Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Bức Thư Tình Của Sơ Hòa
Chương 3
[Đáng tiếc là chị Sẹo của chúng ta chỉ thích anh Nghiễm thôi, cô ấy không để mắt đến cậu đâu.]
Tôi ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn Bùi Trình nhưng lại thấy cậu ấy đang cười rạng rỡ với tôi.
[Người ta nói chuyện, lừa xen vào.]
Khi quay sang nhìn ủy viên thể dục, nụ cười trên mặt Bùi Trình lập tức biến mất.
[Vết thương trên mặt cậu không đau nữa sao?]
Vừa dứt lời, ủy viên thể dục run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Khi quay lại nhìn tôi, trong mắt Bùi Trình đã ngấn nước.
Cái này... tốc độ thay đổi biểu cảm nhanh quá rồi.
Tôi còn đang ngẩn người, cậu ấy đã cúi đầu, lẩm bẩm:
[Có phải vì toán của tớ quá kém nên cậu mới không muốn ngồi cùng bàn với tớ không.]
Cậu ấy nhắc vậy, một số ký ức không mấy tốt đẹp ùa về trong đầu tôi.
Hình như đúng là... cũng có chút lo ngại về phương diện này.
Nhưng vẻ mặt tủi thân của Bùi Trình trông giống như một chú chó bị bỏ rơi.
Lòng tôi bỗng dâng lên sự thương cảm.
Để an ủi cậu ấy, tôi bắt đầu nói linh tinh:
[Không phải, toán của cậu không tệ, thực ra cậu rất có tiềm năng.]
[Là do thầy giáo... không đúng, là do tôi, là do tôi không giảng rõ.]
Bùi Trình ngẩng mặt lên: [Vậy chúng ta có thể ngồi cùng nhau không?]
Tôi còn chưa kịp nói gì, Cố Thì Nghiễm đột nhiên liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.
[Hừ, đúng là cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa tìm rùa.]
11
Giọng nói của Cố Thì Nghiễm rất lớn.
Mọi người trong lớp đều nghe rõ mồn một.
Một tràng cười rộ lên.
Đợi tiếng cười lắng xuống, Bùi Trình nhìn Cố Thì Nghiễm, giọng điệu lười biếng:
[Cố Thì Nghiễm, cậu nói chuyện hay thật, đi vệ sinh xong chắc chắn đã lau miệng rồi chứ?]
Cố Thì Nghiễm chưa từng bị ai chế giễu như vậy, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
[Cậu nói gì?]
Bùi Trình tỏ vẻ khinh thường:
[Sao đầu óc không tốt mà tai cũng điếc luôn vậy?]
[Người ta sáu bảy mươi tuổi bị đột quỵ, cậu cũng chạy theo hóng hớt.]
[Nhìn tôi làm gì? Bị bệnh thì đi chữa bệnh, đừng làm phiền tôi, tôi không phải bác sĩ thú y.]
Ôi trời, sướng quá!
Cậu ấy chửi hay thế.
Sắc mặt Cố Thì Nghiễm lại đen thêm vài phần, trông như bị táo bón mười năm.
Tôi không nhịn được bật cười.
[Ha ha ha—]
Một ánh mắt sắc bén lập tức quét tới.
Cố Thì Nghiễm quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn tôi:
[Chị Sẹo, với cái bộ dạng ma chê quỷ hờn đó, chị tưởng thật sự có người thích chị sao? Chỉ là thương hại chị thôi.]
Đây là lần thứ hai Cố Thì Nghiễm gọi biệt danh của tôi.
Nhưng lần này còn tổn thương hơn lần trước.
Trước đây anh ta chỉ từ chối tôi, còn bây giờ anh ta hoàn toàn phủ nhận quyền được yêu của tôi.
Tôi cứng đờ tại chỗ, nửa ngày không nói nên lời.
Bùi Trình hừ lạnh một tiếng, sự chế giễu trong mắt sắp tràn ra ngoài.
[Cố Thì Nghiễm, mẹ kiếp mày đúng là bọ hung ngáp, cái miệng thối hoắc.]
[Ngoài việc sỉ nhục ngoại hình con gái ra, mày còn biết làm gì nữa không?]
[Tầm thường như mày, đúng là phí phạm một đêm của bố mẹ mày.]
Cố Thì Nghiễm tức đến mặt mày xanh mét, xông tới định đánh người nhưng bị ủy viên thể dục bên cạnh ôm chặt lấy.
[Thì Nghiễm, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.]
[Thằng nhóc này từng đạt giải vô địch Taekwondo, chọc vào nó chỉ có nước bị đánh thôi.]
[Nếu cậu thực sự tức giận, đá vào ghế là được.]
Sắc mặt Cố Thì Nghiễm càng tệ hơn.
Cả lớp ồn ào, hỗn loạn như một nồi cháo.
Trong tiếng ồn ào hỗn tạp, Bùi Trình nhướng mày, cười tươi rói đưa tay về phía tôi.
[Bạn học Giang Sơ Hòa, sau này xin hãy chiếu cố nhiều.]
12
Tin tốt: Tôi lại có bạn cùng bàn rồi.
Tin xấu: Tôi và bạn cùng bàn mới của tôi bị Cố Thì Nghiễm và những người khác cô lập.
Trong giờ sinh hoạt lớp vào thứ Hai, theo lệ phải chọn ra hai học sinh có thành tích kém nhất tuần trước.
Kết quả bỏ phiếu chỉ mới đọc được một nửa.
Trong số 20 người, có tới 11 người chọn tôi và Bùi Trình.
Phó Nhất Hành vốn dĩ thành tích không tốt lắm đã phát nổ trước.
[Tuần trước tôi đi muộn 3 lần, không nộp bài tập 6 lần, còn ngủ trong giờ học 7 lần, tôi còn chẳng được mấy phiếu.]
