Bánh Chẻo Thơm Ngon

Chương 2



Sau khi chúng tôi đến với nhau, anh ta bắt tôi xóa gần hết những người bạn khác giới.

 

Vì vậy, tôi vẫn luôn cho rằng anh ta rất chung thủy trong tình cảm.

 

Cho nên khi Thanh Nhi tìm đến tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là không tin.

 

Sau đó tôi đã nhìn thấy ảnh, video và cả tin nhắn trò chuyện của họ.

 

Có một khoảnh khắc, tôi nghi ngờ mình đã vào nhầm trang web đen.

 

Tôi đã dành nửa ngày để suy nghĩ, cuối cùng quyết định ly hôn.

 

Cho đến lúc đó, tôi vẫn giữ được sự tử tế cuối cùng.

 

Đã không còn tình cảm thì chia tay trong hòa bình.

 

Nhưng không ngờ Lưu Khôn lại không nghĩ như vậy.

 

Khi tôi đề cập đến chuyện ly hôn, anh ta cười ôm tôi vào lòng: "Sao thế, có phải dạo này anh bận công việc nên không quan tâm em đủ không, vậy được, ngày mai anh xin nghỉ đưa em đi mua sắm."

 

Anh ta lúc nào cũng như vậy, bạn chỉ ra một vấn đề của anh ta, anh ta sẽ lập tức sửa.

 

Cho đến khi tôi ném những bức ảnh đã in ra, những tin nhắn trò chuyện lên người anh ta.

 

"Video thì thôi không xem nữa, ghê quá."

 

Anh ta lập tức quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết cầu xin tôi tha thứ.

 

Sau khi bị tôi từ chối.

 

Anh ta đột nhiên đứng dậy đè tôi xuống giường, tôi còn tưởng anh ta giống như mọi khi, không ngờ lại đón nhận một trận đấm như mưa.

 

"Ly hôn không, ly hôn không!"

 

Tôi nói ly hôn hoặc không nói gì anh ta cũng sẽ đấm tôi một cái.

 

Giữa chừng bố mẹ chồng đến ăn cơm, thấy tôi bị đánh, hỏi rõ đầu đuôi thì không kiên nhẫn nói một câu: "Xui xẻo thật, lại phải ra ngoài mua đồ ăn."

 

Cho đến khi Tiểu Ngôn học thêm về nhà, nó xông lên định ngăn cản Lưu Khôn.

 

Nhưng lại bị bóp cổ.

 

Lưu Khôn nói: "Vợ à, anh thực sự yêu em, nếu em nhất quyết ly hôn với anh, vậy thì cả nhà ba người chúng ta cùng chết đi."

 

6

 

Tôi hoảng hốt bảo anh ta bình tĩnh, sau khi tôi nói không ly hôn hàng trăm lần, anh ta mới buông Tiểu Ngôn ra.

 

"Vợ à, em nói thật chứ, sao mặt lại buồn thế."

 

Anh ta vuốt đầu tôi, mắt nhìn chằm chằm vào con trai.

 

Tôi lau nước mắt trên mặt, ôm lấy eo anh ta với khuôn mặt sưng vù vì bị đánh.

 

Ban đầu tôi định đợi ngày hôm sau Lưu Khôn đi làm sẽ đưa Tiểu Ngôn chuyển nhà đi nơi khác, kiện ra tòa cũng được, ly thân hai năm cũng được.

 

Luôn có cách để ly hôn.

 

Nhưng không ngờ anh ta đã lắp camera trong nhà.

 

Tôi đẩy vali mở cửa, anh ta đang đứng đó ngậm điếu thuốc.

 

Đầu điếu thuốc dí vào cổ tay trần của tôi, thắt lưng ở cổ nới lỏng, lại là một trận đòn.

 

"Vợ à, em thực sự không khiến anh yên tâm, vậy thì anh chỉ còn cách cho Tiểu Ngôn nghỉ học để ba chúng ta ở nhà thôi."

 

Tôi không hiểu tại sao không muốn ly hôn mà lại đi ngoại tình.

 

Lưu Khôn trả lời tôi rằng, chỉ là vui đùa qua đường thôi, ngủ với một người phụ nữ lâu rồi sẽ chán.

 

Ngay cả mẹ chồng cũng hùa theo, đàn ông ở bên ngoài ai mà chẳng có vài cô bồ nhí, chỉ cần đúng giờ về nhà, biết đưa tiền cho vợ con là được rồi.

 

Và đáng buồn hơn là, trong suốt quá trình đó, bố mẹ tôi chưa từng xuất hiện lấy một lần.

 

Họ cho rằng con gái đã lấy chồng thì như bát nước đổ đi, nhà mẹ đẻ không nên can thiệp.

 

Tôi cứ tưởng chuyện cho Tiểu Ngôn nghỉ học chỉ là anh ta nói suông, không ngờ nửa tiếng sau bố mẹ chồng đã đón Tiểu Ngôn về.

 

Lưu Khôn khóa trái cửa, không cho hai mẹ con tôi ra ngoài, còn ở phòng khách gọi video tán tỉnh với Thanh Nhi.

 

Anh ta dùng hành động cảnh cáo tôi: "Anh muốn ngoại tình là quyền tự do của anh, em muốn ly hôn thì không đời nào."

 

Tiểu Ngôn ngày nào cũng hỏi tôi: "Mẹ ơi, bao giờ con mới được đi học?"

 

Ba ngày sau, tôi đã phải năn nỉ anh ta rất lâu, anh ta mới chịu nhả ra.

 

Tôi nhìn mình trong gương với đầy những vết bầm tím, nảy sinh ý định giết người.

 

Trong chuyện này, tôi và Lưu Khôn lại tìm thấy sự ăn ý của vợ chồng.

 

Bởi vì ngày hôm sau, tôi phát hiện anh ta đã mua cho tôi một khoản bảo hiểm tai nạn rất lớn.

 

Hóa ra trong hôn nhân, không chỉ tôi muốn giải quyết đối phương.

 

7

 

"Ông nói đi! Bây giờ phải làm sao đây?"

 

Tiếng mẹ chồng lo lắng truyền đến, kéo tôi về với thực tại.

 

Trong camera, hai bố mẹ chồng đang ngây người nhìn xác của Thanh Nhi.

 

Tôi uống một ngụm nước chanh, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái.

 

Phải giải quyết xác chết như thế nào đây?

 

Thực ra tôi cũng rất tò mò, lúc đó Lưu Khôn đã chuẩn bị cho tôi một vụ tai nạn như thế nào?

 

Bố chồng dập tắt điếu thuốc trên tay, tiện tay ném xuống gầm tủ.

 

"Bà ở đây đợi, tôi xuống mua bao tải."

 

Tim tôi đập thình thịch, sắp được giải đáp rồi.

 

Một lúc sau, bố chồng thở hổn hển trở về, hai người cùng nhau khiêng xác Thanh Nhi vào bao tải.

 

"Nhân lúc trời tối, Tôi đi xử lý xác, bà bắt xe về nhà. Về đến nhà thì giả vờ cãi nhau với tôi bị tôi đánh, quỳ xuống đất cầu xin tôi, càng to tiếng càng tốt, biết chưa?"

 

Bố chồng vẫn luôn là người chu đáo như vậy nên để ông xử lý xác là an toàn nhất.

 

Sau khi mẹ chồng đi, bố chồng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

 

Lấy sổ đỏ trong phòng ngủ ra, vuốt ve luyến tiếc mấy lần, thở dài một tiếng rồi nhét vào túi.

 

Tôi nói với bố chồng là tôi đã giết Thanh Nhi khi cô ta đang nấu cơm, điều này cũng không phải nói dối.

 

Mẹ chồng đi rồi, tôi vội vàng mặc quần áo chạy đến đó.

 

Không thể bỏ lỡ khoảnh khắc giải đáp bí ẩn.

 

Trên đường đi, tim tôi đập thình thịch, thậm chí còn hồi hộp hơn cả lúc nhìn thấy Lưu Khôn chết.

 

Để tránh rắc rối sau này, tôi đã âm thầm mua một chiếc xe giả, vẫn đỗ trong gara.

 

Đêm khuya ngoại ô không một bóng người, tôi tăng tốc xe lên mức cao nhất.

 

Kết hôn bảy năm, đây là ngày tôi vui nhất.

 

Rất nhanh xe đã dừng lại ở cổng khu dân cư, tôi nhìn thấy trong camera bố chồng vẫn đang nhóp nhép miệng hút thuốc, khói thuốc lượn lờ.

 

Hút hết một hộp thuốc, bố chồng kéo Thanh Nhi ra khỏi cửa.

 

Lên xe rồi lái về hướng nam, tôi mơ hồ cảm thấy tuyến đường này rất quen thuộc.

 

Cho đến khi ông dừng lại ở một bãi đánh cá bỏ hoang, tôi mới bừng tỉnh.

 

Chỉ thấy bố chồng ném xác Thanh Nhi vào một ao cá, trong nháy mắt những con cá bên trong tranh nhau nhảy lên khỏi mặt nước.

 

Dưới ánh đèn mờ tối, tôi mơ hồ nhìn thấy máu nhuộm đỏ cả ao.

 

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, mọi chuyện đã rõ ràng.

 

Bên trong đó là cá ăn thịt người.

 

Tôi tưởng Lưu Khôn muốn giết tôi là ý định mới nảy sinh gần đây, không ngờ ván cờ này đã được bày ra từ nửa năm trước.

 

Nửa năm trước, Lưu Khôn đột nhiên mua lại bãi đánh cá bỏ hoang này, muốn tận dụng.

 

Thỉnh thoảng sẽ đưa tôi đến đây xem, đối diện với sự đổ nát mà khoác lác.

 

Hóa ra là muốn tôi vô tình rơi vào ao cá ăn thịt người.

 

Thật là một tâm cơ thâm sâu.

 

Nhưng cũng không coi là lãng phí, ít nhất cũng giúp tôi làm áo cưới.

 

8

 

Nhìn bố chồng giúp tôi xử lý xác chết, tôi quay đầu bỏ đi.

 

Đây thực sự là một ý kiến hay, người chết trong ao cá ăn thịt người, bị ăn sạch sẽ.

 

Nếu bị phát hiện thì nói là vô tình ngã vào, không phát hiện ra thì cứ thế mà thôi.

 

Ngày hôm sau, bố mẹ chồng phá lệ không đến chỗ tôi ăn cơm.

 

Cùng lúc đó, tôi nhận được điện thoại từ bên cho vay nặng lãi, họ nói số nợ đó đã được thanh toán, hỏi tôi tự đến lấy sổ đỏ hay gửi qua.

 

Tôi duỗi người một cái, cuối cùng cũng có thể yên ổn rồi.

 

Có lẽ cả trời cao cũng đang giúp tôi, ngày thứ ba sau khi bố chồng chôn xác thì trời đổ mưa mấy trận.

 

Vài con cá ăn thịt người không an phận bị cuốn trôi ra ngoài, tình cờ trôi vào cánh đồng ngoại ô cắn người bị thương.

 

Chuyện này bị các phóng viên nhạy bén đánh hơi được và đưa tin rầm rộ.

 

"Ngoại ô đột nhiên xuất hiện cá ăn thịt người, cuối cùng là đàn cá biến dị hay có người cố ý làm?"

 

"Tùy tiện nuôi cá ăn thịt người là loài vật có hại nên xử phạt như thế nào?"

 

Mức độ tham gia của cư dân mạng cũng rất cao, rất nhanh đã đưa các video liên quan lên hot search.

 

[Cá ăn thịt người? Xin hỏi khoái khẩu là kho rim hay hấp?]

 

[Cá ăn thịt người cái gì chứ, ở cái nơi chim không thèm ỉa đó ăn cái gì? Ăn người à?]

 

[Chết tiệt, không phải chứ... Tôi có một suy nghĩ khủng khiếp.]

 

Đội tiêu diệt cá ăn thịt người vẫn đến bãi đánh cá.

 

Khi bản tin đưa tin về sự việc này, tôi còn rất ân cần gọi điện cho bố chồng.

 

"Bố ơi, bố thấy chưa, bãi đánh cá của chúng ta có cá ăn thịt người, chuyện này là sao ạ?"

 

Bên phía bố chồng im lặng rất lâu, mới nhỏ giọng nói.

 

"Dạo này A Khôn có liên lạc với con không?"

 

Tôi cố nhịn cười: "Không ạ, bố và mẹ bảo con không được liên lạc với anh ấy nên con không liên lạc."

 

Lúc này trên tivi phát ra tiếng hét kinh hoàng.

 

Tôi liếc mắt nhìn thì thấy nhân viên hiện trường sau khi tát cạn nước thì phát hiện bên trong có một bộ xương trắng.

 

Điện thoại của bố chồng đột nhiên cúp máy.

 

Điều trùng hợp hơn là hành động giết cá lần này được phát sóng trực tiếp.

 

Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa nơi đó.

 

Người đại diện pháp lý của bãi đánh cá là Lưu Khôn không liên lạc được, tôi và bố chồng bị triệu tập đến đồn cảnh sát.

 

Cảnh sát thẩm vấn tôi là một người họ Tôn.

 

Đôi mắt sắc như chim ưng của ông ta nhìn chằm chằm vào tôi: "Người chết được phát hiện ở bãi đánh cá là Doãn Thanh, tình nhân của chồng cô, Lưu Khôn, cô có biết chuyện này không?"

 

Tôi lạnh lùng và bình tĩnh.

 

"Tôi biết Doãn Thanh là tình nhân của Lưu Khôn, cô ta từng tìm tôi để bắt tôi ly hôn, nhưng chồng tôi không đồng ý."

 

Nói rồi tôi xắn tay áo lên để lộ những vết thương chằng chịt.

 

Cô cảnh sát trẻ bên cạnh hít vào một hơi lạnh.

 

"Nhưng anh nói người chết trong ao cá là cô ta, tôi không biết."

 

Ông ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Cô ta chết rồi mà cô có vẻ không ngạc nhiên, thậm chí còn rất bình tĩnh?"

 

Tôi gật đầu.

 

"Tôi và cô ta phải có một người chết nhưng tôi không ngờ lại là cô ta.

 

"Lưu Khôn vẫn không đồng ý ly hôn, anh ta cho rằng đàn ông ở bên ngoài có vài cô gái cũng là chuyện bình thường, không ảnh hưởng đến gia đình là được nhưng... hình như Thanh Nhi có gì đó khác biệt. Mặc dù Thanh Nhi nhiều lần đến tận nhà khiêu khích tôi, thậm chí còn đuổi theo đến trường của con trai tôi để gây chuyện, Lưu Khôn vẫn không nỡ chia tay cô ta, cũng không nỡ mắng cô ta một câu, tôi có thể làm gì?"

 

Tôi ngước mắt nhìn cảnh sát Tôn, trong mắt ngấn nước.

 

"Tôi chỉ có thể cầu xin anh ta ly hôn, buông tha cho tôi, tôi không cần gì cả, xe cộ nhà cửa tôi đều không cần, chỉ cần được mang theo con đi nhưng anh ta lại nói có thể ly hôn, trừ khi tôi chết.

 

"

 

Cảnh sát Tôn bớt nghi ngờ hơn một chút: "Tại sao cô không báo cảnh sát?"

 

"Báo cảnh sát có ích gì không? Báo cảnh sát thì có thể ly hôn được không? Không phải là hòa giải sao? Kiện cũng vô dụng, tôi không có cơ hội, anh ta nhốt tôi trong nhà, cắt đứt mọi liên lạc của tôi, tôi phải làm sao?"

 

"Vậy chồng cô mất tích lâu như vậy, cô không lo lắng sao?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...