Cùng Em Gặt Lúa

Chương 1



1

 

Tôi về cho gà ăn xong, chưa kịp ngồi xuống, WeChat đã sáng lên.

 

Z: [Tiểu Thanh, xem cảnh đêm Paris này.]

 

Tôi mở ảnh ra xem, cũng chẳng có gì lạ, sao nhiều hơn một chút, cũng giống bầu trời ở làng tôi.

 

Tôi tiện tay chụp một bức ảnh bầu trời gửi cho anh ta.

 

[Bầu trời ở đây của chúng em cũng rất đẹp.]

 

Anh ta hỏi tôi: [Thanh Thanh, lúc chụp em có run tay không, sao nhìn mờ thế.]

 

Quên mất, điện thoại của tôi là do dân làng góp ba trăm tệ nạp tiền điện thoại tặng.

 

Vì thế độ phân giải rất kém, chụp ảnh ra giống như ảnh ghép.

 

Tôi ngại ngùng thu hồi lại, trả lời anh ta: [Run tay một chút.]

 

Z: [Anh nói mà, chắc chắn là Thanh Thanh run tay, chứ bây giờ còn ai dùng điện thoại có độ phân giải kém như thế.]

 

Tôi đang cầm điện thoại, nghiên cứu cách chụp ảnh sao cho rõ hơn.

 

Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, lòng tôi kẽ tan vỡ.

 

2

 

Ở làng tôi, tôi là người thứ hai có điện thoại thông minh.

 

Người đầu tiên là trưởng thôn, vì thỉnh thoảng ông ấy phải họp trực tuyến với cấp trên nên ông ấy đã mua một chiếc OPPO A5 có giá cả phải chăng.

 

Tôi nhớ hôm nhận hàng, cả làng đều đến xem.

 

Mỗi người dân đều cầm thử, cảm thán rằng điện thoại thông minh đúng là khác biệt, còn không quên động viên tôi, nếu tôi đỗ đại học, dân làng cũng sẽ mua cho tôi một chiếc điện thoại thông minh.

 

Vì thế mới có chiếc điện thoại này.

 

Tôi lặng lẽ khâu lại trái tim tan vỡ, mở vòng bạn bè của  .

 

Thực ra, tôi đã xem vòng bạn bè của anh ta rất nhiều lần.

 

Từ ngày đầu tiên tôi thêm anh ta, tôi đã xem nhưng mỗi lần xem vẫn rất sốc.

 

Làm sao có người giàu đến mức này.

 

Hôm qua còn đi dạo trên phố London, hôm nay đã đến Paris, Pháp, ngày mai không biết đi dạo ở hòn đảo nào.

 

Trần Hành Châu hỏi tôi đã đi du lịch nước nào chưa.

 

Tôi nghĩ mãi, gõ ra hai chữ: [Trung Quốc.]

 

Mặc dù tôi chưa đi nước ngoài nhưng cũng không thể mất mặt.

 

Trung Quốc của chúng ta rộng lớn, cảnh đẹp, sao lại không đáng để du lịch.

 

Nhưng anh ta không nhịn được cười, gửi một tin nhắn thoại: [Thanh Thanh, anh cũng là người Trung Quốc, nghỉ hè xong anh sẽ về.]

 

Hôm đó, tôi ôm điện thoại nghe đi nghe lại tin nhắn thoại đó hơn chục lần, vẫn không thể tin được, sao lại có người giọng nói hay đến thế.

 

Chẳng lẽ người thành phố vừa giàu có, vừa nói hay, cả đời không cần làm việc?

 

3

 

Việc quen biết một người giàu có như Trần Hành Châu là một điều bất ngờ, sau khi dân làng mua điện thoại cho tôi, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, lang thang khắp các diễn đàn.

 

Tôi thấy có người trên Tieba treo giải một bài toán: [Ai làm được thì tôi sẽ làm bạn gái của người đó, bản thân cao 185, tám múi, thiếu gia nhà giàu.]

 

Dưới bài đăng, tất cả đều nói chủ bài đăng đang câu cá.

 

Tôi lướt qua bài toán nhưng thấy bài toán này khá khó, lòng hiếu thắng bỗng trỗi dậy, lấy bút ra tính toán trong hai ngày.

 

Khi tôi đăng câu trả lời lên Tieba, không ít người cười tôi có phải là phát điên vì đàn ông không, mà lại tin lời ma quỷ của anh ta.

 

Tôi trợn mắt, tôi chỉ thích làm bài tập thôi.

 

Không ngờ tối hôm đó, chủ bài đăng đã gửi cho tôi một mã QR: [Chúc mừng trúng thưởng, làm phiền kết bạn.]

 

Cứ như vậy, tôi vô duyên vô cớ có thêm một người bạn trai trên mạng.

 

4

 

Tháng tám là thời điểm cỏ dại trên đồng mọc um tùm, mỗi ngày tôi ngủ dậy mở mắt ra là làm việc.

 

Tôi vừa làm việc vừa hát hò trên đồng, điện thoại trong túi rung không ngừng.

 

Dì Phương trong làng hỏi tôi: [Con bé, sao con xuống đồng còn mang theo loa vậy?]

 

Tôi không còn cách nào khác, đành mở điện thoại.

 

Trần Hành Châu gửi một bức ảnh tuyết rơi: [Thanh Thanh, em xem tuyết ở Úc này, đẹp thật.]

 

Tôi lau mồ hôi, tay vẫn còn dính đất.

