Câu Chuyện Lịch Kiếp Của Phụ Mẫu

Chương 3



Ta đoán rằng khi tìm khắp nhân gian mà không thấy tung tích của nàng, hắn sẽ lập tức chuyển hướng suy nghĩ rằng nàng cũng đang ở một nơi khác giống như hắn, có lẽ là đang độ kiếp ở một cõi khác.

 

Ta đã nghĩ tới điều đó, và mẫu thân ta đương nhiên cũng nghĩ tới.

 

Mặc dù trên Thiên đình có rất nhiều bậc trưởng lão che chở cho chúng ta, nhưng mẫu thân cũng không muốn gây phiền toái quá nhiều, đặc biệt là khi phải đối đầu với một người như Ma tôn – một kẻ không chịu buông tha khi đã cắn chặt.

 

Mẫu thân kiên cường nói với ta: “Yên tâm, bảo bối, mẫu thân sẽ không bao giờ để con rơi vào tay Ma tôn đâu, loại người như hắn có thể chăm sóc tốt cho con được sao?”

 

“Hơn nữa, nghe nói Ma giới âm u, ẩm ướt, không khí đen tối như vậy hoàn toàn không thích hợp cho trẻ con lớn lên.”

 

Ta gật đầu đồng ý, Ma tôn còn nói ta là đứa xấu xí, rồi còn túm lấy cổ áo ta, người lớn như vậy tuyệt đối không thể nuôi dạy ta tử tế được.

 

Mẫu thân đã từng bảo, chọn nam nhân thì phải chọn người biết chăm sóc người khác.

 

Ba người đàn ông mà nàng từng chọn ở phàm gian chính là một người biết nấu ăn, một người biết chiều chuộng, và một người có sức mạnh… mọi phương diện đều đáp ứng đủ yêu cầu của nàng.

 

Các tiên nhân khác hạ phàm độ kiếp thường chịu khổ cực, chỉ riêng mẫu thân ta là được hưởng sung sướng, chẳng khác nào sống tại Thiên đình.

 

Mẫu thân nói, biết hưởng phúc và biết đầu thai đều là kỹ năng.

 

Người biết hưởng phúc thì dù ở trong căn nhà thô sơ cũng có thể sống một đời thoải mái, còn người không biết hưởng phúc thì dù có sống trong cung điện dát vàng cũng sẽ buồn bã đến tận cuối đời.

 

---

 

6

 

Mẫu thân đập tay xuống bàn, dõng dạc nói: “Mẫu thân phải đi hỏi thăm tình hình, chúng ta phải luôn sẵn sàng cho kế hoạch phản công lại phụ thân con.”

 

Mẫu thân cử người tới Ma giới điều tra tình hình của Ma tôn.

 

Kết quả là nghe tin Ma tôn đang nổi trận lôi đình trong đại điện của hắn, hứa rằng sẽ tìm ra mẫu thân để xé thành trăm mảnh, còn nói sẽ như ma quỷ bám lấy mẫu thân không buông.

 

Mẫu thân nghe được tin ấy, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.

 

Ngày hôm sau, nàng thu dọn hành lý, mang ta hạ phàm ngay.

 

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, phàm gian đã bị Ma tôn lục soát kỹ lưỡng rồi, ít nhất nơi này sẽ an toàn trong vòng trăm năm, miễn là không có gì bất ngờ xảy ra.

 

Nhưng bất ngờ là, trong lúc ta đang ngủ trên cây, lại có người tới chặt cây.

 

Lần trước ngủ trên đống cỏ bị người ta lật núi làm gián đoạn, lần này ngủ trên cây thì lại bị người ta chặt, chẳng phải cũng trùng hợp quá mức sao?

 

Lúc đầu ta không nhận ra gì, chỉ cảm thấy thân cây dưới mình như đang rung động, như thể bị cái gì đó va đập.

 

Ta mở mắt nhìn xuống, thấy một hắn bé buộc tóc đuôi ngựa cao, đang tức tối đá mạnh vào thân cây.

 

“Ngươi bị nữ nhân lừa dối thì liên quan gì đến ta chứ? Cái đồ giả vờ đáng thương! Thất bại độ kiếp rồi giận cá chém thớt lên ta, đáng đời ngươi bị lừa cả tiền lẫn thân, bị lột sạch sẽ!”

 

Ta vừa định lên tiếng bảo hắn đừng đá nữa, thì thấy hắn rút từ túi ra một cái rìu, bắt đầu chặt cây.

 

?

 

Lần đầu tiên ta thấy có người chặt cây để giải tỏa cơn giận, lại còn dùng cách thô sơ như vậy.

 

Nhưng rõ ràng cái rìu trong tay hắn không phải thứ tầm thường, chỉ một nhát, cây liền bị chém ngang thân.

 

“Aaaaa!”

 

Ta rơi từ trên cây xuống, ngã thẳng vào người hắn.

 

Hắn ngất ngay tại chỗ.

 

Đây chính là báo ứng cho việc hắn dám quấy rối giấc ngủ của ta, ta đã canh chuẩn hướng để rơi lên người hắn, vừa giúp ta không bị thương, lại còn khiến hắn phải chịu chút đau đớn.

 

Sợ để hắn lại đây sẽ bị dã thú ăn thịt, ta đành cố gắng kéo hắn về nhà.

 

Sức lực của ta chỉ đủ để kéo hắn về đến nhà.

 

Khi về tới nơi, hắn lại có thêm vài vết bầm trên người.

 

Khi tỉnh lại, hắn vừa khóc vừa nói rằng toàn thân như bị tan ra thành từng mảnh, mặt mũi và cánh tay bỏng rát, lại còn ướt sũng từ đầu đến chân.

 

Mẫu thân vẫn chưa về, ta không biết cách chữa trị cho người khác.

 

Nhưng ta biết khi bị thương cần dùng nước sạch rửa vết thương, hắn lại có quá nhiều vết thương, đành phải dội nước lên cả người hắn.

 

Có lẽ hắn cũng không phải phàm nhân, trước đó một nén hương còn than rằng toàn thân đau đớn, khóc ròng, vậy mà chỉ một nén hương sau đã nhảy nhót tưng bừng.

 

Nhưng hắn cũng khá kỳ lạ, cứ nhìn chằm chằm vào mặt ta.

 

“Ta tên là Trạch Minh, ngươi tên gì? Phụ thân ngươi là ai? Ngươi trông có nét giống sư phụ của ta, suýt nữa ta tưởng ngươi là con rơi của sư phụ ở ngoài đấy.”

 

Ta không nói cho hắn biết ta là ai, mà hỏi ngược lại: “Sư phụ ngươi là ai?”

 

Trạch Minh tự hào đáp: “Ma tôn Giang Mặc Bạch!”

 

Đúng là ta đoán không sai, sư phụ bới núi, đồ đệ chặt cây, chẳng phải là cùng một nhà thì không làm ra những chuyện giống nhau như thế.

 

Ta nói: “Ma tôn là kẻ thù của ta.”

 

Trạch Minh phấn khởi: “Tốt quá, Ma tôn cũng là kẻ thù của ta!”

 

Hắn căm phẫn nói với ta: “Ngươi không biết hắn đáng ghét đến mức nào đâu! Ban đầu nghe nói hắn có nhiều chiến công lẫy lừng, ta mới năn nỉ phụ mẫu gửi ta đi bái hắn làm sư phụ.”

 

“Nhưng chưa đầy một năm, ta đã từ fan chuyển thành anti rồi. Hắn nói là muốn rèn luyện ta, rồi lấy danh nghĩa của ta mà gây ra hàng đống rắc rối, sau đó để ta tự dọn dẹp, ta bị người đời truy đuổi cả trăm năm.”

 

Đúng là một chiêu trò xấu xa.

 

Nghe có chút giống với mẫu thân ta, mẫu thân thường mượn danh nghĩa của ta để đòi các trưởng bối tặng pháp bảo và đan dược, thậm chí còn lấy cớ rằng ta thích ăn vặt để mượn lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân nướng gà.

 

Bởi vì gà nướng bằng phương pháp này thơm ngon nhất.

 

Rồi đến giữa đêm, khi ta đã ngủ say, mẫu thân sẽ vừa xem kịch ở phàm gian, vừa ăn gà nướng và uống nước đào lạnh.

 

Người bảo rằng ta còn nhỏ, đang tuổi lớn, không thể ăn những thứ ấy, để người ăn thay ta, sau này lớn lên sẽ bù lại cho ta.

 

Trạch Minh ngồi xếp bằng, thao thao kể cho ta nghe những bí mật của Ma tôn, thiếu điều muốn lôi hết gốc rễ của hắn ra mà nói.

 

“Hầy, ngươi có nghe chưa, sư phụ ta khi độ kiếp ở phàm gian đã bị người khác lừa dối, giờ ngày nào cũng tức tối. Đến cả cha ta cũng nói nhìn mặt hắn hệt như một gã oán phu bị vợ bỏ, không trách được vợ hắn cũng phải xa lánh hắn.”

 

Trạch Minh tiếp tục kể, nói đến mức môi khô khốc, liền uống một ngụm nước rồi tò mò hỏi ta:

 

“Thế vì sao ngươi lại kết thù với sư phụ ta? Ngươi mới nhỏ xíu thế này, chẳng lẽ sư phụ ta đã từng ăn trộm tã giấy của ngươi để mặc à?”

 

Ta: “…”

 

Đột nhiên, ta hiểu vì sao Ma tôn lại đối xử tệ với hắn.

 

Ta tóm gọn lại lý do: “Hắn lật núi làm ta gián đoạn giấc ngủ trưa.”

 

Trạch Minh không tin nổi: “Ý ngươi là sư phụ ta không cho ngươi ngủ trưa, còn cố tình lật núi cho ngươi lăn xuống vách đá, rồi không cho ngươi đoàn tụ với mẫu thân, để ngươi – một đứa bé ba tuổi – tự mình băng qua rừng sâu núi thẳm à?”

 

?

 

Ta có nói nhiều thế không?

 

Từ đâu ra những nguyên nhân, hậu quả, rồi bao nhiêu câu chuyện đính kèm thế này?

 

Ta chợt hiểu thêm một phần lý do vì sao Ma tôn không thích hắn.

 

Trạch Minh đập bàn, mặt đầy phẫn nộ: “Quá đáng! Ta vốn nghĩ hắn dù có xấu tính đến đâu thì cũng hành sự quang minh chính đại, không ngờ đến cả chuyện bắt nạt trẻ con hắn cũng làm ra được!”

 

Ta gật đầu, theo một góc độ nào đó thì hắn và mẫu thân ta đúng là có chút tương đồng, cũng khó trách họ từng có một đoạn duyên phận.

 

Mẫu thân ta cũng thích bắt nạt ta.

 

Khi ta còn chưa biết nói, nàng đã thường xuyên nói dối với ta một cách trắng trợn.

 

Những lời bịa đặt của nàng khiến một đứa nhỏ như ta phải gánh không ít “nồi” oan, lưng ta sắp gù vì đống oan uổng đó rồi.

 

Dù ta là đoàn sủng của cả Thiên đình, nhưng khi đối diện với mẫu thân, vẫn thấy bản thân như non kém vài phần.

 

Trạch Minh nghiêm túc nói: “Chuyện này nhất định phải cho ngươi một lời giải thích. Thế này đi, ta sẽ đưa ngươi đến tìm sư phụ ta đòi lại công bằng. Nếu hắn không thèm đoái hoài, thì ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi ba trăm năm, coi như trả nợ thay cho sư phụ ta.”

 

Ta chớp mắt hỏi: “Wow, sư phụ ngươi đối xử với ngươi như vậy mà ngươi còn đối tốt với hắn thế à?”

