Câu Chuyện Lịch Kiếp Của Phụ Mẫu

Chương 2



Khi phát hiện ra, nàng đã nhân lúc ba người đánh nhau mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bỏ chạy.

 

Hắn tìm nàng cả đời nơi phàm gian mà không gặp, ba phân thân đều cô độc đến cuối đời. Trước khi chết, bọn họ còn tự trách mình đã ép buộc nàng quá đáng, lẽ ra phải đứng từ góc độ của nàng mà suy nghĩ nhiều hơn.

 

Khi phân thân chết đi, hợp lại thành một, Ma tôn tức giận đến bùng nổ.

 

Độ kiếp đối với hắn tựa như uống nước, mỗi vài năm lại xuống phàm gian vượt ải. Không ngờ lần này lại tự tạo ra ba ải, chẳng một ải nào vượt qua được, lại bị chính một phàm nhân phá hỏng hết.

 

Đây thực sự là nỗi nhục nhã lớn nhất đời hắn!!!

 

Hắn muốn tìm nữ nhân ấy ra mà xé thành trăm mảnh.

 

Dẫu chết cũng phải tìm thi thể, rồi đem tro cốt rải khắp nơi.

 

Nhưng thường xuyên chịu ảnh hưởng từ cảm xúc khi độ kiếp, ví như vừa rồi.

 

Hắn tự nhủ bản thân sẽ không bao giờ yêu nữ nhân đó, chỉ có phân thân ở phàm gian mới bị kìm hãm, phát sinh tình cảm phàm tục.

 

Đó là hắn sao?

 

Không liên quan gì đến hắn cả.

 

Dù bây giờ, nếu nữ nhân ấy xuất hiện trước mặt, hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái.

 

Một người như hắn, đầu óc tràn đầy những kế hoạch vĩ đại, sao có thể bị một mối tình nhỏ nhặt làm vướng bận?

 

Không đời nào.

 

---

 

3

 

Ma tôn có lẽ không nhận ra, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là hình bóng nữ nhân ấy.

 

Ta thực sự rất muốn nói: “Thúc thúc à, đừng giấu nữa, càng giấu lại càng chứng tỏ rằng có điều khuất tất.”

 

Mặc dù hắn nói việc của các phân thân không liên quan đến mình, nhưng trên gương mặt hắn lại lộ rõ dáng vẻ của một người chồng bị vợ bỏ rơi, muốn nghiền nát từng mảnh.

 

Chính diện cũng xoay quanh nữ nhân, phản diện cũng xoay quanh nữ nhân, tất cả đều xoay quanh nữ nhân.

 

Thú nhận đi, rõ ràng là hắn không thể buông bỏ được.

 

Ta thở dài một hơi, bỗng dưng cảm thấy câu chuyện này hình như ta đã nghe đâu đó rồi.

 

Ồ, dường như là từ mẫu thân ta.

 

Nhưng câu chuyện của mẫu thân và câu chuyện của thúc thúc lại có chút khác biệt.

 

Mẫu thân kể là nàng đạp ba thuyền, rồi gặp tai nạn.

 

Còn thúc thúc thì lại là người bị đạp lên ba thuyền.

 

“……”

 

Ta đột nhiên mở to mắt.

 

Hỏng rồi.

 

Dường như ta vừa đoán ra một bí mật kinh thiên động địa.

 

Phải nhanh chóng báo cho mẫu thân biết.

 

Ta đứng dậy, có chút chột dạ không dám nhìn người ma tôn đang ngồi bệt trên mặt đất, thất thần như đang rơi vào ngõ cụt nào đó.

 

“Thúc thúc, đưa con trở về núi đi. Mẫu thân con sẽ đến đón con.”

 

Ma tôn thở dài, từ bỏ mớ suy nghĩ rối ren trong đầu, cam chịu đứng dậy khỏi mặt đất.

 

Ma tôn túm lấy vạt áo ta, nhấc bổng lên, khiến ta trong không trung trông chẳng khác gì một con rùa con đang đạp chân loạn xạ. Ta cằn nhằn: “Thúc thúc, như vậy không thoải mái chút nào, có thể đổi cách khác không?”

 

Ma tôn cau mày, có lẽ cho rằng ta yêu cầu quá nhiều, tỏ vẻ khó chịu nói: “Cái đứa nhỏ xấu xí này, thật phiền phức.”

 

Ta bĩu môi, hắn chê ta xấu xí, không chừng lại chính là phụ thân ta đấy. Nếu ta xấu thì cũng là hắn xấu thôi.

 

“Sau này con cái của thúc cũng sẽ trông giống như ta thôi!”

