Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Bạn trai muốn kết hôn giả với bạn gái của bạn thân
chương 3
7.
Nhưng trước đó, việc đầu tiên tôi phải làm là đuổi anh ấy và mẹ anh ấy ra khỏi nhà tôi.
Để thuận tiện cho công việc, mấy năm trước tôi đã mua một căn nhà gần đơn vị, sau khi sửa xong, bạn trai tôi cũng chuyển đến ở cùng.
Sau khi xác định sẽ kết hôn, tôi thậm chí còn đón cả mẹ anh ấy đến căn nhà nhỏ của mình.
Dù sao thì bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi, để bà ấy một mình ở nông thôn thì không tốt lắm, nếu truyền ra ngoài, mọi người sẽ chỉ nói bạn trai tôi bất hiếu.
Nhưng sau khi đón về, tôi mới biết, bây giờ mọi người không muốn sống chung với mẹ chồng đều có lý do.
Bà ấy chỉ quan tâm đến con trai mình, không muốn thấy con trai mình chịu khổ một chút nào.
Trước khi bà ấy đến, tôi và bạn trai đã hẹn nhau, tôi nấu cơm, anh ấy rửa bát.
Sau khi mẹ anh ấy đến, chúng tôi cũng không có ý định để bà ấy làm việc, vẫn phân công như trước.
Dù sao thì cũng đã nói trước rồi, là đón người già đến hưởng phúc, nào có lý vừa đến đã bắt người ta làm nọ làm kia.
Thấy tôi nấu ăn, lúc đầu mẹ anh ấy còn khen tôi đảm đang, là một người phụ nữ tốt.
Tôi liền cho rằng bà ấy là người dễ tương xứ, càng hăng hái làm việc hơn.
Ai ngờ đến lúc ăn cơm đến lượt con trai bà ấy rửa bát, sắc mặt bà ấy lập tức thay đổi, đẩy con trai ra, tự mình làm, miệng còn lẩm bẩm,
[Đàn ông vào bếp thì có lý lẽ gì, ra ngoài cho mẹ!]
Bạn trai tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ra phòng khách xem tivi.
Tôi thấy những lời bà ấy nói thật chói tai, có chút không vui nhưng bà ấy vẫn chưa dừng lại, lẩm bẩm,
[Đây là trách nhiệm của phụ nữ! Người phụ nữ tốt nào lại để đàn ông nhà mình vào bếp…]
Cũng không biết là đang ám chỉ ai.
Lúc đầu tôi nghĩ, có lẽ người già rồi, quan niệm không thay đổi được, tôi hiểu, bà ấy không muốn để con trai mình mệt, muốn tự mình làm, tôi cũng tùy bà ấy, dù sao tôi chỉ làm phần của mình.
Nhưng ai ngờ, bà ấy là người biết hưởng phúc, chỉ muốn một mình tôi mệt thôi.
8.
Lúc đầu bà ấy còn tự mình lãm việc của bạn trai, mặc dù miệng thì lẩm bẩm.
Sau đó vừa ngăn cản con trai làm việc, mình cũng không làm, chỉ chờ tôi thỏa hiệp, lãm hết việc nhà.
Trước đây tôi chỉ muốn duy trì hòa khí gia đình, cũng muốn để lại ấn tượng tốt với mẹ chồng tương lai nên đã cố gắng chịu đựng.
Tôi luôn nghĩ cho họ nhưng họ lại không hề nghