Đám Cưới Của Ba Người

Chương 4



Chúng tôi vừa đến bãi đậu xe, còn chưa tìm thấy xe, đột nhiên có một bóng người lao đến từ bên cạnh, trực tiếp ôm lấy tôi.

 

Tôi lập tức dùng một chiêu quật ngã qua vai, quật đối phương ngã xuống đất!

 

Phương Chi Chi thì lạnh mặt gọi người: [Mau đến đây!]

 

[Đừng gọi, đừng gọi người, là tôi...]

 

Bóng người trên mặt đất yếu ớt gọi hai tiếng, rồi bò dậy.

 

Tôi kéo Phương Chi Chi giữ khoảng cách với anh ta, nhìn kỹ lại thì ra là Đằng Dương.

 

Một thời gian không gặp, anh ta như lột da, trở nên đen và gầy.

 

Quần áo trên người anh ta vẫn là tôi mua lúc trước nhưng bây giờ mặc vào, trông rộng hơn nhiều.

 

Đằng Dương như già đi rất nhiều, ngoài khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt cũng đục ngầu hơn nhiều, nhìn chúng tôi chằm chằm, môi mấp máy.

 

Anh ta hẳn là đến tìm tôi nên khi nhìn thấy Phương Chi Chi, ngược lại lại không nói nên lời.

 

Phương Chi Chi giận dữ mắng: [Anh còn biết xấu hổ không, dây dưa với tôi xong, lại đến dây dưa với Minh Na! Làm ơn đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, nhìn thấy anh là thấy xui xẻo!]

 

Đằng Dương đáng thương mở miệng: [Chi Chi, xin lỗi... Anh, anh muốn nói chuyện riêng với Na Na...]

 

Phương Chi Chi dựng ngược lông mày: [Anh nghĩ hay lắm! Tôi...]

 

[Chi Chi.]

 

Tôi ngăn cô ấy lại: [Để tôi nói chuyện riêng với anh ta.]

 

Bị dây dưa như thế này mãi cũng không phải là chuyện, chi bằng nói rõ ràng, để anh ta sau này đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.

 

Phương Chi Chi tính tình nóng nảy, tôi đến làm người nói chuyện này là hợp lý nhất.

 

Chi Chi nghi hoặc nhìn tôi nhưng vẫn đồng ý.

 

Cô ấy dặn đi dặn lại, thấy không ổn thì gọi người, cô ấy sẽ đợi tôi ở gần đó.

 

Tôi nhìn Đằng Dương: [Anh muốn nói gì?]

 

Đằng Dương lấy ra từ trong túi một tờ báo cáo kiểm tra đã nhàu nát, mở ra cho tôi xem.

 

[Na Na, anh bị bệnh nan y...]

 

Ngày trên báo cáo là nửa tháng trước, kết quả chẩn đoán là ung thư gan giai đoạn cuối, tên chính là Đằng Dương.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, gầy trơ xương, nhãn cầu vàng, hơi thở uể oải, trông rất đáng thương...

 

Nhưng thì sao chứ?

 

chẳng lẽ mong tôi thương hại anh ta sao?

 

Tôi cong môi: [Anh vất vả rồi, diễn giống thật đấy.]

 

Đằng Dương vội vàng nói: [Anh không diễn, anh thực sự bị bệnh...]

 

[Cho dù thực sự bị bệnh thì liên quan gì đến tôi?] Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta, [Đã bị bệnh thì đi chữa bệnh cho tốt, dây dưa với chúng tôi cũng không khiến anh khỏi bệnh được.]

 

Thấy tôi định đi, Đằng Dương nắm chặt tay tôi.

 

Hốc mắt anh ta tràn đầy nước mắt: [Anh còn trẻ, còn chưa muốn chết, Na Na, chúng ta quen nhau từ hồi cấp ba, giờ lại yêu nhau được nửa năm, em nỡ nhìn anh đi vào con đường chết sao?]

 

Tôi bị anh ta chọc cười, hỏi: [Vậy anh muốn thế nào?]

 

Anh ta hùng hồn nói: [Na Na, anh tin em vẫn còn tình cảm với anh, người anh yêu vẫn luôn là em, chỉ là bên ngoài cám dỗ quá nhiều, nhất thời anh không kiềm chế được...]

 

[Anh thề, sau này sẽ không chơi bời lung tung nữa, chúng ta làm lại được không? Bố mẹ anh cũng đồng ý giao toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà cho em, chúng ta kết hôn, sinh một đứa con...]

 

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, anh ta muốn để lại hậu duệ!

 

Tôi đồng ý nói chuyện riêng đã khiến anh ta tự tin, khiến anh ta cho rằng tôi vẫn còn tình cảm với anh ta, rồi sau đó mặt dày vô sỉ bảo tôi sinh con cho anh ta!

