Cuộc Hôn Nhân Không Điển Hình

Chương 2



[Anh ấy nói anh ấy khá hài lòng, hẳn là không liên quan đến thích hay không thích nhỉ? Hơn nữa tôi cũng không giả vờ được nữa, làm vợ hiền mẹ đảm khó quá, đôi khi tôi còn sợ mình nói mớ, sợ đến nỗi ngủ cũng không ngon. Cứ thế này thì tôi sẽ suy nhược thần kinh mất.]

 

Nhưng bạn thân lại nheo mắt, vẻ mặt không tin.

 

[Cậu giả vờ được bảy năm thì giả vờ được bảy mươi năm, cậu lừa người khác được, còn muốn lừa tôi sao? Có phải đang tự tìm bậc thang để leo xuống không? Nói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì?]

 

Tôi kinh hồn bạt vía, sao cậu ấy lại thông minh thế chứ?

 

Thôi được rồi, kí nhiên cậu đã hỏi thì tôi sẽ khai thật.

 

[Được thôi, cậu cũng biết đấy, để lấy được anh ấy, tôi đã giả vờ hoàn hảo nhất trong bảy năm. Bảy năm đấy, cậu biết bảy năm qua tôi sống thế nào không?

 

[Bấy lâu nay anh ấy thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt mộc của tôi, tại sao? Bởi vì tôi dậy từ năm giờ sáng để trang điểm! Trước khi anh ấy tỉnh dậy, tôi đã trang điểm xong xuôi.

 

[Tôi có ý chí lớn như vậy, như cậu nói, tôi muốn giả vờ bảy mươi năm cũng không thành vấn đề, thậm chí, tôi có thể diễn đến khi đưa anh ấy đi.]

 

Bạn thân bĩu môi khinh thường: [Vậy thì sao? Tại sao không diễn tiếp?]

 

[Bởi vì vô dụng, tôi đã diễn đến mức này rồi, anh ấy vẫn không thích tôi.]

 

Bạn thân tỏ vẻ không hiểu: [Hạ Khai đồng ý kết hôn với cậu, ít nhiều cũng phải thích cậu chứ? Có phải hai người có hiểu lầm gì không?]

 

Tôi xua tay: [Hiểu lầm gì chứ, là tôi tham lam thôi, lúc đầu tôi chỉ nghĩ lấy anh ấy là được, mặc kệ anh ấy có thích hay không nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy, trả giá đơn phương nhiều năm như vậy, bà đây mệt rồi.

 

[Thôi, không nói chuyện này nữa, dù sao cũng chuẩn bị ly hôn rồi, tôi nói cho cô biết, cuốn tiểu thuyết gần đây của tôi, bùng nổ rồi!]

 

Bạn thân nghe đến đây, nâng mặt mình lên, cười ngây ngô: [Tôi đã đọc rồi, nam chính trong đó, Hạ Ly, quả thực là cực phẩm. Đẹp trai, dáng đẹp, tính cách tốt, thời gian nhiều, còn hơi bá đạo, quả thực là lý tưởng của đàn ông. Nhưng mà "Hạ Ly" trong "Ly", sẽ không phải là "Ly hôn" trong "Ly" chứ?]

 

Tôi búng tay một cái: [Là khi viết cuốn sách này, tôi chuẩn bị ly hôn nên mới đặt tên như vậy. Ôi, giá mà Hạ Khai có thể giống nam chính, đừng lạnh lùng như vậy, tôi có thể giả vờ cả đời, ít nhất cũng sinh cho anh ấy ba đứa.]

 

Tôi đã mở rộng trí tưởng tượng, tưởng tượng ra ba Hạ Khai thu nhỏ đang lăn lộn trên bãi cỏ.

 

Ăn tối xong, vợ chồng bạn thân chuẩn bị đưa tôi và Cầu Cầu về nhà.

 

Chồng bạn thân tôi là Triệu Dục nói: [Tôi đã nói rồi, ông chồng nhà cô, sao tâm trạng lại thay đổi lớn như vậy, trên bàn đàm phán như phát điên, hóa ra là hậu phương bốc cháy.]

 

Tôi khinh thường "Xì" một tiếng, tôi không thấy mình quan trọng trong lòng Hạ Khai như vậy.

 

Lúc xuống xe, tôi cố tình ôm búp bê hôn chụt chụt.

 

Bạn thân tát cho tôi một cái đuổi xuống xe: [Cút đi.]

 

Tôi ôm con trai về nhà.

 

Vừa ra khỏi thang máy, tôi đã nhìn thấy Hạ Khai đứng trước cửa.

