉ có thể cố gắng phục chế lại, thành phẩm cuối cùng như thế nào, tôi không dám đảm bảo."

 

Ông lão gật đầu lia lịa.

 

Tôi theo cách vẽ tranh sơn dầu truyền thống, vừa đoán vừa vẽ, vẽ một bức tranh mỹ nhân mơ hồ mờ ảo.

 

Quả nhiên, sau khi xem thành phẩm, ông ta không hài lòng, yêu cầu tôi vẽ lại một bức.

 

Tôi không muốn chọc giận ông tôi, đành vẽ thêm một bức.

 

Ông ta vẫn không hài lòng.

 

Nhìn trời sắp tối, tôi khó xử nói: "Tôi chỉ là sinh viên, trình độ có hạn, hay là ông tìm người khác thử xem?"

 

Không ngờ ông ta không những không đi mà còn rút ra một tờ séc.

 

"Cô cứ vẽ, tiền tôi vẫn trả, vẽ bao nhiêu, tôi trả tiền bấy nhiêu."

 

Tôi ngây người.

 

Từ sau lần tôi gây chuyện cười vì viết séc, tôi đã tìm một chuyên gia, học cách viết các loại séc.

 

Tờ séc trị giá một vạn euro mà ông ta đưa ra, hoàn toàn đúng định dạng.

 

Séc là thật.

 

Tôi nhanh chóng tính toán trong đầu số tiền này có thể trả tiền nhà trong bao lâu, rồi lặng lẽ cầm lấy cọ vẽ.

 

Lần này, tôi lấy màu đen trắng xám làm chủ đạo, vẽ một bức tranh trừu tượng với tông màu u ám.

 

Điểm màu duy nhất trong bức tranh là đôi môi đỏ tươi của người phụ nữ.

 

Không ngờ ông lão xem xong thì im lặng hồi lâu, chẳng nói gì, cầm bức tranh đi mất.

 

Từ đó về sau, ông lão này đều đến đây vào giờ này mỗi ngày, đợi tôi.

 

Mỗi lần đến, ông ta đều bảo tôi vẽ cùng một bức tranh.

 

Tôi giống như Da Vinci vẽ trứng, đối diện với người phụ nữ chỉ có một góc nghiêng mờ ảo này, vẽ ròng rã hai tháng.

 

Ông lão rất kén chọn, tính tình cũng rất kỳ quặc.

 

Tôi vẽ mấy trăm bức, số tác phẩm khiến ông ta hài lòng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Thời gian tôi vẽ tranh ngoài phố gần như đều bị ông ta chiếm hết.

 

May là ông ta trả cho tôi một khoản tiền không nhỏ mỗi ngày, cuộc sống của tôi cũng khá giả hơn nhiều.

 

Thậm chí còn dư tiền gửi về nước, nhờ người thân tìm một luật sư giỏi giúp bố tôi kiện tụng.

 

Cho đến một ngày, vì nhận được một công việc mới, tôi đến muộn hai tiếng.

 

8

 

Lúc đó tôi đang mặc bộ đồng phục bẩn thỉu, mặt mày lem luốc, vẽ tranh màu cho du thuyền.

 

Cả người chẳng có hình tượng gì.

 

Phó Vân, chính là lúc này tìm đến tôi.

 

"Cô Hạ, tiện nói chuyện không?"

 

Tôi quay đầu lại, bất ngờ đập vào mắt là một đôi mắt đẹp.

 

Người đàn ông có khuôn mặt châu Á điển trai, rất cao, ăn mặc rất thời trang, đứng giữa một đám người da trắng cũng rất nổi bật.

 

Quan trọng hơn là anh ta rất giống Cố Hoài Sâm.

 

Có lẽ vì hôm đó nắng quá gắt, thời tiết quá nóng.

 

Đầu óc tôi choáng váng.

 

Lúc đó tôi đang đứng trên một chiếc thang cao.

 

Phó Vân đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn tôi.

 

Tôi hỏi anh ta: "Sao anh biết tôi họ Hạ?"

 

Anh ta cười nói: "Tôi không chỉ biết cô họ Hạ, còn biết chuyện của bố cô.

 

"Cô xuống đây, chúng ta nói chuyện làm ăn."

 

Nghe nói có tin tức của bố, lòng tôi thắt lại.

 

Khi nhảy xuống khỏi thang vì quá vội, tôi không đứng vững, lảo đảo hai bước.

 

Cây cọ trong tay tôi vô tình vẩy sơn vào người anh ta.

 

Người đàn ông mặc một bộ đồ đen, vết sơn trắng trên đó vô cùng chói mắt.

 

Tôi lập tức hết choáng váng, tỉnh táo lại.

 

Chiếc áo khoác gió đen trên người anh ta trông có vẻ bình thường nhưng thực chất giá trị lên đến hàng chục vạn.

 

Trước đây, tôi nhắm mắt cũng có thể mua mười cái.

 

Nhưng bây giờ, tôi vẽ mười bức tranh tường cũng không kiếm được chừng ấy tiền.

 

Tôi tái mặt: "Xin lỗi, tôi..."

 

Tôi định nói, tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể cho tôi viết giấy nợ để trả dần không.