 

Loại gen kém chất lượng này, có cần thiết phải truyền lại không?

 

Tôi bật cười, nhìn Đằng Dương từ trên xuống dưới.

 

Thật là xấu xí đến buồn cười!

 

Bị ánh mắt tôi nhìn chằm chằm, anh ta bồn chồn động đậy chân: [Na Na, em... Em không nói gì tức là đồng ý rồi.]

 

Tôi lạnh nhạt mở miệng: [Bệnh của anh có thể không phải ở gan, mà là ở não.]

 

[Em, em nói gì vậy?]

 

[Đằng Dương, dùng tiền tiết kiệm trong nhà ăn ngon uống ngon, sống nốt những ngày cuối đi, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về anh nữa.]

 

[Em từ chối anh?] Sắc mặt anh ta thay đổi, xanh vàng lẫn lộn.

 

Tôi cười nhẹ: [Từ chối anh thì có gì lạ? Không ai muốn ở bên một tên cặn bã sắp chết cả.]

 

[Chúng ta là bạn học cấp ba...]

 

Tôi ghê tởm nhìn anh ta: [Nếu tôi biết sớm anh là loại người như vậy, hồi cấp ba tôi đã chuyển trường rồi.]

 

Không muốn lãng phí thời gian nữa, tôi nhổm dậy định đi.

 

Cổ tay tôi bị siết chặt, lại bị Đằng Dương nắm lấy.

 

Tôi giật một cái nhưng không giật ra được.

 

Anh ta trông yếu ớt nhưng sức lực không nhỏ.

 

Anh ta nhăn nhó, nghiến răng nói nhỏ: [Na Na, em và Phương Chi Chi liên thủ tính kế anh, anh không chọc vào được nhà họ Phương nhưng chọc vào được em!]

 

[Em sinh cho anh một đứa con, chúng ta xóa nợ, nếu không, anh sẽ không tha cho em!]

 

Giận dữ dâng trào, tôi giơ tay còn lại, tát anh ta một cái.

 

[Cút!]

 

Đằng Dương bị tát lệch mặt, một tia âm u lóe lên trên mặt, anh ta nghiến răng lao tới!

 

9

 

[Đến...]

 

Tôi vừa định gọi người thì đột nhiên một bóng người lao tới, trực tiếp kéo Đằng Dương sang một bên.

 

Sau đó đấm liên tiếp vào mặt anh ta!

 

[Thứ gì thế này, dám bắt nạt em gái tôi!]

 

Mắt tôi sáng lên: [Anh trai!]

 

Đằng Dương bị đánh hai cú đấm, liền nằm vật ra đất giả chết.

 

Anh trai tôi xắn tay áo, phủi bụi trên quần áo, rồi mới đến kiểm tra xem tôi có sao không.

 

Hóa ra anh trai tôi lái xe đến gara nhưng không gọi được điện thoại cho tôi, đành xuống xe tìm người thì gặp Phương Chi Chi.

 

Phương Chi Chi dẫn anh ta đến, vừa đúng lúc nhìn thấy Đằng Dương định ra tay.

 

Tôi vẫn còn sợ hãi: [May mà anh đến, anh trai.]

 

Anh trai cười gật đầu: [Các em không sao là được rồi, lên xe, anh đưa các em về.]

 

Tôi vừa định nói Phương Chi Chi có xe thì cô ấy đã nhanh nhảu nói: [Được, cảm ơn anh trai!]

 

Tôi: [...]

 

Hình như có gì đó không ổn?

 

Tối hôm đó, Phương Chi Chi bắt đầu tám chuyện về anh trai tôi.

 

Phương Chi Chi hoạt bát đáng yêu, gia đình có tiền; anh trai tôi là du học sinh ưu tú, điềm tĩnh tự chủ, hai người khá bổ sung cho nhau.

 

Nghĩ như vậy, cũng không tệ.

 

10

 

Nửa năm sau, phòng tiệc của khách sạn.

 

Tôi đang ở phòng trang điểm, nhìn thợ trang điểm trang điểm cho mẹ chồng mới.

 

Chiếc váy cưới thanh lịch và quý phái, mẹ chồng mới xinh đẹp rạng rỡ, mọi thứ đều giống hệt như đám cưới nửa năm trước nhưng khác ở chỗ, chú rể lần này là anh trai tôi.

 

Phương Chi Chi nhất hiện đã thích anh trai tôi, sau đó cô ấy theo đuổi anh ấy rất nhiệt tình.

 

Một cô gái vui vẻ như mặt trời, hầu hết mọi người đều không thể chống đỡ được, anh trai tôi nhanh chóng sa lưới.

 

Sau nửa năm tìm hiểu, hai người nhất trí quyết định kết hôn.

 

Phương Chi Chi tràn ngập hạnh phúc, mơ về cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn.

