Bạn Trai Tôi Là Lưu Manh Trường
chương 1
1
Giờ ra chơi.
Tôi nằm ngủ trên bàn, đầu óc hơi choáng váng.
Bùi Sâm giơ tay véo mũi tôi, cười nhẹ.
[Sắp vào học rồi.]
Tôi chậm rãi gạt tay anh, giọng hơi buồn bã.
[Bùi Sâm, hình như tôi bị sốt rồi, cảm thấy mặt nóng lắm.]
Bên tai truyền đến tiếng ghế ma sát với mặt đất.
Bùi Sâm kéo gần khoảng cách giữa hai chỗ ngồi.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy một cảm giác mát lạnh trên mặt.
Xen lẫn hơi thở đặc trưng của đàn ông.
Tôi ngạc nhiên mở mắt, vừa vặn chạm phải đôi mắt đào hoa cong cong của Bùi Sâm.
Anh đang cười híp mắt nhìn tôi, đôi đồng tử màu nhạt hút hồn.
[Không nóng mà.]
Lúc này tôi mới nhận ra, anh dùng mặt mình áp vào mặt tôi.
Ý nghĩ này khiến tôi đỏ mặt ngay lập tức.
Tôi lắp bắp nói.
[Phải, phải không. Tôi thấy hơi nóng.]
Bùi Sâm cau mày, hai tay nâng má tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, anh cong môi.
[Bây giờ thì hơi nóng thật, có lẽ vừa nãy cảm giác sai rồi.]
Giọng điệu hơi nhếch lên, dường như có ý ám chỉ.
[Nên là bị sốt rồi, lát nữa tôi đi bệnh viện là được.]
Tôi hoảng loạn quay mặt đi, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
[Tôi đi cùng cậu, một mình cậu tôi không yên tâm...]
Lời của Bùi Sâm nói được một nửa thì bị cắt ngang.
Hoa khôi Tô Miểu Miểu đột nhiên xông vào, khóc như mưa.
Đôi mắt sưng đỏ không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại càng khiến cô thêm phần đáng thương.
[Bùi Sâm, em bị đám lưu manh đó bám theo.]
[Chúng nhất quyết kéo em đến phòng bi-a.]
2
Bùi Sâm im lặng vài giây, đột nhiên cười.
Vừa trêu chọc vừa mỉa mai.
[Liên quan gì đến tôi, bạn gái cũ.]
[Không phải chính cô đi trêu chọc chúng sao?]
Vài ngày trước họ cãi nhau, Tô Miểu Miểu tức giận đồng ý lời tỏ tình của tên lưu manh.
Từ năm nhất cấp ba đến năm nhất đại học, họ chia tay rồi lại quay lại bốn năm lần.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Sâm lạnh nhạt với Tô Miểu Miểu như vậy.
Đôi mắt đẹp của Tô Miểu Miểu ngấn lệ, dường như tủi thân đến cực điểm.
[Bùi Sâm, anh nghiêm túc sao?]
Bùi Sâm lạnh lùng dời mắt đi.
[Không thì sao.]
[Được, sau này anh đừng đến tìm em nữa!]
Tô Miểu Miểu che mặt chạy đi.
Tôi đã chứng kiến cảnh giằng co như thế này quá nhiều lần, đã quen rồi.
Dù sao thì không quá mấy ngày họ sẽ lại làm lành.
Vì vậy tôi không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị một mình đến bệnh viện.
Bùi Sâm bây giờ chắc không có tâm trạng đi cùng tôi...
[Lát nữa tôi về nhà luôn, có cần tôi đến xem Tô Miểu Miểu giúp cậu không?]
Nhà tôi và Tô Miểu Miểu ở cùng một khu.
Trước đây Tô Miểu Miểu giận dỗi không chịu gặp Bùi Sâm, Bùi Sâm đều nhờ tôi đến thăm dò tình hình.
[Không cần.]
Bùi Sâm vừa xoay bút vừa xoay bút, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Tôi ngẩn người.
[Cậu chắc không cần chứ...]
Tôi và Bùi Sâm lớn lên cùng nhau, anh ấy quan tâm Tô Miểu Miểu đến mức nào, tôi hiểu rõ hơn ai hết.
Đây cũng là lý do tôi luôn giấu tình cảm thầm thương trong lòng.
Không làm phiền, không ảnh hưởng, đó là cách tôi đối xử tốt nhất với tình cảm này.
Bút bi rơi xuống đất.
Giữa đôi mày Bùi Sâm thoáng hiện lên vẻ bực bội.
Anh không kiên nhẫn nhặt bút lên, đột nhiên nhìn tôi.
[Âm Âm, cậu đi quyến rũ tên lưu manh đó thử xem, thay Miểu Miểu chặn đào hoa.]
Tôi không thể tin nổi nhìn anh, giọng run rẩy:
[Dựa vào đâu?]
Tôi thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
Bùi Sâm chống đầu bằng một tay, giọng điệu vẫn thản nhiên.
[Từ Châu Dã, cậu biết chứ, chính là tên suýt đâm vào cậu lần trước, hắn là đại ca của đám lưu manh đó. Hạ gục hắn, cả đám kia đều phải nghe lời cậu.]
Trước đây tôi bị hạ đường huyết, ngất xỉu bên đường.
Lúc đó Từ Châu Dã đang đua xe với bạn, nếu không phải anh ta phanh gấp kịp thời, tôi đoán giờ tôi đã bị liệt nửa người rồi.
[Tôi thấy anh ta khá hứng thú với cậu. Hôm đó anh ta canh cậu cả đêm ở bệnh viện, tên này không coi ai ra gì, tôi chưa từng thấy anh ta để tâm đến cô gái nào như vậy.]
[Hơn nữa, bạn cùng bàn nhỏ.]
Anh ta dừng lại một chút, cố tình kéo dài giọng gọi biệt danh anh ta đặt cho tôi.
[Không phải chính cậu nói sao? Sẽ làm mọi thứ vì tôi.]
Lúc này, tôi cảm thấy mình như một chú hề bị lột sạch đứng giữa trời nắng cho người ta bình phẩm.
Não tôi trống rỗng trong chốc lát.
Câu nói này là tâm sự thời con gái tôi viết trong nhật ký hồi cấp ba.
Sao anh ta biết được?
Tôi ngây người tại chỗ, xấu hổ đến nỗi không nói nên lời.
[Bùi Sâm, anh trộm đọc nhật ký của tôi?]
Bùi Sâm cười hờ hững, trong mắt thậm chí còn có vẻ nghi ngờ chân thành.
[Có gì đâu nhỉ, dù sao thì cũng toàn viết về tôi mà.]
[Hơn nữa, tôi cũng không tính là trộm đọc, lần tổng vệ sinh lớp mười hai, sổ nhật ký của cậu bị người ta làm rơi. Tôi nhặt giúp cậu, vừa hay nhìn thấy.]
Thì ra anh ta vẫn luôn biết tôi thầm thương anh ta...
Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Chán ghét, kinh ngạc, không hiểu đan xen vào nhau.
Dạ dày co thắt, một cơn buồn nôn ập đến.
Toàn thân tôi lạnh ngắt, hốc mắt dần đỏ hoe.
[Bùi Sâm, tôi sẽ không đi, tôi không giúp được việc này...]
Hồi nhỏ, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên tôi bị mọi người trong trường xa lánh.
Một học sinh nghèo có thành tích xuất sắc, trong một trường tư thục hàng đầu chính là một sự tồn tại khác biệt.
Chỉ có Bùi Sâm chịu chơi với tôi.
Là anh ta đã nhiều lần ra mặt thay tôi khi đám con nhà quyền quý đó bắt nạt tôi.
Vì thích, càng vì biết ơn, từ nhỏ đến lớn tôi đều răm rắp nghe lời anh ta.
Có lẽ đó cũng là lý do anh ta có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy một cách đương nhiên.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Những hành động mơ hồ, cử chỉ vượt quá giới hạn đó, chỉ là trò câu kéo của anh ta mà thôi.
Tôi bình tĩnh và tỉnh táo nhận ra rằng, mối tình đơn phương kéo dài bốn năm của tôi đã hoàn toàn chấm dứt vào lúc này.
Sắc mặt Bùi Sâm trầm xuống, những ngón tay thon dài vô thức gõ lên mặt bàn.
Tôi quên mất, anh ta vốn không có kiên nhẫn.
[A Âm, chỉ chơi với anh ta thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.]
[Một thời gian nữa thì chia tay anh ta, tùy tiện tìm một lý do là được.]
Tôi thở hắt ra một hơi thật sâu, đầu óc choáng váng đau nhức dữ dội.
[Tôi đã nói rồi, tôi không muốn như vậy.]
Bùi Sâm khẽ "Chậc" một tiếng, cau mày.
[A Âm, cậu được nhà tôi tài trợ nhiều năm như vậy, thế nào cũng phải có chút lòng biết ơn chứ.]
[Quên mất mẹ cậu đã dạycậu thế nào rồi à?]
[Mẹ cậu tuổi đã cao rồi mà vẫn còn phải đi làm vệ sinh ở nhà tôi, không dễ dàng gì đâu. Cậu nên để bà ấy bớt lo lắng đi mới phải.]
Anh ta dùng giọng điệu thoải mái nhất để nói những lời đe dọa, với tư thế của kẻ bề trên.
Tôi nhận ra rõ ràng rằng, hóa ra anh ta chưa bao giờ đối xử bình đẳng với tôi.
Lòng tự trọng của tôi bị nghiền nát.
Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn anh ta, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Bùi Sâm nhìn tôi hai giây, thở dài bất lực, giơ tay lên lau nước mắt cho tôi.