Bóng đêm giày đặc tại hầu phủ

Chương 5



Ta chôn bà và chú chó vàng ở một chỗ, để họ làm bạn với nhau.

Sau đó theo yêu cầu của Thôi Cảnh Ngạn, chuyển về Hầu phủ.

Ngày cưới vẫn là ngày hoàng đạo đã chọn trước đó, còn hai tháng nữa.

Hai tháng, có thể làm được rất nhiều chuyện.

Thành An công chúa có thể ám sát ta một lần thì có thể ám sát lần thứ hai, thứ ba.

Hầu phủ vất vả hại ta, kết quả Thôi Cảnh Ngạn lại đích thân đưa ta về, bọn họ sẽ không không có động tĩnh.

Ít nhất, bên phía Thôi Bảo Châu đã tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Mặc dù Thôi Cảnh Ngạn vẫn tin rằng cái chế.t của bà là ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn sắp xếp ám vệ bên cạnh ta.

Nhưng ám vệ đề phòng người khác, chứ không đề phòng được ta.

Lần nữa gặp Thôi Bảo Châu trong vườn hoa.

Nàng ta đến gần ta, nói có chuyện muốn nói với ta.

Ta ghé tai lại, chưa đợi nàng ta mở miệng, đã giơ tay đẩy nàng ta xuống ao sen.

Thôi Bảo Châu từ nhỏ đã sợ nước, khi được kéo lên đã ngất xỉu.

Hầu phu nhân hùng hổ muốn hỏi tội ta.

Ta khoanh tay: "Là Bảo Châu muội muội muốn nói chuyện riêng với ta, kết quả tự mình không đứng vững ngã xuống."

Những nha hoàn đi theo nàng ta không dám thở mạnh.

Bởi vì, ta làm chính là điều Thôi Bảo Châu định làm với ta, chỉ là ta ra tay trước mà thôi.

Thôi Bảo Châu vẫn luôn rất ngu ngốc.

Những nha hoàn đó thực sự tưởng rằng nàng ta lại tự đập đá vào chân mình nên từng người một lí nhí không dám nói gì.

Hầu phu nhân cũng hiểu rõ đức hạnh của đứa con gái này, lập tức hạ hỏa.

Không những không truy cứu, mà khi Thôi Bảo Châu tỉnh lại bị Thôi Cảnh Ngạn mắng cũng không nói giúp nàng ta.

Thôi Bảo Châu chịu ấm ức này, khóc đến khản cả giọng.

Nghe nói, đêm hôm đó nàng ta đã chỉ vào tổ tiên nhà họ Thôi mà thề độc, nhất định phải tìm ta báo thù.

Ta bị nàng ta bắt nạt mười năm cũng không nói gì, nàng ta mới chịu thiệt một lần đã kêu gào báo thù.

Người không biết còn tưởng ta giế.t cả nhà nàng ta.

May mắn ta cũng đang có ý định này, không uổng phí tình cảm của nàng ta.

Mà ta muốn, chính là sự tức giận của nàng ta.

Một tháng sau, bệ hạ tổ chức xuân săn.

Sau khi đóng quân dựng trại ở trường săn, hầu hết nam nhân đều theo bệ hạ xuất phát đi vây săn.

Trước khi xuất phát, Thôi Cảnh Ngạn đặc biệt dặn ta cứ yên tâm ở lại doanh trại, đừng chạy lung tung.

Thấy ta vẻ mặt chán nản nằm dài trên bàn, hắn thậm chí còn ngồi xổm xuống bên tai ta nói nhỏ: "Muội muội đúng là có hơi ngang ngược, muội nhường nhịn một chút, mẫu thân cũng không phải là người thế lợi, trước kia chỉ muốn mài giũa tính tình của muội, dạy dỗ con dâu cũng chỉ như vậy, hiện tại bọn họ đã đồng ý với ta sẽ đối xử tốt với muội."

Ta nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói gì.

Dạy dỗ con dâu?

Ta thấy là muốn nuôi một con chó ngoan ngoãn thì có.

Nhưng mà, ta sẽ lập tức cho bọn họ biết, con chó ngoan ngoãn từ trước đến nay cắn người mới càng ác.

Thôi Cảnh Ngạn bảo ta đợi hắn mang chiến lợi phẩm về, tối hắn sẽ đích thân nướng thịt cho ta ăn.

Ta nhìn bóng hắn rời đi, trong lòng nói với hắn: "Không bao giờ gặp lại."

Hắn sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa.

Đợi hắn đi săn về, sẽ phát hiện ta đi lạc vào trường săn, bị một con gấu đen cắn xé đến mức không còn hình người.

Manh mối duy nhất có thể xác định được thân phận chính là những mảnh quần áo vương vãi khắp nơi và miếng ngọc bội mà hắn yêu cầu ta đeo lại ở thắt lưng.

