Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Công Chúa Không Màng Đến Nam Nhân
Chương 3
Khi ho, quầng mắt và đầu mũi hắn đều ửng hồng, cảm giác vỡ vụn tràn đầy.
Nhớ đến lời phụ hoàng từng nói, thương hại đàn ông thì xui xẻo ba đời.
Ta vội vã chạy đi tìm phụ hoàng.
Ta nói: [Hắn nấu đồ ăn sáng cho ta.]
Phụ hoàng không ngẩng đầu lên: [Nên đổi đầu bếp trong cung rồi, con muốn ăn đồ Quảng Đông, Tứ Xuyên hay Hoài Nam?]
[Đều được.] Ta nói, [Hắn đan găng tay cho ta.]
Phụ hoàng liếc nhìn đôi găng tay của ta: [Là thêu thùa trong cung không đủ xuất sắc hay trẫm ban lụa không đủ tốt mà con phải dùng hàng loại ba?]
[Cũng không phải.] Ta nói, [Hắn còn nấu canh rau diếp cá cho ta, bản thân lại bị cảm lạnh.]
Phụ hoàng nghiêm mặt đặt tấu chương xuống, nhìn ta: [Ngoan ngoãn, đàn ông thể hư không được, đến lúc đó dùng không tốt, hiểu không?]
Hiểu cái gì?
Ta không hiểu.
Phụ hoàng nhẹ nhàng nói: [Hắn tự xin đến Tư nông cục, vì biết trẫm coi trọng nông nghiệp, tương lai địa vị của Tư nông cục chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn, không phải hay không hoàn toàn vì con.]
[Một người đàn ông, hay một con người, có khuyết điểm thì chắc chắn cũng có ưu điểm.] Ông dùng đốt ngón tay gõ gõ lên án thư, [Làm bạn, con chỉ cần nhìn vào ưu điểm của hắn; nhưng làm bạn đời, con phải nhìn vào điểm thấp nhất của hắn.]
Ta tỉnh táo lại.
Hắn có điểm tốt của hắn nhưng không thể vì nhất thời mà quên đi những [chuyện tốt] hắn đã làm, nếu không chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Chỉ là ta không khỏi có chút thất vọng, thất vọng vì những người đối xử tốt với ta đều có mục đích, không phải thật lòng.
Phụ hoàng vẫy tay.
Ta tiến lại gần.
Ông đưa cho ta một túi đầy lá vàng, nhàn nhạt nói: [Đàn ông có thể khiến con thua nhưng tiền thì không bao giờ. Đàn ông không thể khiến con vui vẻ mãi nhưng tiền thì có thể.]
[Cứ cầm đi mà tiêu.]
Ta lập tức không còn thất vọng nữa.
Thất vọng cái đầu mẹ nó chứ.
08
Ta muốn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp nghiêm ngặt với Bùi Quán.
Nhưng Bùi Quán lại muốn mập mờ với ta.
Vì thế ta ngoáy chân trước mặt hắn.
Hắn khen ta: [Oa, chân công chúa thật đáng yêu.]
Ta ngoáy răng trước mặt hắn.
Hắn khen ta: [Oa, công chúa thật chú trọng vệ sinh cá nhân.]
Ngay khi ta đang cân nhắc có nên ăn phân gà trước mặt hắn hay không thì nghiên cứu của ta đã có tiến triển vượt bậc.
Ta đã nuôi sống được một khóm lúa mì.
Ta nhất thời đắc ý quên hình, chỉ vào một khóm lúa mì héo úa bên cạnh mà cười ha hả.
[Ha ha, đây là của ai thế? Trồng thành ra thế này!]
Tất cả đồng nghiệp đều nhìn về phía Bùi Quán.
Mặt Bùi Quán đen như đít nồi.
Lòng tự trọng của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, không muốn để ý đến ta nữa.
Ta biên soạn kỹ thuật trồng trọt thành sách, phụ hoàng hào phóng ban cho ta chức vụ Nông quan, chức quan tam phẩm, cao hơn Bùi Quán một bậc.
Bùi Quán càng thêm chán nản, thấy ta là tránh xa.
Quả nhiên, muốn đánh bại một người thì phải ra tay từ điểm yếu của hắn.
Thoát khỏi nam nhân còn được thăng quan, ta trực tiếp đến tửu lâu ngoài cung tìm tỷ tỷ mỹ nhân uống rượu, nhảy múa.
Đang lúc ta uống say khướt thì cảm giác tay tỷ tỷ mỹ nhân trong lòng bỗng cứng ngắc.
