Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Băng Lạnh Ngai Vàng
Chương 3
Tiểu thái giám theo hầu vội trèo lên cây để gỡ.
Ta nhìn theo, thuận miệng an ủi Dần Hựu phía sau: "Đừng lo, sắp gỡ được rồi."
Nhưng không có tiếng trả lời.
Ta quay đầu lại nhìn, phía sau không thấy ai.
Hài tử mà, không kiên nhẫn được lâu, chạy nhảy lung tung cũng là chuyện thường. Nhưng ta không thường xuyên nuôi hài tử, động một tí liền hoảng hốt.
Trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện.
Chốn thâm cung này, từng có những thân thể nhỏ bé nằm úp mặt trên mặt nước, cũng có những vệt máu quấn quanh dưới hòn giả sơn.
"Hựu nhi, đừng chơi trốn tìm nữa, có được không?"
Ta vịn vào cây mai, lần tìm từng đoạn.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh nhánh cây gãy từ phía không xa.
Rắc, một tiếng gãy vang dội.
Là trèo lên rồi lại ngã xuống?
Lần trước đã mắc lỗi, lần này không thể bỏ qua được, phải mắng cho một trận ra trò.
Nhưng khi ta bước tới, chỉ thấy hai đoạn cành cây gãy nằm trơ trọi trên mặt đất.
Cành gãy dẫn tới... một cái giếng.
9.
Khoảng cách chẳng là bao, ta vừa đi vừa ngã, ngã rồi lại đứng dậy bước tiếp.
Tuy nhiên, khi cúi xuống nhìn vào miệng giếng, không thấy cảnh tượng đáng sợ nhất mà ta lo sợ trong tiềm thức.
Trong làn nước tĩnh lặng, chỉ phản chiếu một gương mặt đầy kinh hãi.
Còn có... một vạt áo xen lẫn giữa màu đen và đỏ.
Đó là trang phục của nội giám, nhưng không phải loại mà nội giám bình thường được mặc.
Bùm——
Một tiếng va đập nặng nề vang lên.
Bị đập đến ngây ngốc, mãi sau ta mới nhận ra đó là âm thanh từ chính cơ thể mình va vào thành giếng.
Phía trên đau, phía dưới thì lạnh buốt.
Dù là giếng khô, nhưng sau khi tuyết tan lại đọng một lớp nước lạnh mỏng.
Nước tuyết vốn trong, chẳng mấy chốc đã bị máu nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Khi cổ họng khản đặc, không thể hét lên nữa, ta đặt tay lên bụng, dường như làm vậy có thể giữ nàng lại.
Nàng cũng sợ hãi phải không? Sợ rằng vừa sinh ra đã phải đổi mẹ, nên không muốn ở lại lâu.
Nhưng ta hứa, lần này ta chắc chắn sẽ giữ con bên mình, được không?
Đừng đi, đừng đi mà.
"Mẫu phi!"
Tiếng khóc run rẩy khiến ta giật mình ngẩng đầu lên.
Dần Hựu đã kêu liên tục hơn mười lần "Người đâu", mặt đỏ bừng lên, hơi thở dồn dập, thần sắc dần trở nên thất vọng. Hắn kéo áo choàng lông hạc trên người xuống, một tay cố bám vào miệng giếng, một tay buông áo xuống: "Mau nắm lấy!"
Nhưng áo choàng quá ngắn, dù với thế nào cũng không đủ.
Dần Hựu ném áo choàng đi, trèo lên miệng giếng, định leo xuống.
"Không được——"
Lời ta đã muộn, thân hình của Dần Hựu đã lơ lửng, chỉ có đôi tay còn bám chặt vào thành giếng.
Nghe tiếng ta quát, hắn cũng hoang mang: "Mẫu phi, con xuống để kéo người lên mà."
Hắn còn chưa cao bằng ta, làm sao mà kéo lên được, nếu thật sự nhảy xuống, chỉ có thể ngã gãy xương, cơ thể non yếu như vậy, làm sao chịu nổi.
Ta nén cơn đau, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Không được xuống, cẩn thận ngã vào người mẫu phi."
Dần Hựu nghe lời, định trèo lên lại, nhưng hai tay đã nổi gân xanh.
Sắp không còn sức nữa rồi.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng kêu muộn màng vang lên: "Mau đến đây, Lục hoàng tử sắp rơi xuống giếng rồi!"
Mấy người hầu lập tức lao tới, nhanh chóng kéo Dần Hựu lên.
Lúc này họ mới phát hiện dưới đáy giếng còn có ta.
10.
"Trước bị cú va đập nặng, sau lại nhiễm hàn khí, Thái y viện dù đã dốc hết sức, cũng không thể giữ lại được thai nhi của Cẩn tần." Thái y nói với Hoàng Đế đầy nặng nề.
Hoàng đế nhíu chặt mày, trách mắng vài câu, sau đó quay lại an ủi ta: "Cẩn tần, ngươi cũng hãy yên tâm, dù đứa trẻ không giữ được, nhưng như đã nói, trẫm sẽ tấn phong phi vị cho ngươi, lệnh phong phi sẽ được ban ngay lập tức, ngươi sẽ được phong làm Cẩn phi."