 

Cô ấy quay sang nhìn tôi, giục tôi trang điểm.

 

[Na Na, mau đi trang điểm đi, cậu làm phù dâu, không thể để người khác cướp mất hào quang được.]

 

Tôi bất lực liếc cô ấy một cái: [Trước đây gọi tôi là chị Minh Na, bây giờ gọi thẳng là Na Na rồi.]

 

Ban đầu tôi không muốn làm phù dâu nhưng không chịu nổi cô ấy nài nỉ nên vẫn đến.

 

Phương Chi Chi làm mặt quỷ: [Ai bảo bây giờ tôi là chị dâu của cậu.]

 

Đang trang điểm, điện thoại của hai chúng tôi đột nhiên cùng reo một tiếng.

 

Phương Chi Chi liếc nhìn, cười nói: [Tiền bồi thường của chị dâu cuối cùng cũng về rồi.]

 

Cô ấy đã kiện Đằng Dương nhưng anh ta không chịu trả tiền, nhanh chóng trở thành kẻ lại nợ.

 

Nhưng không ngờ, sau nửa năm, khoản tiền bồi thường này lại được trả về.

 

Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện: [Hình như trước đây Đằng Dương đã mua bảo hiểm thương mại, nếu anh ta thực sự bị bệnh, anh ta sẽ được bồi thường, chỉ là thủ tục hơi lâu, tính thời gian thì đúng vào khoảng này.]

 

Phương Chi Chi chớp chớp mắt: [Chẳng lẽ Đằng Dương thực sự bị ung thư gan?]

 

Anh trai tôi đã trở về, Đằng Dương không dám đến quấy rầy tôi nữa.

 

Sau đó anh ta biến mất, nghe nói là đã nhập viện.

 

Nhưng tôi và Phương Chi Chi đều nhất trí cho rằng, anh ta đã làm giả một giấy chẩn đoán để lừa lấy sự thương hại.

 

Nửa năm nay chúng tôi cũng không quan tâm đến anh ta nữa, không biết anh ta sống hay chết, một số việc phải giải quyết, chúng tôi đều ủy thác cho luật sư giải quyết.

 

[Ai mà biết được.]

 

Trong lúc trang điểm, tôi liếc nhìn điện thoại của mình, là tin nhắn của một bạn học cấp ba gửi đến.

 

[Minh Na, cậu biết không, Đằng Dương chết rồi!]

 

Nhướng mày, tôi trả lời đối phương: [Thật sao?]

 

Bạn học trả lời ngay: [Tất nhiên rồi! Có bạn học của chúng ta đã đi dự đám tang, bố mẹ anh ta khóc đến nỗi mắt sắp mù rồi.]

 

Từ một loạt tin nhắn của bạn học, tôi ghép lại được quỹ đạo cuộc sống của Đằng Dương trong nửa năm qua.

 

Anh ta thực sự bị bệnh, ung thư gan, tờ giấy chẩn đoán đó là thật.

 

Nhưng anh ta không có tiền chữa bệnh, còn nợ nần chồng chất, những người bạn tốt mà anh ta gọi là đã cuốn gói rời khỏi thành phố này từ lâu, không giúp được gì, bố mẹ anh ta chỉ còn cách bán căn nhà duy nhất.

 

Mặc dù vậy, anh ta vẫn từng bước đi đến cái chết.

 

Không biết lúc lâm chung, anh ta có cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm không?

 

Hôm nay vừa đúng là ngày tang lễ của anh ta.

 

Tiền bồi thường bảo hiểm thương mại cũng vừa về tài khoản vào hôm nay.

 

Bạn học còn gửi cho tôi một bức ảnh đám tang, hai cụ già trong ảnh khóc đến đứt ruột đứt gan.

 

Bạn học nói: [Người con trai duy nhất không còn nữa, hai cụ già thật đáng thương.]

 

Tôi chớp chớp mắt, đáng thương sao? Khi họ giúp Đằng Dương lừa con gái nhà lành, họ có nghĩ đến những cô gái đáng thương đó không?

 

Cảm ơn bạn học đã cho biết chuyện này, tôi phóng hạ điện thoại, nhìn về phía Phương Chi Chi.

 

[Chi Chi, Đằng Dương chết rồi.]

 

Cô ấy sửng sốt một chút, sau đó lại cười: [Hôm nay đúng là một ngày tốt lành!]

 

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy, tôi không khỏi nghĩ, may mà lúc đó đã kịp thời phát hiện ra hành vi xấu xa của tên đàn ông tồi tệ đó, nếu không thì bây giờ Phương Chi Chi có lẽ đã trở thành một người đàn bà oán hận.

 

Tôi gật đầu: [Đúng là một ngày tốt lành.]

 

(Hết)

Chương trước
Loading...