 

Phải nói là yêu đương qua mạng thật phiền phức, trời nắng to thế này, tôi vẫn phải trả lời tin nhắn ngay lập tức.

 

Tôi nhìn bức ảnh anh ta gửi, trả lời: [Đẹp.]

 

Vừa gửi tin nhắn đi, tin nhắn của Trần Hành Châu lại gửi đến.

 

[Thanh Thanh, em ăn cơm chưa?]

 

Tôi sờ bụng, tôi còn chưa kịp ăn trưa, lúc này đúng là hơi đói.

 

[Bên em mấy giờ rồi, sao em chưa ăn? Để anh gọi đồ ăn cho em nhé?]

 

Tôi động lòng, lớn thế này rồi mà tôi vẫn chưa được ăn đồ ăn gọi về bao giờ.

 

Tôi quyết định chấp nhận lòng tốt của Trần Hành Châu.

 

Nhưng tôi mở phần mềm gọi đồ ăn, chưa đầy mấy giây lại ngượng ngùng đóng lại.

 

Tôi quên mất rồi, ở làng chúng tôi, căn bản không có dịch vụ này.

 

Mặc dù vậy, tôi vẫn không quên giữ lại chút sĩ diện cuối cùng của mình.

 

[Em không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, anh đừng gọi cho em.]

 

Anh ta nhắn tin: [Thanh Thanh em tốt quá, anh mới gặp một cô gái không ham vật chất như em.]

 

Tôi khóc.

 

Yêu đương qua mạng ở làng quê thật khó khăn.

 

Một suất đồ ăn gọi về cũng không lừa được.

 

5

 

Nhà nuôi nhiều gà, cứ đến năm giờ là bắt đầu gáy.

 

Tôi bị tiếng gà làm cho không ngủ được.

 

Vì thế, mỗi ngày tôi đều dậy đúng năm giờ, tất nhiên tôi cũng không quên báo cáo với Trần Hành Châu sau khi dậy.

 

Anh ta khen tôi giờ giấc sinh hoạt đều đặn, nói rằng bây giờ không còn nhiều người trẻ tuổi dậy sớm đi ngủ sớm như tôi.

 

Tôi vui vẻ gửi cho anh ta một tin nhắn thoại, nói với anh ta rằng tôi dậy vào giờ này mỗi ngày, có thể nhìn thấy cảnh mặt trời mọc rất đẹp.

 

Không ngờ, con gà trống chết tiệt lại kêu một tiếng.

 

Trở thành một cảnh nền rực rỡ trong tin nhắn thoại của tôi.

 

[Thanh Thanh, em đang xem thế giới động vật à? Con gà trống đó kêu to quá.]

 

Tôi im lặng.

 

6

 

Nhưng gần đây anh ta hơi kỳ lạ, luôn cố ý vô tình thăm dò tôi.

 

[Thanh Thanh, nhà em ở miền Nam hay miền Bắc?]

 

[Gần đây anh muốn về nước du lịch, em nói anh nên đi đâu?]

 

[Em cứ nói ở quê em cảnh rất đẹp, anh cũng hơi muốn xem.]

 

[Ý anh không phải là anh muốn đến nhà em đâu nhưng nếu em muốn anh đến thì anh cũng sẵn sàng.]

 

Tôi đọc xong tin nhắn mà như trời sụp xuống, anh chàng này chỉ thiếu điều nói thẳng ra là muốn đến nhà tôi.

 

Tôi hỏi anh ta bây giờ đang ở đâu?

 

Anh ta nói anh ta đang ở Budapest.

 

Tôi mở phần mềm chỉ đường xem thử lộ trình, anh ta đến chỗ tôi, phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, đổi tàu cao tốc đến thành phố cấp địa của chúng tôi, sau đó đi xe buýt số 161 đến bến xe khách, từ bến xe khách còn phải đi xe máy đến làng chúng tôi, cuối cùng còn phải đi bộ mấy dặm đường núi.

 

Tôi không dám nghĩ đến phản ứng của Trần Hành Châu sau khi tôi cho anh ta địa chỉ nhà tôi.

 

Cũng không dám nghĩ đến cảnh chúng tôi nhìn nhau trong ngôi làng nhỏ này nếu anh ta thực sự đến.

 

Tôi bắt đầu hối hận, tại sao tôi lại học theo người khác yêu đương qua mạng, ở làng thì gặp mặt cũng không tiện.

 

Tôi đang nghĩ thì có một cuộc điện thoại gọi đến.

 

Tôi luống cuống tay chân nghe máy, giọng nói dễ nghe truyền đến.

 

Ôi Thanh Thanh, sao em không trả lời anh? Chẳng lẽ em không muốn anh đến nhà em sao?

 

Thanh Thanh, anh muốn đến nhà em tìm em chơi ô ô ô!

 

Người đàn ông trong điện thoại vừa khóc vừa la, tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy người khác khóc mà vẫn tràn đầy sức lực như vậy.

 

Đừng khóc!

 

Bên kia lập tức ngừng tiếng.

 

Thanh Thanh, vậy là em đồng ý rồi sao?

 

Em...

 

Tôi im lặng, cầm điện thoại cúp máy thật nhanh, xóa bạn bè một mạch.

 

7

 

Ngày lên đường đến Thanh Hoa, cả làng già trẻ lớn bé đều tiễn tôi ở đầu làng.

Chương tiếp
Loading...