 

Nhưng anh ta đã ngắt lời tôi: "Quả nhiên là sinh viên xuất sắc của Học viện Mỹ thuật, ban đầu tôi còn thấy chiếc áo này u ám, định vứt đi rồi, không ngờ cô Hạ tiện tay vẩy một cái, lại biến phế thành bảo, biến chiếc áo này thành một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị, về nhà tôi phải cất giữ cẩn thận."

 

Anh ta nói vài câu đã hóa giải sự bối rối của tôi, rồi chỉ tay sang một bên.

 

"Bên cạnh có một quán cà phê, về chuyện của bố cô, chúng ta qua đó ngồi nói chuyện từ từ nhé?"

 

9

 

Phó Vân nói, vụ kiện của bố tôi rất khó khăn.

 

Nếu không trả được tiền, có thể sẽ phải ngồi tù.

 

Nghe nói bố tôi sẽ phải ngồi tù, tôi lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt rơi lã chã.

 

Phó Vân rất lịch sự đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

 

"Vì vậy, tôi muốn nói chuyện làm ăn với cô Hạ.

 

"Số tiền nợ mười ba tỷ kia, tôi sẽ trả thay bố cô, vụ kiện của bố cô, sẽ do đoàn luật sư giỏi nhất của Phó thị xử lý, còn cô Hạ cần giúp tôi một việc."

 

Anh ta lấy một bức ảnh trong điện thoại ra.

 

"Cô Hạ đã gặp ông ấy chưa?"

 

Tôi nhìn thoáng qua, gật đầu.

 

Người trong ảnh chính là ông lão tìm tôi vẽ tranh mấy hôm nay.

 

Phó Vân nói: "Ông ấy là bố tôi, Phó Như Sơn."

 

Tôi kinh ngạc mở to mắt.

 

Tôi đã từng nghe đến tên Phó thị.

 

Một gia tộc giàu có bậc nhất, giàu có ngang ngửa cả một quốc gia.

 

Thảo nào ông lão kia lại xuất thủ hào phóng như vậy.

 

Phó Vân nói: "Chiều nay, ông ấy đột nhiên phát bệnh, đòi tìm một họa sĩ vẽ tranh ngoài phố.

 

"Tôi điều tra mới biết, người vẽ tranh cho bố tôi trong thời gian này là cô Hạ."

 

Tôi bừng tỉnh.

 

"Vậy... anh đến đây là để tìm tôi vẽ tranh cho ông ấy sao?"

 

Ngay sau đó, lời Phó Vân nói ra khiến tôi phun cả ngụm cà phê ra ngoài.

 

"Không, tôi muốn mời cô Hạ kết hôn với bố tôi."

 

10

 

Điều này thật vô lý!

 

Hôn nhân thương mại trong giới nhà giàu rất phổ biến.

 

Nhưng tôi chưa từng nghe nói đến chuyện con trai đẩy người cha bảy mươi tuổi của mình ra để kết hôn.

 

Tôi đỏ mặt tía tôii, lắp bắp nói: "Cái này... cái này không ổn đâu... Tôi còn nhỏ hơn anh..."

 

Không ngờ Phó Vân lại cười tủm tỉm an ủi tôi: "Bố tôi tuy lớn tuổi hơn một chút nhưng ông ấy sắp chít rồi.

 

"Đợi ông ấy chít, tôi sẽ cho cô một khoản hồi môn hậu hĩnh, rồi tìm cho cô một mối hôn sự tốt.

 

"Cô yên tâm, những người phụ nữ góa chồng của Phó gia chúng tôi vẫn rất được ưa chuộng trên thị trường mai mối."

 

Tôi giật giật khóe miệng, đầu óc ong ong.

 

Có lời đồn rằng, Phó Như Sơn mệnh cứng khắc vợ, cưới đến ba người vợ, đều bị khắc chít.

 

Cũng có bậc thầy phỏng đoán rằng, Phó Như Sơn sống đến bảy mươi tuổi mà vẫn không bệnh tật là vì ông ta đã mượn tuổi thọ của ba người vợ.

 

Bất kể sự thật thế nào, việc ông ta cưới vợ nào cũng yểu mệnh là thật.

 

Nếu tôi thật sự gả qua đó, không biết ai sẽ chít trước.

 

"Tôi có thể hỏi Phó tổng một chút được không, tại sao anh lại muốn tôi... kết hôn với bố anh? Bố anh tái hôn có lợi gì cho anh?"

 

Phó Vân ngồi đối diện tôi, cười như một con cáo: "Tất nhiên là tôi có lý do của tôi, cô Hạ chỉ cần trả lời tôi, cô có đồng ý không.

 

"Tôi nghĩ, với hoàn cảnh hiện tại của cô Hạ, cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn."

 

Tôi nắm chặt tay, lòng buồn bã.

 

Anh ta nói đúng.

 

Bây giờ tôi còn tư cách gì để lựa chọn nữa chứ?

 

Tôi ngẩng đầu, hít sâu: "Được, chỉ cần Phó tổng có thể giúp bố tôi vượt qua khó khăn, anh bảo tôi làm gì cũng được."

 

Nụ cười của Phó Vân càng sâu hơn.

 

"Thỏa thuận."

 

11

 

Phó Vân nói được làm được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...