Đường Lam

Chương 2



06

 

Đúng như ta dự đoán, hành động này của Thái Tử đã chọc giận Hoàng đế, ngay tại triều đình đã bị quở trách.

 

Trên đường trở về, hắn không có chỗ phát tiết cơn giận, đi được nửa đường thì bỏ ta lại một mình, cưỡi ngựa đi mất.

 

Đi ngang qua phố dài, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc——Đường Khinh La.

 

Nàng mặt mộc, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, học theo ta năm xưa bán đậu phụ ngoài phố.

 

Thái Tử mặc đồ sang trọng đang trò chuyện với nàng.Chỉ thấy Đường Khinh La sắc mặt kiên cường, cắn môi, nước mắt lưng tròng.

 

Đối mặt với Thái Tử cáo buộc ta tham mộ hư vinh, ép nàng gả cho ăn mày.

 

Ta xoa xoa trán, bảo Hà Diệp đi nhanh một chút.

 

Nhưng dù xe ngựa có nhanh đến mấy cũng không bằng cưỡi ngựa.

 

Thái Tử về phủ trước ta một bước, thậm chí còn đóng chặt cửa phủ trước.

 

Hà Diệp đi gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại, quyết định đóng cửa nhốt ta ở bên ngoài để ta mất mặt.

 

Xung quanh bắt đầu có dân chúng tụ tập, chỉ trỏ vào xe ngựa.

 

Hà Diệp lại gõ cửa mấy lần nhưng vẫn không mở được.

 

Thấy đám đông vây quanh ngày càng đông, nàng sốt ruột xoay vòng vòng, đôi mắt đỏ hoe như thỏ.

 

[Thái Tử phi, phải làm sao bây giờ?]

 

Ta rút trâm vàng trên đầu đưa cho Hà Diệp.

 

[Ngươi tiếp tục gõ cửa, nói với những người bên ngoài rằng Thái Tử bị điếc, nhờ mọi người giúp đỡ gọi to một chút. Nếu có thể gọi mở cửa, mỗi người thưởng 5 lượng bạc.

 

[Nếu có ai giúp ta đập vỡ cửa lớn, thưởng 500 lượng bạc, tặng thêm trâm vàng.]

 

Hà Diệp trợn tròn mắt, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn nhận lấy trâm vàng, làm theo lời ta dặn.

 

Có thưởng lớn ắt có người dũng cảm.

 

Không lâu sau, có hai tráng sĩ tiến lên cùng Hà Diệp đập cửa.

 

Tiếng gọi [Thái Tử mở cửa] bên ngoài càng lúc càng lớn.

 

07

 

Thái Tử cuối cùng cũng không nhịn được, sai người ra mở cửa.

 

Ta thong thả xuống xe, từng người cảm ơn những người bên ngoài, rồi mới chậm rãi bước vào.

 

Vừa vào sân, đã bị một đôi tay bóp chặt cổ họng, đè vào tường.

 

[Thái Tử phi, ngươi rất lợi hại nhỉ.

 

[Không những ép em gái ruột thay ngươi gả cho ăn mày, hôm nay còn dám tụ tập đập cửa.

 

[Ngươi có tin ta bóp chết ngươi ngay bây giờ không!]

 

Ta siết chặt bàn tay đang bóp cổ mình, thở phào nhẹ nhõm.

 

[Ngươi tốt nhất là bóp chết ta ngay bây giờ, nếu không, ta không dám đảm bảo rằng quân lương năm ngoái và vụ sập mỏ năm nay có được truyền đến tai Hoàng đế hay không.]

 

Thái Tử sắc mặt đại chấn, lực bóp cổ ta tăng lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

[Ngươi biết được từ khi nào? Ngươi còn biết bao nhiêu?]

 

Tất nhiên là ta biết được khi điều tra ngươi kiếp trước. Nếu không, chỉ dựa vào tên vô dụng Tam Hoàng Tử kia, làm sao có thể thắng được Thái Tử có nền tảng vững chắc như ngươi?

 

Nhưng ta không định nói cho hắn biết.

 

[Ta biết tất cả. Quý Vân Châu, nếu hôm nay ta chết ở đây, chuyện ngươi kết bè kéo cánh, tham ô quan ngân, nuôi quân riêng sẽ được trình lên trước mặt Hoàng đế vào ngày mai.

 

[Ngươi đoán xem, đến lúc đó Hoàng đế có tha cho ngươi không?

 

[Ngươi có biết tại sao ngươi là Thái Tử nhưng vẫn phải ở ngoài cung, không thể vào Đông Cung không?]

 

Hắn từ từ buông tay, vẻ mặt đầy vẻ khó tin.

 

[Ngươi còn biết bao nhiêu?]

 

Ta bình thản nhìn hắn: [Biết tất cả, hiểu tất cả.]

 

Sắc mặt hắn tối sầm lại, có vài khoảnh khắc, ta cảm thấy hắn sẽ giết ta.

 

Nhưng hắn không dám đánh cược, chỉ dám ước định ba điều với ta, ta giúp hắn giữ bí mật, phò tá hắn lên ngôi, hắn hứa sẽ phong ta làm Hoàng hậu, từ nay về sau không làm khó ta nữa.