 

Ma tôn cười khẩy, tự tin đáp: “Với diện mạo của ta và thê tử, không đời nào lại sinh ra đứa trẻ xấu như ngươi.”

 

Ta cảm thấy hắn đúng là mắt mù. Các thúc thúc, bá bá ở Thiên đình đều khen ta dễ thương, bảo rằng ta thừa hưởng nhan sắc của mẫu thân, trông y như viên bánh nếp nhỏ đáng yêu.

 

Cũng may là ta tự nhận thức rõ về mình, sẽ không bị tên thúc thúc này lừa gạt đâu.

 

---

 

4

 

Dù miệng nói ta phiền phức, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhấc áo ta nữa mà chuyển sang nắm lấy tay, dắt ta đi khắp núi đồi.

 

Hắn có lẽ muốn dẫn ta đi bộ, nhưng ta còn quá bé, còn hắn thì quá cao.

 

Kết quả là hắn nắm tay ta, chân ta không chạm đất, đành phải đong đưa trong không trung.

 

Theo hướng ta chỉ, cuối cùng hắn đặt ta xuống một đống cỏ.

 

Rồi hắn nhíu mày nhìn ta chăm chú.

 

Ta bảo: “Thúc có thể đi được rồi.”

 

Nhưng Ma tôn không đi, mà đứng nguyên tại chỗ: “Có phải ngươi bị phụ mẫu bỏ lại trong núi vì xấu xí quá không?”

 

Ta đáp trả: “Đâu phải vậy, mẫu thân ta sẽ đến đón ta, ta chỉ đang ngủ trưa ở đây thôi.”

 

Ai lại để một đứa trẻ còn chưa mọc đủ răng, nằm ngủ trưa trong núi thế này? Phụ mẫu nào kỳ quặc đến mức để con mình gặp nguy hiểm giữa núi rừng đầy thú dữ như thế chứ?

 

Ma tôn hỏi: “Mẫu thân ngươi đâu?”

 

Ta đảo mắt một vòng, đáp: “Mẫu thân ta không ở đây, người bảo dù ta ở đâu, người cũng sẽ tìm thấy và đưa ta về.”

 

Nghe vậy, Ma tôn bật cười khinh khỉnh, nói: “Mẫu thân ngươi lừa ngươi đấy, tám phần là bỏ rơi ngươi rồi.”

 

“Không đời nào!”

 

Ma tôn nhìn ta với vẻ mặt vô cảm, nói: “Mẫu thân ngươi đã bỏ rơi ngươi rồi.”

 

Ta cũng nhìn hắn với vẻ mặt không đổi, đáp lại: “Thê tử của thúc đã bỏ rơi thúc rồi.”

 

Ma tôn lập tức sững sờ:

 

“Ngươi, đứa nhóc chết tiệt này, ngươi nói ai bỏ ta chứ! Thê tử của ta chỉ là tạm thời rời xa ta, ngươi hiểu thế nào là ‘tạm thời rời xa’ không?”

 

Đột nhiên, hắn như sực tỉnh giữa cơn thịnh nộ, cố tỏ vẻ kiêu ngạo: “Dù có như vậy thì sao, ta là người cần có ai sao? Nực cười! Ta là Ma tôn, chỉ cần ta muốn, không nữ nhân nào dám từ chối ta. Ta cần gì phải chết dí trên một cái cây như thế chứ?”

 

Ta ngắt lời: “Nhưng chẳng phải thê tử của thúc đã từ chối thúc rồi sao?”

 

Ma tôn như bị một mũi tên đâm thẳng vào tim.

 

Ta tiếp tục: “Và không phải chỉ từ chối một lần, mà là cả đời.”

 

Ma tôn như bị trúng thêm mũi tên thứ hai.

 

Cuối cùng, ta nói: “Thúc tìm mãi không thấy nàng, có phải nàng cố tình lẩn tránh thúc không? Chắc là nàng không thích thúc nên mới cố ý trốn tránh như vậy.”

 

Ma tôn như bị trúng ba mũi tên cùng lúc, lập tức vỡ vụn:

 

“Ngươi câm miệng!!!”

 

“Ngươi, đứa trẻ ranh, ngươi hiểu gì chứ!”

 

Ma tôn giận dữ, nhảy dựng lên như một con khỉ, nhìn hắn có vẻ vừa muốn treo ta lên trời mà đánh đòn, lại vừa muốn chôn ta dưới núi như Tôn Ngộ Không bị đè suốt năm trăm năm.

 

Hắn phất tay áo, giận dữ quay người bước đi: “Ta vốn định làm chút việc thiện, giúp ngươi ra khỏi núi tìm phụ mẫu, không ngờ ngươi lại không biết điều. Ở lại đây mà chờ thú dữ ăn thịt đi.”