Vị hôn thê mà hắn khổ sở cầu xin trở về, cuối cùng lại bị đứa em gái có phần ngang ngược và vị công chúa cao cao tại thượng của hắn hại chế.t.

Bằng chứng vô cùng xác thực, ám vệ mà hắn cài cắm bên cạnh ta chính là nhân chứng.

Thôi Bảo Châu đuổi hết người hầu đi, đích thân đến lều của ta mời ta buổi trưa đi bắt bướm ở hậu sơn, nói sau này đều là người một nhà, muốn cùng ta hàn gắn lại tình cảm.

Mà ám vệ kia đi theo đến hậu sơn thì đột nhiên bị một cao thủ bịt mặt quấn lấy.

Hắn trơ mắt nhìn thị vệ của Thành An công chúa thả một con gấu đen đói nửa tháng vào hậu sơn nhưng không thể thoát thân đi cứu, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ta.

Nếu không có người khác nghe tiếng chạy đến, dọa lui cao thủ bịt mặt kia, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị diệt khẩu.

Thôi Cảnh Ngạn nghe xong không nói một lời.

Hắn cầm miếng ngọc bội dính máu, ngây người ngồi ở hậu sơn, cho đến tận đêm khuya.

Rạng sáng, hắn cuối cùng cũng đứng dậy trở về doanh trại.

Hắn từ đầu đến cuối không nhắc đến chuyện hắn còn một ám vệ.

Vì vậy, mọi chuyện thuận lý thành chương theo như ý đồ của Thành An công chúa và Thôi Bảo Châu, bị coi là một tai nạn.

Công chúa và Thôi Bảo Châu nhìn thấy thảm trạng của ta, thậm chí còn rơi hai giọt nước mắt.

Chỉ là bọn họ không để ý đến đôi mắt đỏ ngầu của Thôi Cảnh Ngạn.

Đó là biểu hiện hắn đã điên cuồng.

12

Sau đó, Thôi Cảnh Ngạn cuối cùng cũng cưới Thành An công chúa.

Trước mặt người khác thì ân ái mặn nồng, sau lưng thì đủ kiểu làm nhục.

Hắn bóp cổ công chúa, từng chữ từng chữ nói với nàng: "Thật ngại quá, người đàn ông mà ngươi liều mạng muốn cướp chính là như vậy, ngươi hãy nhẫn nhịn một chút, chúng ta còn cả một đời dài đằng đẵng phải trải qua."

Hắn muốn dùng cả đời để giày vò Thành An công chúa, cũng giày vò chính mình.

Còn Thôi Bảo Châu, sớm đã theo sự tiến cử mạnh mẽ của hắn mà thay thế Thành An công chúa đi hòa thân với dị tộc.

Gả cho nhị hoàng tử hung ác độc địa nhất của người Nhung Địch.

Nàng ta phản kháng nhưng vô dụng.

Bệ hạ không nỡ gả con gái ruột của mình, chỉ có thể tìm người thay thế.

Mà Thôi Cảnh Ngạn thì nghiêm trang chính đáng nói rằng em gái mình và công chúa tình như chị em, thay công chúa hòa thân là nghĩa bất dung từ.

Thôi Bảo Châu khóc đến khản cả giọng cũng vô dụng.

Mà người chị em tốt của nàng ta là Thành An công chúa chỉ tặng nàng ta mấy chiếc áo lông chồn, đến mặt cũng không thèm lộ.

Thôi Bảo Châu bị trói lên kiệu hòa thân.

Năm mới chưa qua, đã truyền đến tin dữ.

Hầu phu nhân thương tâm quá độ, bệnh không dậy nổi.

Phủ thừa ân hầu một thời hiển hách chỉ còn lại một thừa ân hầu già nua và hai kẻ điên giày vò lẫn nhau.

Còn ta thì ở trong tiểu viện ẩn náu trong dân gian của Tĩnh vương, đọc sách, gảy đàn, tắm nắng.

Thỉnh thoảng Tĩnh vương cũng sẽ đến nói cho ta một số tin tức.

Nhưng phần lớn thời gian tin tức của ta đều đến từ Lâu Lan Nguyệt Ảnh.

Đó là bộ khúc mà nhà họ Ôn có từ trước khi lập triều cùng Cao tổ, mặc dù theo nhà họ Ôn nhập ngũ nhưng bọn họ đời đời kế thừa, chỉ trung thành với họ Ôn.

Ta bảo Lý Ngụy cầm trâm gỗ của ta đến quân doanh, quả nhiên có thể để hắn đi lại tự do.

Nhưng chỉ cần cây trâm gỗ đó xuất hiện trong quân doanh, bọn họ sẽ biết ta ở kinh thành gặp nạn.