 

08

 

Ngày hôm sau, Triệu Lương Đệ tìm đến Thái Tử khóc lóc kể lể, muốn Thái Tử trừng phạt ta.

 

Nhưng lại bị Thái Tử lột bỏ y phục màu đỏ, đuổi ra khỏi cửa, cấm túc một tháng.Nàng không hiểu, vì sao chỉ một đêm mà Thái Tử ngày hôm trước còn dung túng nàng coi thường tôn ti trật tự, dùng lời lẽ nhục mạ ta, lại trở nên khác hẳn như hai người.

 

Nhưng ta biết, đây là lễ vật đầu tiên của Thái Tử, cũng là quyết tâm hợp tác chân thành với ta.

 

Hà Diệp vui vẻ chạy đến báo tin vui nhưng thấy ta không hề có chút gợn sóng nào.

 

[Thái Tử phi, chẳng lẽ người không vui sao? Thái Tử để tâm đến người, vì người mà trách phạt phi tần được sủng ái nhất.]

 

Ta vẽ xong bức tranh Hàn Sơn Thọ Tùng trên tay, nhẹ nhàng đặt bút xuống.

 

[Hà Diệp, ngươi cho rằng một nữ tử nên sống như thế nào mới gọi là tốt?]

 

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lắc đầu, không biết trả lời thế nào.

 

[Có phải giống như Triệu Lương Đệ không, tìm một chủ quân sủng ái mình, trở thành chim hoàng yến. Khi vui thì trêu chọc sủng ái, khi không vui thì đá một cước?] Ta hỏi nàng.

 

[Hay là giống như ta, gả vào nhà quyền quý, mở mắt ra đã thấy phu quân có ba vợ bốn thiếp, chịu đủ sự khiêu khích, còn phải độ lượng rộng rãi với người khác?

 

[Hay là giống như những nữ tử bình thường, gả cho một người lương thiện, nam cày nữ dệt, sống hết quãng đời còn lại?]

 

Hà Diệp lắc đầu, khó hiểu hỏi ta.

 

[Thái Tử phi, những điều này chẳng phải đều tốt sao?]

 

Ta nhìn vào mắt nàng, từng chữ từng chữ nói.

 

[Tốt, những điều này đều tốt nhưng không phải là điều tốt của ta.

 

[Hà Diệp, ngươi có từng nghĩ rằng, một nữ tử cả đời không chắc chắn phải gả chồng, cũng không chắc chắn phải dựa dẫm vào nhà chồng.

 

[Tại sao nam nhân có thể ra làm quan, còn nữ nhân chỉ có thể quanh quẩn trong hậu cung, trở thành vật phụ thuộc của nam nhân, mang họ chồng.

 

[Ở Thái Phó Phủ, ta là tiểu thư Thái Phó Phủ, gả cho Thái Tử, ta là Thái Tử phi nhưng có ai biết ta tên là Đường Lam không?]

 

Hà Diệp hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.

 

Ta vỗ vai nàng, dặn nàng cất bức tranh này đi, sau này có thể bán được tiền.

 

Những lời này hôm nay, ta không chắc Hà Diệp có thể hiểu được bao nhiêu.

 

Nhưng mục tiêu cả đời này của ta rất lớn, nếu những người gần gũi với ta đều không thể tỉnh ngộ thì nói gì đến những người khác.

 

09

 

Ngoài việc làm tốt công việc Thái Tử phi và thường ngày giúp Thái Tử bày mưu tính kế.

 

Ta còn dành nhiều tâm sức hơn vào việc đầu tư kinh doanh và thu hút nhân tài.

 

Cuối cùng, muốn lên ngôi cửu ngũ, hai thứ cần thiết là binh và tài.

 

Binh, vẫn chưa đến lúc.

 

Nhưng tài, ta có của hồi môn và lại biết trước, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn kiếp trước.

 

Ta dùng một nửa của hồi môn để kinh doanh, một nửa để khơi thông quan hệ.

 

Kiếp này có Thái Tử làm chỗ dựa, mọi chuyện đều dễ dàng hơn rất nhiều.

 

Không ai dám gây chuyện ở cửa hàng của ta, cũng không ai dám làm khó ta trong thủ tục.

 

Chỉ trong vòng nửa năm, tài sản của ta đã tăng lên gấp mấy lần, cửa hàng mở khắp kinh thành.

 

Một ngày nọ, ta và Hà Diệp đang đi thị sát các cửa hàng trong thành.

 

Nghe thấy dân chúng bàn tán, nói rằng kinh thành xuất hiện điềm lành.

 

Có một hộ gia đình, nước giếng bỗng dưng phun ra nước vàng, ban đêm tỏa ra ánh sáng vàng, còn có tiếng rồng gầm ẩn ẩn, nghi là có chân long giáng thế.

 

Ta lập tức cảnh giác, phái người đi điều tra.

 

Nhưng phát hiện ra tất cả những điều này đều là do Đường Khinh La bày trò.

 

Mới thành thân được nửa năm, nàng đã không kìm được muốn công khai thân phận thực sự của Tam Hoàng Tử.

 

Thật là ngu ngốc.

 

Kiếp trước ta vừa giả vờ bán đậu phụ, vừa tung tin tức, ngầm liên lạc với bộ hạ cũ của mẫu phi Tam Hoàng Tử.Phải đến khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi mới dám lộ diện trước mọi người.

 

Nhưng kiếp này vào thời điểm này, Tam Hoàng Tử không có binh không có tài, mạo muội hồi cung sẽ phải đối mặt với vô số mũi tên sáng mũi tên tối.

 

Chỉ dựa vào tình cảm cha con của Hoàng Đế thì được bao nhiêu?

 

Khi Thái Tử tìm đến ta, điềm lành đã được rước vào Hoàng Cung.

 

Hoàng Đế ở điện Kim Loan liên tục nói ba chữ [giống].

 

Ngay tại chỗ lấy máu nhận thân, phong Lý Tư Thần làm Tam Hoàng Tử, ban phủ đệ cho hoàng tử.

 

Còn Đường Khinh La thì thuận thế trở thành Tam Hoàng Tử phi.

 

Một thời gian, uy phong không ai sánh bằng.

 

10

 

Giống như kiếp trước, Hoàng Đế vô cùng cưng chiều đứa con trai mất mà tìm lại được này.

 

Những phần thưởng như nước chảy liên tục được đưa vào Tam Hoàng Tử Phủ.

 

Hơn nữa còn thường xuyên triệu vào Cung Trung để dạy Tam Hoàng Tử cách trị quốc.

 

Thể hiện rõ ân sủng của hoàng đế.

 

Còn Thái Tử gần đây vì dẹp giặc không hiệu quả nên liên tục bị Hoàng Đế trách mắng.

 

Hai bên đối lập nhau, triều cục bất ổn, lời đồn đổi ngôi nổi lên khắp nơi.

 

Hành động này càng làm cho dã tâm của Đường Khinh La lớn mạnh.

 

Tiệc gia đình ở Cung Trung, nàng ta chặn ta ở sau giả sơn Thái Sơ Trì, vuốt ve đầy đầu châu báu, chế nhạo nói.

 

[Chị xem bản lĩnh của em thế nào?

 

[Bây giờ Thái Tử bị Bệ hạ ghét bỏ, nếu chị quỳ xuống học tiếng chó ngay bây giờ.

 

[Ngày sau Tam Hoàng Tử lên ngôi, em gái có thể tha cho chị một mạng.]

 

Hà Diệp trợn tròn mắt, tức giận đến run tay.

 

Ta nhẹ nhàng véo nàng, cười nhạt.

 

[Muội muội cẩn thận lời nói, đã là chuyện ngày sau, bây giờ nói trước thì còn quá sớm, chưa biết ai sẽ thắng ai.]

 

Sắc mặt Đường Khinh La hơi biến đổi, tức giận liếc ta một cái.

 

[Đường Lam, ngươi chính là vịt chết cứng mỏ, đợi đến khi Thái Tử bị phế, ta xem ngươi còn vênh váo được đến mức nào.]

 

Ta lười đôi co với nàng ta, nhấc chân trực tiếp bước qua nàng ta.

 

[Khinh La, Thái Tử không phải là người có thể bị phế chỉ bằng vài lời nói tàn nhẫn.]

 

Kiếp trước, Tam Hoàng Tử vừa được tìm thấy không lâu thì Thái Tử đã bị phế truất.

 

Đường Khinh La chỉ nghĩ là Hoàng Đế để ý đến Tam Hoàng Tử nên mới phế Thái Tử.

 

Thực ra không phải vậy.

 

Thái Tử bị phế truất là vì ta đã thu thập đủ chứng cứ về việc Thái Tử bất trung.

 

Để Tam Hoàng Tử trong những ngày thường xuyên ở bên cạnh Hoàng đế, từng việc một tiết lộ cho Hoàng Đế, khiến hoàng đế nghi ngờ.

 

Cuối cùng phát tác trong việc dẹp giặc, bãi miễn Thái Tử.

 

Kiếp này, nàng ta chỉ dựa vào việc dẹp giặc không hiệu quả mà muốn đổi ngôi thì quả là quá ngây thơ.

 

11

 

Lại qua một tháng, Thái Tử bị thương trở về, giao lại chính sự để tĩnh dưỡng.

 

Hoàng Đế giao phần lớn chính sự trong tay Thái Tử cho Tam Hoàng Tử.

 

Càng khiến Tam Hoàng Tử được chú ý.

 

Cùng với việc Tam Hoàng Tử ngày càng được sủng ái, Đường Khinh La càng trở nên kiêu ngạo.

 

Trong tiệc Bách Hoa của Trường Công Chúa, nàng ta vào chỗ trước ta một bước, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp ngồi vào vị trí trên cùng.

 

Người hầu bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:

 

[Hoàng tử phi, đây là chỗ của Thái Tử phi.]

Chương trước Chương tiếp
Loading...