Ta chậm rãi nhắc lại: "Ngay lập tức, phong phi?"
"Đúng, chỉ dụ đã ban xuống rồi."
"Vậy Dần Hựu có thể trở về không?"
Hoàng đế lộ vẻ khó hiểu: "Ngươi nói cái gì?"
Ta không lùi bước: "Phẩm vị từ phi trở lên, có thể tự mình nuôi dưỡng hoàng tử."
Hoàng đế không để ý lắm: "Đúng là có quy định này, nhưng Lục hoàng tử từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng hậu, đối với hắn mà nói, nào khác gì thân mẫu?"
"Nhưng hắn chỉ muốn trở về."
"Hắn chỉ mới tám tuổi, còn chưa hiểu chuyện, đó chỉ là tâm lý trẻ con nhất thời thôi, sau này khi lớn lên, tự nhiên sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc là con chính thất."
Con chính thất ư?
Như hoàng đế đã nói, có lẽ sau này Dần Hựu sẽ hiểu được giá trị của việc đó.
Nhưng sẽ phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa? Phải mất bao nhiêu năm để hắn hiểu được cách cân nhắc lợi ích và thiệt hại?
"Hoàng thượng——"
"Được rồi, Cẩn phi!"
Lời nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Không khí như đông cứng lại khi đại thái giám bước vào, khom người nói: "Hoàng thượng, vẫn chưa tìm ra được."
Hoàng đế dịu lại sắc mặt, quay sang hỏi ta: "Ngươi nói có người đẩy ngươi xuống, nhưng tìm khắp cung cũng không thấy ai chứng kiến, ngươi có nhìn thấy mặt hung thủ không?"
"Không thấy mặt, chỉ nhận ra trang phục."
"Trang phục như thế nào?"
"Người ở Khôn Ninh cung có lẽ đã nhầm ta với kẻ gây họa nào đó, định trừng phạt nhưng lại vô tình đẩy nhầm người."
Sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi: "Ngươi dám vu cáo hoàng hậu?"
“Thần thiếp chỉ nói là người trong Khôn Ninh cung, chưa hề trực tiếp ám chỉ Hoàng hậu.”
Hoàng đế chất vấn ta: "Cẩn phi, chẳng lẽ ngươi vì không giành lại được Lục hoàng tử, cho dù không có bằng chứng cũng muốn đổ hết tội lỗi lên Trung cung?"
"Chuyện này liên quan gì đến Dần Hựu?"
"Chính vì không nên liên quan đến Lục hoàng tử, càng cho thấy việc ngươi lợi dụng hài tử để tranh sủng là không đúng!"
"Ta chỉ muốn đón hoàng nhi của mình về, lẽ nào cũng được xem là tranh sủng?"
"Có hay không, trong lòng ngươi tự rõ."
Ta ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào.
Nếu không, không chết vì ngã xuống giếng, cũng không chết vì mất con, nhưng sẽ chết vì tức giận mất thôi.
Ta vẫn muốn sớm dưỡng lành thân thể.
11.
Nếu không, Dần Hựu sẽ ngày ngày đến quỳ bên giường ta.
Hắn nghĩ rằng vì ta muốn đến tìm hắn mà mới xảy ra chuyện.
Nhưng kẻ cầm đầu thực sự có tồn tại, nguyên nhân của vụ việc đã quá rõ ràng.
Nếu để hắn nhận hết tội lỗi, chẳng phải nói rằng ta không nên dẫn hắn đến rừng mai thả diều sao?
Vì vậy, dù Dần Hựu đến thăm bệnh, cuối cùng lại thành ra ta an ủi hắn.
Chỉ vài câu đùa giỡn đã khiến hắn chuyển từ khóc sang cười, cũng khá thú vị.
Chỉ là ta vẫn chưa biết phải nói với hắn thế nào, rằng dù ta có lên đến bậc phi, cũng chẳng thay đổi được gì.
Tuy nhiên, Dần Hựu giờ cũng khác trước đôi chút, không còn đeo đuổi hỏi ta khi nào mới có thể về lại Tử Cẩm cung.
Điều này khiến ta không biết làm sao để an ủi.
Những ngày tháng bình yên bên ngoài cũng không kéo dài lâu, khi ta nhận được tin dữ từ gia đình, ta hoàn toàn sụp đổ.
Trước đó chiến báo khẩn cấp đã nói rằng một đội quân đã rơi vào thế trận tử vong, cần phải rút lui.
Hoàng đế không cho phép.
Kết quả là cả đội quân bị tiêu diệt.
Phụ thân và huynh trưởng của ta đều ở trong đó.
Mẫu thân ta theo quân, ở trong doanh trại phía sau, nhưng bà cũng không trở về. Nghe nói bà đã gieo mình xuống sông vào buổi tối.
Ta trợn tròn mắt, nằm bất động trên giường từ sáng đến tối, không còn gì khổ sở hơn thế.
Cơ thể cũng nhanh chóng héo mòn.