[Sao phiếu bầu của Giang Sơ Hòa và Bùi Trình lại nhiều thế?]
Phó Nhất Hành là học sinh đứng cuối lớp chúng tôi.
Vì gia cảnh tốt nên chẳng thiết tha học hành, ngày nào cũng đi muộn hoặc ngủ gật.
Trước đây có một thời gian, cậu ta và tôi học chung một nhóm.
Cậu ta luôn kéo chân cả nhóm.
Ngày nào tôi cũng bắt cậu ta nộp bài tập, cậu ta sốt ruột chắp tay vái tôi:
[Bà cô ơi, bà tha cho tôi đi.]
[Dù sao thì tương lai tôi cũng sẽ thừa kế công ty, học mấy thứ này có ích gì?]
Tôi lôi cậu ta về, ấn mạnh xuống ghế.
[Cộng trừ nhân chia còn không biết thì thừa kế cái công ty lông gì?]
[Tôi nghe nói em trai cậu học giỏi lắm, lần nào cũng đứng nhất khối, cậu chắc chắn công ty nhà cậu sẽ để cậu thừa kế chứ?]
Cậu ta bị tôi chặn họng không nói nên lời nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào bàn học.
[Được được được, bài tập vớ vẩn này, tôi viết còn không được sao?]
Sau đó thái độ học tập của cậu ta thực sự thay đổi không ít.
Tôi không bất ngờ gì với kết quả này, đã bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Chỉ khổ cho Bùi Trình, phải chịu phạt cùng tôi.
Tôi đưa tay kéo kéo vạt áo đồng phục của Bùi Trình:
[Lỡ mà thật sự chọn chúng ta, phần kiểm điểm của cậu, tớ viết giúp cậu.]
Nhưng Phó Nhất Hành lại không chịu buông tha.
Lão Tề cũng mặc kệ cậu ta, để cậu ta cứ ở đó la hét.
[Giang Sơ Hòa, cậu nói xem, cậu đã làm chuyện gì trái với lương tâm, mà lại được nhiều phiếu bầu thế?]
[Cậu có... mua chuộc không?]
13
Mua chuộc?
Mua chuộc để trở thành học sinh có thành tích kém nhất?
Trí tuệ hài hước của Phó Nhất Hành đúng là hài hước thật.
Tôi quay đầu nhìn cậu ta.
Nhưng lại phát hiện ánh mắt cậu ta đang lạnh lùng nhìn đám người của Cố Thì Nghiễm.
[Cảm ơn cậu, Phó Nhất Hành.]
[Trước đây cứ bắt cậu nộp bài tập, tôi tưởng cậu ghét chết tôi rồi.]
Phó Nhất Hành kiêu ngạo quay đầu:
[Tôi chỉ hơi ngốc thôi, chứ không xấu.]
[Tôi nghe được lời hay ý đẹp.]
Quả thực là như vậy.
Lúc đó ngày nào tôi cũng thúc cậu ta nộp bài tập, cậu ta buồn ngủ là tôi véo, còn nhân lúc cậu ta ngủ lấy băng dính dán lông trên cánh tay cậu ta. Có lần cậu ta bị tôi hành hạ đến gần như phát điên.
Nhưng ngay cả khi ghét tôi nhất, cậu ta cũng chưa từng nói lời cay độc.
Bị thúc ép quá, cậu ta chỉ đáng thương kêu lên một câu:
[Bà cô ơi, bà tha cho tôi đi.]
Nhưng có những người, đối xử với hắn ta hết lòng hết dạ nhiều năm, quay đầu là quên.
Còn dẫn theo một đám người cô lập.
Trong lòng tôi bỗng có chút cảm động.
Nhịn chua xót trong mắt, tôi cố nặn ra một nụ cười:
[Bạn học Nhất Hành đã bắt đầu chủ động nộp bài tập rồi, số lần đi muộn ngủ gật cũng ít hơn trước rất nhiều.]
[Tiến bộ thực sự rất lớn.]
[Cố gắng lên, tương lai nhất định có thể thừa kế công ty nhà cậu.]
[Thật sao?]
Sau tai Phó Nhất Hành ửng hồng nhưng đột nhiên cậu ta hét lên:
[Giang Sơ Hòa chưa từng đi muộn về sớm, bài tập cũng luôn hoàn thành đúng hạn, trong giờ học cũng không lơ là, có những bạn học kém nhờ cô ấy giải đáp bài tập, cô ấy cũng chưa từng từ chối.]
[Một cô gái tốt như vậy, tại sao các cậu lại chọn cô ấy làm học sinh kém?]
[Cố Thì Nghiễm, cậu nói đi!]
14
[Thầy Tề.]
Cố Thì Nghiễm không vội không vàng đứng lên nhưng không nhìn Phó Nhất Hành, mà nhìn về phía lão Tề.
[Lúc trước thầy nói lớp mình sẽ thực hiện dân chủ, mọi việc đều do dân chủ bỏ phiếu quyết định. Trước đây chọn người khác thì không sao, sao đến Giang Sơ Hòa thì lại không được?]
[Chỉ vì Giang Sơ Hòa học giỏi sao?]
Phải nói rằng, Cố Thì Nghiễm rất biết cách chuyển hướng mâu thuẫn.
Chỉ vài câu nhẹ bẫng đã dẫn trọng tâm vấn đề sang chuyện học giỏi hay không.
Vài người bên cạnh cậu ta lập tức phụ họa:
[Đúng vậy, biểu hiện vốn là chỉ rất nhiều phương diện, cũng không nói chỉ xem thành tích học tập.]
[Quả nhiên vẫn là học giỏi được ưu ái.]
Phó Nhất Hành tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên: