Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Bức Tượng Đá Của Tình Yêu
Chương 3
"Anh biết em không quen ngủ khách sạn."
Nghe đến đây tôi không khỏi cười lạnh.
Vài năm trước đi thi khắp nơi, lần nào tôi chẳng ngủ khách sạn nhưng chưa bao giờ thấy Giang Duật Phong quan tâm hỏi một câu.
Ngủ có quen không?
Trước đây tôi đã phàn nàn với anh ta rằng gối ở khách sạn quá khó chịu.
Chỉ nhận được một câu nhàn nhạt của anh ta: "Cố chịu đi."
Quay lại hiện tại, dì đã thu dọn hành lý xong.
Giang Duật Phong rất lịch sự chủ động nhận lấy.
Đến nhà họ Giang.
Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, phòng khách chất đầy đồ tạp nham.
Dì nhìn chiếc giường lớn duy nhất, ấp úng mặt đỏ bừng: "Duật Phong, hay là anh ngủ đi, em vẫn đến khách sạn."
"Không cần, anh ngủ sofa."
Tôi nhìn dì mặc đồ ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi và Giang Duật Phong, có chút tức giận.
Đầu giường còn treo ảnh cưới của hai chúng tôi.
"Giang Duật Phong, anh đừng quá đáng, để cô ấy ngủ trên giường cưới của chúng ta?!"
Tôi giơ nanh múa vuốt lao về phía anh ta nhưng lại lao vào khoảng không.
Bỗng nhiên, Giang Duật Phong nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi nhìn lại anh ta, đầu óc trống rỗng.
Ngay khi tôi nghĩ rằng anh ta đã phát hiện ra.
Dì nắm lấy tay anh ta, mắt đỏ hoe ôm lấy eo anh ta.
"Duật Phong, anh ở lại với em được không?"
Giang Duật Phong thu hồi tầm mắt, cơ thể anh ta cứng đờ: "Chuyện tối qua, anh đã giải thích rồi, là anh đã nhầm em với Thắng Nam, chị dâu, chuyện đã qua rồi..."
"Thực sự đã qua rồi sao?" Dì không cam lòng lại tủi thân ôm chặt lấy eo Giang Duật Phong: "Anh đừng tự lừa mình dối người, rõ ràng là anh có cảm giác."
"em biết, anh và Thắng Nam kết hôn chính là để đổi một cách khác ở bên em, trở thành người nhà của em, không phải sao?"
Được, được, được, tôi là một phần trong trò chơi của hai người đúng không.
Nghe đến đây tôi không nhịn được mà đi cào mặt Giang Duật Phong.
Nhưng rõ ràng là vô ích.
Giang Duật Phong nhàn nhạt nói: "Đã muộn rồi, em ngủ đi."
Không khí ngưng đọng trong vài phút.
"Xin lỗi." Trên mặt dì hiện lên nụ cười gượng gạo và xấu hổ, hai tay cũng buông thõng xuống.
Giang Duật Phong khựng lại, rồi đứng dậy ra ngoài pha một cốc sữa nóng đưa cho dì.
Giọng anh ta quan tâm: "Chị dâu, uống sữa rồi ngủ một giấc ngon nhé."
Nhưng tôi lại nhìn chằm chằm vào chiếc cốc đựng sữa.
Chiếc cốc đó là một đôi.
Tôi cố tình mua cốc đôi, cốc gấu trúc đỏ là của tôi, cốc yêu tinh xanh là của anh ta.
Khi mua tôi còn nói đùa: "Từ xưa đến nay đỏ và xanh là một cặp, có phải rất hợp với chúng ta không."
Anh ta gật đầu không nói gì.
Tôi hơi khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của anh ta, Giang Duật Phong lại quay sang dỗ tôi.
"Em biết đấy, anh vốn không quan tâm đến những thứ này nhưng chỉ cần là em mua, anh đều thích."
Sau đó có lần anh ta vô tình đưa cốc cho khách uống, tôi tức giận cãi nhau với anh ta một trận.
Anh ta thấy tôi làm quá: "Trong nhà hết cốc rồi, mượn dùng một chút thôi mà, anh đã rửa sạch rồi, em cần gì phải gay gắt như vậy, chỉ là một cái cốc thôi mà."
Giang Duật Phong có lẽ không hiểu.
Trong mắt tôi, không chỉ đơn giản là chuyện cái cốc.
04
Tôi tức giận không kìm được, vô thức tiến lên vung tay vào cốc nhưng cốc không bị đánh đổ.
Ngược lại cánh tay trong suốt của tôi xuyên thẳng qua.
Tôi chán nản ngồi xuống mép giường, nhìn Giang Duật Phong ân cần đậy nắp cốc của dì.
Trong nhật ký của Giang Duật Phong, anh ta viết rằng từ nhỏ anh ta đã yêu một người chị hơn anh ta vài tuổi.
Anh ta nhìn người chị đó yêu đương nhưng không dám tỏ tình.
Cho đến khi anh ta nghe tin chị ấy sắp kết hôn, anh ta mới từ bỏ.
Ai ngờ đến ngày cưới, anh ta lại gặp được người mà anh ta đã thầm thương trộm nhớ suốt thời học sinh.
Lúc này người chị đó cũng đã ly hôn.
Trong từng lời anh ta viết đều tràn đầy sự hối hận.
Cũng đúng thôi, dù sao thì người vợ lý tưởng trong lòng anh ta cũng không phải tôi.
Năm năm trước, là tôi xuất hiện chung tình Giang Duật Phong, chủ động tấn công mãnh liệt.
Người ta nói con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp màn, tôi không tin mình không thể làm tan chảy tảng băng này.
Nhưng anh ta liên tục từ chối và xa cách khiến tôi rất nản lòng.
Cho đến ngày hôm đó, anh ta say khướt dựa vào người tôi, chậm rãi hỏi một câu.
"Cố Thắng Nam, em có đồng ý ở bên anh không?"
Lúc đó tôi vui mừng khôn xiết, như trúng giải độc đắc.
Không thể tin được mà cứ nhìn anh ta mãi.
Cho đến khi anh ta tỉnh rượu, tôi lại vội vàng hỏi lại một lần nữa.
Đôi mắt của Giang Duật Phong lóe lên một tia cười, tiện tay véo má tôi.
"Anh mà lừa em thì anh là chó."
Sau đó tôi mới biết ngày hôm đó anh ta vừa nhận được tin dì kết hôn.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau, tuy bình lặng nhưng Giang Duật Phong vẫn chăm sóc tôi chu đáo.
Cho đến sau đám cưới, anh ta thay đổi.
Trở nên lạnh nhạt hơn, thờ ơ hơn.
Bây giờ tôi mới biết, tất cả là vì dì.
Trong nhật ký có viết: [Ngày cưới, tôi đã tìm thấy cô ấy, ép cô ấy vào buồng vệ sinh hôn cô ấy nhưng cô ấy đẩy tôi ra... và nói với tôi rằng chúng tôi không bao giờ có thể... Sau đó, tôi đã từ bỏ...]
Đêm tân hôn, Giang Duật Phong không đụng vào tôi.
Dần dần trở nên lạnh nhạt, thậm chí thường xuyên không về nhà.
Chỉ khi dì đến thăm tôi, anh ta mới trở lại như một người bình thường, có thể nói cười.
Bây giờ tôi đã chết, có lẽ họ sẽ ở bên nhau.
Giang Duật Phong rất lịch sự đóng cửa cho dì.
Sáng hôm sau, ánh nắng chan hòa, anh ta đã đến xưởng làm việc từ sớm.
Khi nhìn thấy bức tượng bướm đó, anh ta ngẩn người.