Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Câu Chuyện Lịch Kiếp Của Phụ Mẫu
Chương 4
Nhưng nơi Trạch Minh sống lại rất tốt, mọi thứ quý giá đều chất thành núi, vàng bạc đá quý trang trí cho cung điện của hắn lộng lẫy như cung điện dát vàng.
Vừa bước vào, ta suýt bị lóa mắt.
Trạch Minh tự hào giới thiệu hang báu vật của hắn, những cục vàng hắn thường lấy ra để xếp thành hình như chơi trò xếp gỗ.
Ta cảm thấy hắn giống như một con rồng, thích thu thập những thứ sáng lấp lánh rồi cất trong hang động của mình.
Trạch Minh nói với ta rằng hiện tại cả ba giới đều có chính sách kế hoạch hóa gia đình, Ma giới cũng đã thực hiện vài trăm năm rồi, rốt cuộc chỉ có mỗi mình hắn được sinh ra, nên mọi thứ tốt đẹp nhất đều dồn hết vào hắn.
Chính vì là đứa trẻ duy nhất ra đời trong cả trăm năm, nên mỗi lần hắn chọc giận Ma tôn, luôn có một đám trưởng lão ở Ma giới lên tiếng cầu xin cho hắn.
Lâu dần, hắn trở thành người duy nhất trong Ma giới dám đối đầu với Ma tôn.
Dĩ nhiên đây là lời hắn tự nói.
Ta nghĩ có lẽ hắn chỉ mạnh miệng vậy thôi.
Ma tôn bị đám trưởng lão kia quấy rầy đến phát bực, không thể trừng phạt hắn, chỉ có cách ra ngoài gây chuyện khắp nơi rồi để Trạch Minh chịu trận.
Người ngoài đâu quan tâm đó là con cưng của Ma giới, đã gây chuyện thì phải chịu đánh.
Ta hỏi: “Cung điện của Ma tôn ở đâu?”
Trạch Minh cảnh giác nói: “Ngươi định tìm sư phụ ta báo thù sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm vậy, dạo gần đây hắn say rượu, còn khắc lên ngọn núi nổi tiếng nhất Ma giới dòng chữ ‘Ta, Giang Mặc Bạch, yêu Căn Căn, Ni Ni, Oản Oản suốt đời’, sau đó bị một Ma nhân đi ngang qua nhìn thấy, dùng ngọc lưu ảnh ghi lại và treo lên ‘Bức Tường Chê Bai’ rồi.”
‘Bức Tường Chê Bai’ là nơi chuyên để các Ma nhân ẩn danh giễu cợt, vì ngay cả Ma tôn cũng không có quyền biết ai đã đăng bài, nên mọi người ở Ma giới đều yên tâm thoải mái chế giễu.
Thỉnh thoảng cũng có người của các tộc khác chen vào bình luận nữa.
Thiên đình của chúng ta dường như cũng có một nơi tương tự, gọi là “Bức Tường Thổ Lộ.”
Tên nghe thì hay thế, nhưng thật ra bên trong toàn là những lời chế giễu và mắng mỏ.
Người ta thường nói thần tiên thì chẳng có gì phiền não, nhưng chỉ cần nhìn vào Bức Tường Thổ Lộ là thấy ngay, thần tiên cũng có không ít rắc rối.
Mẫu thân ta ngày nào cũng đọc những lời bàn tán, cười vui đến mức toét miệng.
Nhưng khác với ta và người khác, chỉ nhìn thấy bình luận nặc danh, ở chỗ của mẫu thân ta có thể nhìn rõ tên thật.
Trạch Minh liền đưa ta xem “Bức Tường Chán Ghét” của Ma giới.