 

06

 

[Bố.]

 

Cầu Cầu chạy về phía anh ấy, sau đó trực tiếp nhào vào lòng Hạ Khai.

 

Hạ Khai bế đứa trẻ lên, nói: [Váy dự tiệc thứ sáu, sợ em không có thời gian đi lấy nên anh mang đến cho em.]

 

Tôi nhìn anh ấy, rồi lại nhìn vào chiếc vali bên chân anh ấy.

 

Tôi là một kẻ thất nghiệp, sao lại không có thời gian.

 

[Cảm ơn.]

 

Tôi mở cửa, mời anh ấy vào nhà.

 

[Đợi lâu chưa?]

 

Hạ Khai lắc đầu: [Không.]

 

[Anh ngồi một lát, em lấy cho anh cốc nước.]

 

[Cảm ơn.]

 

Hạ Khai và Cầu Cầu nói chuyện trong phòng khách, tôi đi một vòng trong bếp, bắt đầu đun nước nóng.

 

Đã chín giờ rưỡi rồi vào thời điểm này, tôi thường pha nước chanh cho Hạ Khai uống.

 

Nhưng tôi liếc nhìn cốc cà phê bên cạnh, nếu giờ này uống cà phê, chắc chắn anh ấy sẽ không ngủ được vào ban đêm.

 

Vì vậy...

 

Bà đây pha cho anh ấy một cốc to.

 

Tôi sẽ khiến tảng đá lạnh lùng, không thể làm ấm này của anh phải chịu tội mất ngủ.

 

Đưa cà phê đến tay anh ấy, Hạ Khai nhìn cốc cà phê, rồi lại nhìn tôi, sau đó... uống một ngụm.

 

Tốt lắm, tôi hài lòng rồi.

 

Cầu Cầu không nhận ra hành vi giống như tôi đang đầu độc cha mình.

 

Hôm nay thằng bé rất vui, cuộn tròn trong lòng Hạ Khai kể cho anh ấy nghe chuyện hôm nay cùng búp bê làm món gà cung bảo.

 

Tôi thấy khó hiểu, chỉ mới xa bố một ngày, có cần phải nồng nhiệt như vậy không?

 

Hạ Khai lắng nghe Cầu Cầu nói, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn tôi.

 

Khi anh ấy nhìn tôi lần nữa, tôi giơ tay lên rất khoa trương, nhìn đồng hồ một lúc.

 

Được rồi, hai người đã nói chuyện nửa tiếng rồi, giờ đã mười giờ rồi.

 

Hạ Khai nhìn tôi, rồi dời mắt đi.

 

Sao thế? Một động tác xem đồng hồ lớn như vậy của tôi, anh lại phớt lờ tôi sao?

 

Anh có biết anh nên đi rồi không?

 

07

 

Ngay khi tôi chuẩn bị mở lời đuổi khách, Cầu Cầu đã lên tiếng: [Bố ngủ cùng chúng ta nhé? Mẹ nói bố bận nên không ngủ cùng chúng ta nhưng bây giờ bố có thời gian rồi, chúng ta ngủ cùng nhau nhé.]

 

Tôi: [!]

 

Thằng nhóc thối, mày làm gì vậy?

 

Bán mẹ ruột của mày à?

 

Hạ Khai gật đầu: [Được.]

 

Tôi: [...]

 

Tôi nhìn chằm chằm vào Hạ Khai, mắt sắp bốc hỏa rồi.

 

Anh bạn, chúng ta đang ly thân! Hôm nay là ngày ly thân thứ hai rồi anh bạn.

 

[Cầu Cầu, sáng mai bố con phải đi làm, ở đây xa công ty quá, bố con không tiện.]

 

Cầu Cầu nhìn tôi hai giây, nói: [Con biết rồi, vậy bố về đi, sáng mai phải đi làm.]

 

Nói xong, từ trên ghế sô pha nhảy xuống: [Con đi đánh răng, con cũng phải đến trường mẫu giáo sớm.]

 

Sau đó, thằng bé chạy vào nhà vệ sinh.

 

Tôi lại giơ tay lên, nhìn đồng hồ.

 

Hạ Khai như cuối cùng cũng hiểu ý tôi, anh ấy đứng dậy đi đến bên tôi.

 

[Xin lỗi, anh không có ý làm phiền em.]

 

Tôi gật đầu tỏ ý hiểu.

 

[Không còn sớm nữa, anh về đi. Cẩn thận trên đường.]

 

Tôi đi ngang qua anh ấy định vào nhà vệ sinh giúp Cầu Cầu rửa mặt nhưng khi tôi đi ngang qua anh ấy, anh ấy nắm lấy cánh tay tôi.

 

[Vợ, anh sai rồi.]

 

Tôi: [?]

 

Cái gì?

 

Sai rồi?

 

Sai cái gì?

 

Hạ Khai thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi, nói: [Em giận rồi, muốn ly hôn với anh, chắc chắn là anh đã làm sai điều gì, vì vậy anh xin lỗi, đừng ly hôn với anh.]

 

Hạ Khai, vậy mà lại có thể nói ra những lời mềm mỏng như vậy sao?

 

Anh ấy vậy mà lại chủ động cầu hòa sao?

 

[Anh sai ở đâu?]

 

Anh ấy sửng sốt một chút: [Không biết nhưng chắc chắn là anh sai.]

 

Tôi không nhịn được, trợn mắt thật to.

 

Hạ Khai chưa từng thấy tôi trợn mắt, có lẽ là bị tôi làm cho giật mình.

 

Tôi giúp anh ấy chỉnh lại cổ áo hơi bị lệch, rồi hỏi: [Anh có thích em không?]

 

[Thích.]

 

Không hề do dự một giây nào.

 

Nhưng tôi không tin.

 

Tôi đẩy anh ấy ra khỏi cửa, mắng anh ấy một câu [Kẻ lừa đảo] rồi đóng cửa lại.

 

Đồ lừa đảo.

 

08

 

Thứ sáu, khi Hạ Khai đến đón tôi, tôi vừa mới thay xong váy dạ hội.

 

Anh ấy cũng không vội, cứ ngồi trên ghế sô pha, đợi tôi trang điểm xong.

 

[Anh bảo mẹ đi đón Cầu Cầu rồi, không biết vũ hội hôm nay sẽ kết thúc lúc mấy giờ.]

 

Tôi ừ một tiếng, không muốn nói chuyện.

 

Mấy ngày nay tôi đi chơi khắp nơi, ngày nào cũng ăn uống vui chơi, ít nhiều gì cũng trở về với con người thật của mình.

 

Cảm giác được làm chính mình thật thoải mái.

 

Không còn phải dậy từ năm giờ sáng để trang điểm, nấu cơm nữa.

 

Tôi còn thuê một người giúp việc, chuyên nấu cơm cho tôi và Cầu Cầu.

 

Muốn ăn đồ ngon thì trực tiếp bế Cầu Cầu ra ngoài tìm đồ ăn, không cần phải giả vờ hiền lành, cũng không cần phải giả vờ hiểu chuyện.

 

Cuộc sống trôi qua thật thoải mái.

 

Vũ hội không có gì nổi bật, đối với tôi chỉ là đi cho có, nhảy một điệu với Hạ Khai, tôi đã muốn đi tìm đồ ăn rồi, thực sự hơi đói.

 

Hạ Khai thấy tôi dùng điện thoại tìm kiếm đồ ăn ngon gần đó, liền nói với người tổ chức một tiếng, rồi đưa tôi rời đi.

 

Lên xe, tôi vẫn đang tìm kiếm, xem có món gì ngon không.

 

Nhưng Hạ Khai lại lên tiếng: [Anh nói thích em, em nói anh là kẻ lừa đảo, tại sao? Tại sao không tin anh thích em?]

 

Tôi ngừng tìm kiếm: [Bởi vì anh thể hiện ra là không thích em. Em có mắt, em biết nhìn.]

 

[Có thể đưa ra ví dụ không? Em xem xem anh đã làm sai ở đâu. Chắc chắn là anh đã làm sai, em nói đi, anh sửa.]

 

[Em không diễn tả được nhưng qua thái độ thường ngày của anh, em có thể nhận ra, anh rất lạnh nhạt, thờ ơ, xa cách với em. Hạ Khai, người thực sự thích một người không phải như vậy.]

 

[Lạnh nhạt, thờ ơ, xa cách?] Anh ấy như không thể tin được, lặp lại một lần nữa.

 

[Trong mắt em, anh là như vậy sao?]

 

Tôi gật đầu.

 

Anh ấy có vẻ rất ngạc nhiên nhưng tôi không biết anh ấy ngạc nhiên cái gì.

 

Tôi thực sự đói không chịu được, liền tùy tiện tìm một quán lẩu dê ven đường.

 

Khi chúng tôi bước vào cửa, ông chủ quán trông rất khó chịu.

 

Có lẽ chúng tôi là cặp đôi đầu tiên mặc váy dạ hội đến quán của ông ấy để ăn lẩu dê.

Chương trước Chương tiếp
Loading...