 

Độc miệng thế này, trách sao bị bỏ lại.

 

Ma tôn nghĩ bụng đầy căm hận.

 

Đi được một đoạn, hắn hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra.

 

Thôi, sao lại so đo với một đứa trẻ chứ!

 

Núi rừng này đầy nguy hiểm, nếu để đứa trẻ đó ở lại, e rằng sẽ không thể sống sót qua đêm nay.

 

Hắn quay đầu lại, trở về chỗ cũ.

 

Nhưng khi đến đống cỏ lúc nãy, tiểu tiên đồng nhỏ đã biến mất.

 

Chỉ còn lại đám cỏ bị đè bẹp, chưa kịp khôi phục như cũ.

 

Sắc mặt Ma tôn khó coi đến đáng sợ, mới rời đi một lúc mà thôi, đứa trẻ này chắc chắn không thể tự mình chạy đi, nhất định là bị thứ gì đó bắt đi.

 

Dù thấy đứa trẻ độc miệng, không lễ phép, lại có chút xấu xí… được rồi, cũng có phần đáng yêu, nên hắn mới chịu nhẫn nhịn như vậy.

 

Nếu thực sự đứa trẻ quá xấu, nói năng cay độc như vậy, hắn đã sớm ra tay trừng trị rồi.

 

Chỉ là, hắn không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thân thuộc khi thấy đứa trẻ này, giống như nếu hắn và thê tử thật sự cùng sống ở phàm gian một trăm năm, có lẽ cũng sẽ sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như vậy.

 

Dù thế nào, cũng phải tìm cho ra.

 

Cái gì mà dám cướp người ngay dưới mí mắt hắn?

 

---

 

5

 

Ta được mẫu thân dẫn đi.

 

Ma tôn vừa đi khỏi thì mẫu thân xuất hiện, thấy ta ngồi nghiêm chỉnh trên đống cỏ, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

 

“Nãy ta nhìn thấy con qua vị trí trên chiếc đồng hồ điện thoại nhỏ thiên tài của con, thấy con đi vòng quanh núi một vòng lớn, tưởng phải xuống núi tìm con. Ngọn núi cao thế này, sao con leo lên nhanh như vậy?”

 

Chiếc đồng hồ điện thoại nhỏ thiên tài là phát minh của mẫu thân, vì ta học pháp thuật quá chậm, lại hay chạy lung tung, mẫu thân sợ rằng có ngày xảy ra chuyện nguy hiểm mà không kịp cứu.

 

Thế là người cho ta đeo đồng hồ điện thoại thiên tài, vừa tiện để liên lạc, vừa có định vị.

 

Mẫu thân ôm ta vào lòng, xoa xoa gương mặt nhỏ của ta.

 

Ta rúc vào lòng mẫu thân, kể hết mọi chuyện vừa xảy ra và suy đoán của mình cho người nghe.

 

Cả hai cùng nhìn nhau trong điện tiên của mẫu thân.

 

Mẫu thân khó nhọc nói: “Ý của con là, mẫu thân có thể đã ngủ với Ma tôn, và cả ba người mà ta tưởng mình đang lưỡng lự đều chính là hắn?”

 

Ta gật đầu.

 

Theo suy đoán của ta, chính xác là vậy.

 

Mẫu thân ôm đầu, kêu than một tiếng, vừa đi vòng quanh điện vừa cảm thấy rối bời.

 

Ban đầu, người chỉ đoán trong ba người nàng từng hẹn hò, một người có thể là ma, còn hai người kia là phàm nhân, không đáng ngại.

 

Giờ đây, ta lại nói với nàng rằng cả ba người đều là cùng một người.

 

Không những thế, người đó còn rất có khả năng là Ma tôn nổi danh khắp chốn Ma giới.

 

Nghe đồn rằng, hắn là kẻ vô cùng thù dai, không hề khoan nhượng với bất cứ kẻ nào dám chống đối mình.

 

Mẫu thân từng nói Ma tôn là người thù dai đến mức, hồi còn bé, khi còn mặc tã giấy, nếu ai dám đá hắn một cú, thì sau này khi thành đạt, hắn nhất định sẽ lần lượt tìm tới tổ tiên mười tám đời nhà họ mà đá lại từng người một.

 

Thế mà loại người như vậy, mẫu thân ta lại một hơi chọc giận đến ba lần.

 

Dù mẫu thân ta đã bỏ giữa chừng mà trở về Thiên đình, nhưng Ma tôn thì đã thực sự sống một đời người ở phàm gian.

 

Đúng vậy, cả ba phân thân của hắn đều dành cả đời tìm kiếm mẫu thân ta.

 

Không chỉ thù dai mà còn vô cùng kiên trì.

Chương trước
Loading...