Ám vệ mà Thôi Cảnh Ngạn tìm chính là Lâu Lan Nguyệt Ảnh.

Sau khi thủ lĩnh của bọn họ nhìn thấy cây trâm gỗ, lập tức phi ngựa về kinh thành.

Đáng tiếc vẫn chậm một bước, không cứu được Trương Ma Ma.

Ban đầu thủ lĩnh Nguyệt Ảnh định trực tiếp triệu tập cao thủ diệt cả nhà họ Hầu nhưng ta thấy như vậy quá rẻ mạt cho bọn họ.

Cũng sẽ làm bẩn tay Nguyệt Ảnh.

Ta muốn bọn họ tự giế.t lẫn nhau.

Sự thật chứng minh, mọi chuyện đều như ta dự liệu.

Sau khi Tĩnh vương thuận lợi đăng cơ, mặc thường phục đến tiểu viện tìm ta.

Vừa sưởi ấm bên lò than trên tay ta, hắn đột nhiên thở dài: "Nhà họ Thôi đúng là có mắt không tròng, thế mà lại thật sự coi ngươi là cô nhi."

Ta dùng trâm khều khều than hồng, ung dung nói: "Lâu Lan Nguyệt Ảnh quả thật đã rất nhiều năm không xuất hiện, mọi người coi như truyền thuyết cũng là bình thường."

"Trên thực tế, bộ khúc này sẽ mãi mãi tồn tại."

"Nếu thiên tử bất nhân, Nguyệt Ảnh cũng sẽ thay trời hành đạo."

Tĩnh vương, à không, bây giờ hắn là hoàng đế rồi.

Hắn cúi người nhìn ta, trầm giọng nói: "Ta là do chính ngươi chọn, không phải sao?"

Đúng vậy, sau khi Trương Ma Ma mất, ta đã hợp tác với hắn.

Hắn giúp ta trong bẫy của Thành An công chúa mà phản bại thành thắng lợi.

Ta giúp hắn lên ngôi hoàng đế.

Ngày xuân săn, chính hắn đã tìm một tử tù mặc quần áo của ta, đeo miếng ngọc bội đó ở hậu sơn bị gấu đen cắn xé.

Cũng chính hắn ở phía sau thúc đẩy, khiến từng cử động của Thôi Cảnh Ngạn đều theo đúng như dự liệu của ta.

Huống hồ, xét về công hay tư, so với đại hoàng tử, hắn đều thích hợp làm hoàng đế hơn.

Bây giờ, hắn đã như nguyện đăng cơ, ta cũng nên đi rồi.

Hắn khựng lại một lát, rồi lập tức lấy ra một thánh chỉ, giọng khàn khàn nói: "Thánh chỉ sắc phong hoàng hậu của ta đã viết xong rồi, ngươi muốn đi sao?"

Ta cười khẽ: "Tất nhiên, so với việc làm một trong những nữ nhân trong hậu cung của ngươi, mỗi ngày mong ngóng ngươi ban cho một chút tình yêu, ta thà làm một nữ nhân khiến ngươi chỉ cần nghĩ đến thôi cũng run rẩy."

"Hậu cung của ta chỉ có thể có một mình ngươi."

Ta cắm lại cây trâm gỗ có thể hiệu lệnh Lâu Lan Nguyệt Ảnh vào tóc, giọng nhạt nhẽo nói: "Phải làm một hoàng đế yêu dân như con vậy."

13

Gia sản nhà họ Ôn và ám vệ mà Nguyệt Ảnh để lại tự nhiên có thể bảo đảm cho ta cả đời không lo.

Vì vậy, ta du ngoạn thiên hạ, ngắm nhìn thế thái nhân tình.

Thỉnh thoảng gặp được nơi nào vừa ý, ta sẽ ở lại một thời gian, chán rồi thì lại lên đường.

Khi dưa mật ở biên quan chín rộ, ta ở đó uống rượu ăn dưa, lưu lại trọn một tháng.

Một hôm say rượu hơi chếnh choáng, có một tiểu tướng trẻ tuổi đến xin ta rượu uống.

Ta liền đưa cho hắn nửa bình rượu còn lại trong tay.

Nhưng hắn uống rượu không đủ, còn theo đến chỗ ở của ta tự tiến cử gối chăn.

Nói rằng từ ngày đầu tiên ta bước vào biên quan, hắn đã rất yêu mến ta.

Dọa ta tỉnh hơn phân nửa.

Nhưng nhìn kỹ chàng thanh niên vai rộng eo thon, tư thế hiên ngang trước mắt, ta cũng rất động lòng.

Sau một đêm ân ái, ta hỏi hắn tên gì.

Hắn nói hắn tên là Lý Ngụy.

"Ồ...

"Cái gì! Lý Ngụy!"

-Hết-

Chương trước
Loading...