Ta gõ gõ, phát ra tiếng bang bang.
Ta ngẩng đôi mắt mơ màng lên, nhìn thấy một khuôn mặt ngạo mạn bá đạo.
Đối phương nhếch mép, lạnh lùng mà trêu chọc.
[Mấy năm ta không có ở đây, nàng chơi bời cũng khá đấy.]
Xong đời.
Là tên tiểu tử Cố Chiêu.
Ta và Cố Chiêu không tính là thanh mai trúc mã, mà nên gọi là chua mai điên mã.
Hồi nhỏ ta là một cô nương hướng nội, trầm tĩnh, tính tình tốt, phẩm chất tốt, khiến đám đầu óc nuôi cá luôn bắt nạt ta.
Ta đi tìm phụ hoàng cáo trạng.
Phụ hoàng khi đó nói: [Tại sao chúng chỉ bắt nạt ngươi mà không bắt nạt người khác? Điều này chỉ chứng tỏ ngươi vô dụng.]
Vì thế ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cho đến khi Cố Chiêu vào cung làm bạn đọc.
Tiểu thế tử giật bím tóc, cướp bánh đường của ta, Cố Chiêu trực tiếp cắt bím tóc của hắn, nhét bánh đường vào mông hắn.
Tiểu thế tử ôm mông khóc oa oa chạy đi, ta nhìn Cố Chiêu bằng ánh mắt đầy sùng bái.
Sau đó Cố Chiêu thắt hai bím tóc của ta thành một nút chết, nuốt miếng bánh đường cuối cùng của ta, véo má ta, vô cùng ngạo mạn nói: [Nữ nhân, ngươi nhớ cho kỹ, chỉ có ta mới được bắt nạt ngươi.]
Ta: Câm nín là tiếng mẹ đẻ của ta.
Hắn cùng phụ thân đi trấn giữ biên cương năm năm, nay phụ tử bọn họ vui vẻ khải hoàn.
Ta và phụ thân ta thì không vui lắm.
Phụ hoàng ăn tối còn thiếu mất một bát, buồn bã nói: [Người nam nhân này (nhai nhai) mới là khó giải quyết nhất (nhai nhai), bá đạo điên cuồng (nhai nhai nhai), còn hơi bệnh hoạn điên rồ.]
Cố Chiêu muốn không chỉ có ta mà còn có cả ngôi vị hoàng đế.
Tương lai hắn sẽ giam cầm ta trong Phượng Nghi cung, đêm đêm giày vò, còn mặc long bào nhảy disco trên mộ phụ hoàng ta.
Ta quyết đoán nói: [Nhi thần đề nghị ngày mai lấy cớ hắn bước chân trái vào điện mà xử tử hắn.]
Phụ hoàng lắc đầu: [Quá hấp tấp. Hay lấy cớ hắn hôi miệng làm ô nhiễm không khí?]
Ta vận dụng kiến thức: [Lấy cớ hắn ghét đậu phụ não mặn.]
Phụ hoàng: [Lấy cớ hắn có sức sống lớn, thải ra quá nhiều cacbon dioxit.]Hai cha con ta bàn bạc nửa ngày, bác bỏ vô số tội trạng, cuối cùng đưa ra một phương pháp luận.
Phụ hoàng phụ trách làm suy yếu thế lực họ Cố, ta phụ trách kéo chân Cố Chiêu.
Phụ hoàng thương cảm và cảm động vỗ vai ta: [Con ngoan, con chịu đựng quá nhiều rồi.]
Thực ra lúc đó ta thấy cũng ổn.
Trải qua hai thứ đen đủi trước đó, ta cũng tích lũy được một khả năng chịu đựng tâm lý chắc chắn.
Nhưng khi Cố Chiêu cởi trần đè ta vào cột, dùng lỗ mũi bá đạo nhìn chằm chằm ta nói [Thừa nhận đi nữ nhân, ngươi đã đổ gục vì ta] thì ta lại một lần nữa vượt qua giới hạn chịu đựng của con người.
09
Cố Chiêu thích thê tử nhu mì.
Mỗi ngày ta đều trang điểm trong sáng, mỗi ngày đều ợ sữa, nhìn đầu thỏ kho mà rơi nước mắt: [Sao lại có thể ăn thỏ chứ...]
Cố Chiêu vừa đi.
Ta chỉ vào đầu thỏ nói với nha hoàn: [Nhét vào miệng ta.]