【Dán một bài, chửi Ma tôn vì say rượu mà khắc chữ trên địa điểm nổi tiếng của Ma giới, khi các yêu, tiên, thần giới khác đến du lịch sẽ nghĩ gì về chúng ta? Vốn dĩ vị trí địa lý của Ma giới đã bất lợi, lại thêm tiếng xấu, nên du lịch chẳng phát triển được. Giờ Ma tôn làm trò này, khiến thanh danh của chúng ta càng thê thảm hơn. Ký tên: Ẩn danh】
Bầu trời đầy các loại bình luận trả lời đang lơ lửng:
【Quả nhiên đàn ông chẳng có ai tốt, khắc lời yêu cả đời mà lại khắc tên đến ba người, muốn chết thật rồi.】
【Không phải chứ, vốn dĩ người Ma tộc đã chẳng có giá trên thị trường kết thân, giờ Ma tôn làm thế này thì Tam giới sẽ nghĩ cả tộc chúng ta đều lăng nhăng, ta lấy vợ thế nào được đây? Thôi ta đi cạo đầu xuất gia vậy.】
【Ma tộc vốn đã thấp kém, giờ Ma tôn còn khiến chúng ta thấp hơn ba bậc nữa.】
【Chịu thật rồi, ngọn núi này là cao nhất, mà chữ này khắc lên ít nhất cũng phải nghìn năm mới phai. Ma tôn thành một tộc riêng có được không? [Icon đậu vàng chảy mồ hôi]】
【Đạp ba chiếc thuyền mà nói chuyện yêu đương? Đồ đàn ông cặn bã!】
【Ai phản bội chân tình thì phải nuốt vạn mũi kim, Ma tôn cũng không ngoại lệ.】
Nhìn những lời chửi bới Ma tôn lướt qua, trong lòng ta bỗng thấy hơi chột dạ.
Không trách được hắn buồn bực đến thế, rõ ràng là người bị đạp ba chiếc thuyền, cuối cùng lại bị mắng là kẻ lăng nhăng.
---
8
Ta bị Ma tôn phát hiện.
Chắc là do hắn tâm trạng không tốt, nghĩ đến việc trút giận lên đồ đệ, liền triệu Trạch Minh về cung.
Trạch Minh khi ấy còn đang say sưa cùng ta dùng vàng xây nhà, tất nhiên không muốn đi, huống hồ hiện tại Ma tôn đang nổi giận, ai mà chẳng biết đi lúc này chẳng khác gì làm bao cát trút giận.
Hắn từ chối không đi, Ma tôn liền đích thân tới tìm.
Ma tôn cúi xuống nhìn ta, đôi mắt đen sâu ấy thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Ngươi, đứa trẻ chết tiệt này, lần trước biến mất giữa núi, ta còn tưởng ngươi bị dã thú ăn mất rồi, không ngờ ngươi lại lăn đến Ma giới.”
Trạch Minh biết rõ chuyện giữa ta và Ma tôn, dù chỉ cần một cái liếc mắt của Ma tôn cũng đủ khiến hắn run lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn cố mạnh mẽ bảo vệ ta.
“Sư phụ, người nên xin lỗi Tuế Tuế đi!”
Ma tôn: “?”
Trạch Minh nghiêm giọng đầy chính nghĩa: “Sư phụ không thấy quá đáng sao? Để Tuế Tuế, một đứa trẻ nhỏ như vậy, lại một mình giữa núi rừng, nếu không nhờ mạng lớn, sớm đã bị dã thú ăn thịt rồi.”
Mới xoay lưng chưa đầy ba mươi giây mà đã biến mất, Ma tôn: “…”
Làm sao hắn biết chỉ vừa rời đi ba mươi giây, đứa trẻ liền mất tích?
Để tìm đứa bé, hắn lại phải lật tung núi, gọi hết dã thú trong rừng đến hỏi từng con, hỏi không được thì đánh cho một trận.
Dùng hết mọi cách mà không tìm ra, hắn còn biết làm sao?
Ta nhìn Ma tôn, vẻ mặt hắn như thể đang táo bón, muốn nói mà không muốn nói.
Một lúc sau, hắn hừ lạnh một tiếng, “Thứ ăn cháo đá bát, bản tôn là Ma tôn, chỉ là một đứa trẻ, muốn vứt là vứt.”
Ta ngẩng đầu hỏi hắn: “Vậy nếu là con của người, người cũng vứt à?”
Ma tôn lạnh lùng cười khẩy: “Không ai đủ tư cách sinh con cho bản tôn.”
Đến nay vẫn chưa tìm được người đủ tư cách.
“Nếu có con thì sao?”
Ma tôn khinh miệt đáp: “Xem bản tôn có tâm trạng không, bản tôn thích thì giữ, không thích thì vứt.”
Đúng là một kẻ ngạo mạn bất kham, ai cũng đừng mong thao túng hắn.
Ta hiểu rồi, nhất định phải kể cho mẫu thân nghe. Ma tôn nói nàng không đủ tư cách sinh con cho hắn, còn bảo nếu sinh ra thì hắn sẽ bỏ rơi, tâm trạng không tốt thì có khi còn ăn cả đứa bé.
Có lẽ vì ở cạnh Trạch Minh quá lâu, ta cũng bắt đầu bịa chuyện không ngừng.
Trạch Minh áy náy nhìn ta, bảo không thể giúp ta đòi được lời xin lỗi từ Ma tôn, hiện tại hắn chưa đủ mạnh, chỉ biết để người ta hành hạ, chờ đến kiếp sau nhất định sẽ bắt Ma tôn quỳ gối xin lỗi.
Nhìn hắn đôi mắt ngấn lệ, như thể nếu ta không chấp nhận lời xin lỗi của hắn thì hắn sẽ khóc, ta đành gật đầu đồng ý.
Chúng ta tiếp tục xây nhà bằng vàng, không hiểu sao Ma tôn lại không rời đi, ngồi bên cạnh xem chúng ta chơi.
Nhưng hắn lại rất đáng ghét.
Thỉnh thoảng lại thò tay lấy mất một thanh vàng trong căn nhà ta đang dựng, hoặc thêm vào một cây xà ngang không cần thiết, khiến căn nhà trở nên xấu xí.
Ta rút thanh vàng hắn đặt ra, ném trả vào người hắn, hắn cũng chẳng giận, chỉ cười nham hiểm nhìn ta.
Ta không thèm chấp.
Đàn ông mất vợ mà sinh tâm bệnh.
---
Đúng lúc đó, có tiếng vọng từ ngoài điện, vài lão giả tóc bạc trắng khí thế hùng hổ tiến vào trong.
Ma tôn vuốt ve thanh vàng, đứng dậy rồi ngồi vào ghế lớn một bên, tạo dáng đầy uy nghi như thể sắp thể hiện quyền lực.
Hắn hạ giọng, hỏi với vẻ trầm lắng: “Chuyện gì?”
Các trưởng lão của Ma giới cúi đầu hành lễ, lúc cúi xuống thoáng thấy ta, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng bây giờ còn việc quan trọng hơn, họ liền bỏ qua ta.
“Bẩm tôn thượng, Thiên đế đã dẫn thiên binh thiên tướng tới đây, có vẻ như muốn khơi mào cuộc chiến Tiên – Ma.”
Cuộc chiến Tiên – Ma gần đây nhất cũng đã từ lâu rồi, chẳng có lý do gì để Thiên đình đột nhiên đến tận cửa như vậy.
Ma tôn nghe vậy nhưng vẫn điềm tĩnh, hỏi: “Thiên đình không vô cớ thất hứa, có nói lý do gì không?”
Nghe đến đây, các trưởng lão lại càng giận dữ, một vị trưởng lão bực tức nói:
“Bọn họ, đúng là vu khống một cách trắng trợn, thật là bỉ ổi!”
“Họ vu cáo tôn thượng đã bắt cóc đứa trẻ của họ, còn đòi người trả lại.”
“Thậm chí còn bảo người là kẻ buôn người, rõ ràng Thiên đình chỉ đang tìm cớ để bôi nhọ Ma giới! Tôn thượng, sĩ khả sát bất khả nhục. Thiên đình đã dám sỉ nhục người như vậy, nếu không đáp trả, chẳng phải Ma giới sẽ trở thành trò cười cho Tam giới sao?”
“Chỉ cần người ra lệnh, chúng thần sẵn sàng đem quân đối đầu Thiên đình!”
Nghe vậy, lòng ta dậy lên một nỗi lo. Rõ ràng mẫu thân đã hiểu lầm, tưởng ta bị Ma tôn bắt cóc nên mới kéo cả thiên binh thiên tướng tới tận đây.
Ma tôn bật cười lạnh lùng, ra vẻ kiêu ngạo: "Tìm chết." Hắn liền đứng dậy, sải bước ra ngoài.
Vốn là người thù dai, kẻ khác đã đến tận cửa sỉ nhục, không đánh một trận thì không thể nhịn được.
Thấy hắn bước đi, ta vội vàng ném thanh vàng trong tay xuống, ôm chặt lấy chân hắn.
Ma tôn đi thêm vài bước, cuối cùng cảm thấy không đúng, hắn lắc chân để đẩy ta ra nhưng không được.
"Buông ra, ta đi đánh trận, một đứa trẻ ranh như ngươi chen vào làm gì?"
Ta liền kêu lên: "Ta chính là đứa trẻ mà họ tìm."
Ma tôn bèn nhấc ta lên xem xét, từ trên xuống dưới nhìn thế nào cũng chỉ thấy ta là một đứa trẻ bình thường, không mang chút tiên khí hay ma khí nào.
Không còn cách nào khác, do thể chất của ta đặc biệt, mang dòng máu lai.
Hắn chán ghét ném ta sang cho Trạch Minh: "Trông chừng nó, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng để nó chạy lung tung."
Ta định đi theo, nhưng Trạch Minh lại túm lấy tay ta, nói: "Ngươi đi đâu? Chúng ta sắp hoàn thành căn nhà vàng rồi. Phải khó khăn lắm mới khiến sư phụ đáng ghét của ta đi chỗ khác, giờ chúng ta có thể chơi yên ổn."
"Tiên ma đại chiến rất nguy hiểm, trẻ con như chúng ta không nên dính vào chuyện này."
Ta cố gắng thoát ra ngoài: "Ta có thể ngăn chặn cuộc chiến này."
Trạch Minh bĩu môi: "Tin ngươi có thể ngăn chặn được còn không bằng tin ta là Ngọc Hoàng Đại Đế."
---
9
Ma tôn đi đến biên giới, quả nhiên thấy đám giả dối của Thiên đình đã xếp hàng, sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào.
Hắn nheo mắt: "Có chuyện gì thì nói thẳng, muốn đánh thì nói rõ, chớ có ngậm máu phun người."
Các tiên nhân bên cạnh Thiên đế nhìn Ma giới đầy căm phẫn, chỉ chờ lệnh để ra tay, nhưng nhờ chỉ đạo của Thiên đế, họ đành kiềm chế, ánh mắt hung dữ nhìn đám người Ma giới.
Ma tôn không hiểu đám giả dối này có ý gì, nhưng hắn chẳng quan tâm họ muốn đánh hay không, hiện tại chiến ý đã bùng lên trong hắn, chỉ muốn coi đám người này như bao cát để mà đánh.
Dám vu khống đến tận cửa, tưởng ta dễ bị bắt nạt sao?
Chưa kể hắn còn đang phiền lòng vì chuyện không tìm thấy nương tử.
Ma tôn buông lời đe dọa: "Đã đến tận đây thì quyết đấu một trận, để các ngươi biết rằng không phải muốn đổ tội gì lên đầu chúng ta cũng được."