Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Độc Thân Nhờ Cún
Chương 6
Khi bò dậy... tôi không bò dậy được.
...
Tôi được những người dân nhiệt tình đưa đến bệnh viện.
Sau khi chụp phim, bác sĩ nói với tôi rằng chân phải của tôi bị gãy.
Tôi nằm rất an tường trên giường bệnh, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.
Tối nay ăn lẩu thịt chó nhỉ?
18
Ngày thứ hai nhập viện, tôi nhận được cuộc gọi của Tề Việt.
Dưới ánh mắt dò xét của Chu Chu, tôi nhấn nút nghe.
[Alô?]
Tề Việt: [Là anh.]
Tôi: [Anh... hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?]
Tề Việt cười khẽ: [Ừ nhưng còn một số việc phải xử lý, e rằng phải mất vài ngày nữa mới về được.]
[Có lẽ anh vẫn phải phiền em chăm sóc Thúy Hoa thêm.]
Tôi cúi đầu nhìn chân mình đang bó bột, rồi liếc nhìn Chu Chu bên cạnh.
Bây giờ Tiểu Đản và Thúy Hoa đều ở chỗ cô ấy.
Thấy tôi không nói gì, Tề Việt: [Sao vậy?]
[Không sao.] Tôi hoàn hồn, [Không vấn đề gì, cứ để ở đây là được, em chắc chắn sẽ chăm sóc chúng thật tốt.]
Chúng tôi trò chuyện.
Chu Chu đẩy tôi ra khỏi phòng bệnh bằng xe lăn, ra ngoài hít thở không khí.
Tôi hỏi anh: [Nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ chứ? Anh không bị thương chứ?]
Tề Việt giọng chắc nịch: [Rất suôn sẻ, anh cũng ổn vài ngày nữa là về được.]
Tôi gật đầu: [Ừm ừm.]
Trong lúc nói chuyện, Chu Chu đẩy tôi rẽ qua một góc cua.
Cùng lúc đó, một giọng nói truyền đến từ phía đối diện và trong tai nghe.
[Khả Lộc, đợi anh về, em có thể mời anh ăn cơm lần nữa không?]
Tôi kinh hoàng nhìn người đối diện.
Anh ta cũng ngạc nhiên nhìn tôi, điện thoại rơi xuống đất với một tiếng "Bịch."
Tề Việt ngồi trên xe lăn, chân trái bó bột, mặc áo bệnh nhân nhìn tôi chằm chằm.
Chu Chu ở phía sau cười: [Đây là cảnh sát Tề sao?]
[Hai người thật thú vị, ghép lại với nhau cũng không ghép được một đôi chân lành lặn.]
19
Mười phút sau, tôi và Tề Việt ngồi cùng nhau ở khu vực nghỉ ngơi của bệnh viện, vừa buồn cười vừa bất lực.
Tôi chỉ vào chân anh: [Sao lại thế này?]
Tề Việt cười khổ: [Làm nhiệm vụ thì bị xe đâm.]
Anh ta lại chỉ vào chân tôi: [Còn em?]
Tôi nhăn mặt: [Dắt chó đi dạo thì bị chúng kéo xuống mương.]
Tôi và Tề Việt nhìn nhau, rồi cùng lúc cười phá lên quay mặt đi.
Đây là chuyện gì thế này!
Nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, tôi hỏi anh.
[Vậy sao anh lại nói với em là anh vẫn ở nơi khác, phải mất vài ngày nữa mới về được?]
Tề Việt ngẩn người, có vẻ hơi ngượng ngùng: [Không muốn em nhìn thấy dáng vẻ này của anh.]
Trước đây, anh luôn hoàn hảo, tỏa sáng trước mặt tôi.
Dáng vẻ lúng túng này khiến anh trở nên sinh động hơn.
tôi cười: [Có gì đâu?]
Tề Việt quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc: [Có chứ.]
Tôi ngẩn người: [Hả?]
Tề Việt: [Anh luôn muốn thể hiện trước em hình ảnh tốt nhất của mình.]
[Anh nghĩ, như vậy thì sau này khi anh theo đuổi em, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.]
Tôi: [!]
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
Dưới ánh mắt của anh, Tôi hiếm khi lắp bắp: [Anh đây là…]
Tề Việt: [Có hơi vội vàng.]
[Nhưng anh thực sự đang tỏ tình.]
Anh dời mắt nhìn cây xanh không xa: [Hai năm trước, em gọi điện cho anh, đến tận bây giờ anh vẫn không quên, đêm hôm đó, giọng nói của em, với anh mà nói chính là âm thanh của thiên đường.]
[Sau đó anh đã tìm em trong câu lạc bộ nhưng cũng nghe nói lúc đó em đã có bạn trai.]
[Anh không muốn làm phiền em nữa.]
[Nhưng bây giờ thì khác rồi, em đã chia tay.]
Tề Việt nhìn tôi: [Nếu có thể, anh muốn làm lại kẻ tiểu nhân.]
Làm lại kẻ tiểu nhân, thừa nước đục thả câu.
Đầu óc tôi choáng váng.
Có chút không hiểu ý anh.
Đây là đang tỏ tình sao?
Tôi được tỏ tình sao?
…
Bầu trời trên đầu xanh ngắt, tòa nhà bên cạnh trắng muốt, uy nghiêm.
Đây không phải bệnh viện, đây là thiên đường phải không?
20
He he he.
Tôi thoát ế rồi.
21
[Cười ngốc nữa là tớ ném cậu ra ngoài đấy.]
Chu Chu nhét quả táo đã gọt vào miệng tôi.
Tôi cắn một miếng táo: [He he.]
Chu Chu đứng trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên cao xuống: [Là bạn thân của cậu, tớ phải nhắc cậu hai điều.]
Tôi: [Cậu nói đi.]
Chu Chu giơ một ngón tay: [Thứ nhất, cậu đừng quên lúc đầu quen biết Tề Việt thế nào.]
Tôi ngừng cắn táo: [Trộm chó mà quen.]
Chu Chu: [Lúc đó còn có ai ở đó?]
Quả táo trong miệng tôi không còn thơm nữa: [Mẹ anh ấy.]
Chu Chu gật đầu: [Vậy nên trong ấn tượng của mẹ anh ấy, cậu chính là cô gái trộm chó.]
Tôi hoảng sợ.
Cô ấy nói đúng rồi!
Ấn tượng đầu tiên này có lẽ không ai tệ hơn tôi!
[Thứ hai!]
Chu Chu tăng âm lượng.
Tôi sợ hãi nhìn cô ấy: [Còn gì nữa?]
Chu Chu ho vài tiếng, sau đó đưa điện thoại của mình cho tôi.
[Anh cảnh sát vừa đẩy Tề Việt, cậu có thể xin được WeChat của anh ta chứ?]
Tôi liếc Chu Chu, sau đó cười gian.
22
Hai tháng sau, Thúy Hoa sinh con.
Nửa đêm, tôi bắt taxi vội vã đến nhà Tề Việt.
Chạy quá vội, bên trong áo khoác mặc đồ ngủ.
Trong giày có tất nhưng mỗi bên một chiếc.
Tôi đứng trước mặt mẹ Tề Việt, bắt đầu bấu chặt ngón chân xuống đất.
Hối hận.
Rất hối hận.
Bà nhìn tôi, bừng tỉnh: [À, cô là…]
Tôi trực tiếp nhận tội: [Đúng vậy, cháu chính là người đã đến nhà bác trộm chó.]
[Tôi đã nhận ra lỗi lầm nghiêm trọng của mình, xin bác hãy tha thứ cho cháu.]
Mẹ Tề Việt cười: [Cô chính là cô gái đã cứu Thúy Hoa lúc trước phải không?]
Tôi ngẩn người: [Hả?]
Bà nắm tay tôi: [Tề Việt đã kể cho bác nghe hết rồi, lúc đó may nhờ có cháu.]
Tôi đỏ mặt: [Không, không có gì.]
…
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Tề Việt ở bên trong gọi tôi một tiếng:
[Khả Lộc! Thúy Hoa sắp sinh rồi!]
Tôi vội vã chạy vào, chuẩn bị đỡ đẻ.
Quá trình sinh con diễn ra rất suôn sẻ.
Thúy Hoa sinh được năm đứa con.
Năm đứa chó Husky thuần chủng.
Tôi nhìn chúng, tim như muốn tan chảy.
Tôi đụng vào cánh tay Tề Việt: [Này.]
[Nhiều chó Husky như vậy, nhà anh có đủ đồ để chúng phá không?]
Tề Việt cười: [Không phải còn nhà em sao?]
Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu: [Anh nói cũng đúng.]
…
[Hết truyện.]