 

Trạch Minh vỗ ngực đầy tự hào, cao giọng nói: “Một ngày là thầy, cả đời là cha, cha nợ thì con trả, đó là điều đương nhiên.”

 

Ta: “Hả?”

 

Trạch Minh nói tiếp: “Không muốn vượt qua sư phụ thì không phải là đệ tử tốt. Ta đã sớm có ý định lật đổ quyền lực của hắn. Chỉ cần kiếp sau thôi, chắc chắn ta sẽ đạp hắn xuống dưới chân. Còn kiếp này thì đành mơ tưởng vậy là đủ rồi.”

 

Thật là một lý tưởng có chút hèn nhát nhưng lại đầy nhiệt huyết.

 

---

 

7

 

Trạch Minh quyết định đưa ta đến Ma giới tìm Ma tôn để đòi lại công bằng.

 

Ta vốn không muốn đi, dù sao mẫu thân cũng đã dặn ta phải ngoan ngoãn ở lại phàm gian một thời gian.

 

Chờ nàng tìm người đánh lén Ma tôn, trùm bao tải lên rồi đánh cho một trận, sau đó đút cho hắn viên thuốc Alzheimer của Thái Thượng Lão Quân, để hắn quên sạch mọi chuyện, thậm chí không nhớ nổi tên mình, chứ đừng nói đến những gì đã xảy ra tại phàm gian.

 

Kết quả là cha của Trạch Minh xuất hiện, khuyên hắn đừng bày trò bỏ nhà đi như vậy.

 

Trạch Minh đáp rằng hắn đã bán mình làm trâu làm ngựa cho ta suốt ba trăm năm để trả nợ, bảo đây là khoản nợ của Ma tôn, hắn là đệ tử nên trả thay là chuyện bình thường.

 

Cha của Trạch Minh khó hiểu hỏi: “Bình thường không phải ngươi và tôn thượng luôn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau sao, lần này sao lại hăng hái muốn gánh nợ vậy?”

 

Trạch Minh cứng giọng đáp rằng mình chỉ muốn trả nợ, không có tâm tư gì khác, không phải muốn làm bạn với ta.

 

Cha của Trạch Minh không kiên nhẫn, lập tức bắt cả ta và Trạch Minh mang về Ma giới.

 

Ông nói muốn trả nợ thì về Ma giới trả cũng được.

 

Trong lòng ta thầm hô “chết rồi,” nếu mẫu thân ngửi thấy ma khí, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Ma tôn đến bắt cóc ta. Nàng sẽ không liều lĩnh đến Ma giới một mình đâu, mà sẽ về Thiên đình gọi người.

 

Ta nghĩ, liệu có phải do ta mà khơi mào cuộc chiến Tiên – Ma không đây?

 

Dù sao Thiên đình cũng đã thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình mấy trăm năm nay, cuối cùng chỉ có mình ta là bảo bối.

 

Trạch Minh thì lại vui sướng vô cùng, nói sẽ dẫn ta đến phòng ngủ của hắn để khoe bộ sưu tập quý giá.

 

Hắn còn nói nhất định sẽ chăm sóc ta chu đáo, để ta sống ở Ma giới còn tốt hơn cả phàm gian.

 

Hắn bảo ta không cần lo cho phụ mẫu mình, sau khi họ qua đời hắn sẽ đón linh hồn họ đến ở cùng.

 

Hy vọng của hắn có lẽ sẽ tiêu tan thôi, bởi phụ mẫu ta sẽ không chết, và mẫu thân chắc chắn sẽ gọi người đến tấn công Ma giới.

 

Ma giới quả thật giống như mẫu thân miêu tả: âm u, đen tối, ẩm ướt, quanh năm không thấy ánh mặt trời, chẳng hề thích hợp cho trẻ con ở.

 

Sống lâu ở đây chắc chắn sẽ mắc bệnh trầm cảm.

Chương trước
Loading...