Cố Chiêu đưa ta đi dạo thuyền trên ao sen.
Ta mặc váy hồng nhạt hát cho hắn nghe: [Ta như một chú cá trong ao sen của chàng, chỉ để cùng chàng ngắm ánh trăng sáng...]
Đôi mắt sắc bén của Cố Chiêu thêm vài phần sâu thẳm, hắn lấy áo choàng quấn lấy ta, bá đạo nói: [Bản hầu không cho phép người khác nhìn thấy làn da của ngươi.]
Trong lòng ta thầm mắng: [Trời ba mươi mấy độ mà ngươi quấn ta thành bánh chưng, là muốn ta chết nóng để thừa kế gia sản của ta sao?]
Nước mắt ta nói đến là đến, quay lưng không thèm để ý đến hắn.
Hắn có chút bối rối: [Lệ Nhi, nàng khóc cái gì?]
Ta vô cùng tủi thân: [Chàng vẫn chưa đủ yêu ta.]
Hắn ngơ ngác: [Nàng nói vậy là sao?]
Ta nức nở nói: [Nếu chàng đủ yêu ta, chàng sẽ quan tâm đến cảm nhận của ta, tôn trọng ý nguyện của ta, chứ không phải coi ta như vật sở hữu của mình, muốn khống chế mọi thứ của ta.]
Hắn nhíu mày, nắm lấy hai vai ta: [Nhưng nàng là của ta, từng tấc da thịt, từng sợi tóc của nàng đều là của Cố Chiêu ta.]
[Ta là của ta, không phải của bất kỳ ai.]
Ta nhìn vào mắt hắn nói: [Đây không phải là tình yêu, mà là chiếm hữu.]
[Nếu chàng yêu ta, chàng phải hiểu rằng, ta là ta, là pháo hoa có màu sắc khác biệt. Chàng không nên can thiệp vào sự tự do của ta, chàng chỉ cần ủng hộ ta, như vậy ta mới yêu chàng hơn.]
Lông mày Cố Chiêu hơi giãn ra: [Như vậy nàng sẽ yêu ta hơn?]
Ta dịu dàng nhìn hắn: [Đúng vậy.]
Khai sáng đi, tên điên!
Có phải cảm thấy đầu ngứa ngáy, sắp mọc trí tuệ rồi không?
Cố Chiêu đột nhiên ôm lấy eo ta kéo về phía trước.
Ta ngẩn người: [Huynh đệ ngươi?]
Cố Chiêu cúi mắt, lòng bàn tay ủi ấm eo ta: [Nữ nhân thật phiền phức. Lão tử trực tiếp muốn ngươi, ngươi yêu ta bao nhiêu thì có liên quan gì? Nếu trái tim ngươi ở trên người khác, ta sẽ moi ra, thái lát ăn, như vậy, người và tim của ngươi, trái phải đều hòa làm một với ta.]
Nói xong hắn định cúi đầu hôn xuống.
Ta tát bay mặt hắn: [Cút đi——]
10
Ta tát Cố Chiêu sướng tay.
Hắn càng muốn chinh phục ta hơn.
Ta đến Ty Nông cục khiêng gạch, hắn mua chuộc đồng nghiệp của ta làm tai mắt.
Cứ hễ ta nói chuyện phiếm với người khác giới nhiều hơn hai câu thì người khác giới đó sẽ nhận được thư cảnh cáo.
Khiến ta bị đồng nghiệp cô lập. Vì vậy, khi Bùi Quan đến báo cáo công việc với ta, ta rất vui, vừa nghe hắn ta nói vừa nhìn hắn ta cười.
Bùi Quan cảm thấy rợn cả tóc gáy: [Công chúa có chuyện gì sao?]
Ta dịu dàng như nước: [Không có gì, chỉ là thích nghe chàng nói chuyện thôi.]
Sau đó, Bùi Quan không bao giờ xuất hiện nữa.
Nghe nói hắn ta bị trượt chân khi bón phân, ngã sõng soài.
Sau đó lại bị cướp trên đường về nhà, bị đánh trọng thương.
Hình như còn hơi trầm cảm.
Ta thở dài.
Thật sự là dây thừng chuyên đứt chỗ yếu, vận rủi chuyên tìm người khổ.
Ngay giây tiếp theo, Cố Chiêu xuất hiện trước mặt ta.
Không đợi ta nói gì, hắn ta liền vác ta lên vai, bắt cóc đến Hầu phủ.
Nói thật, quá trình rất cưỡng ép, rất kích thích.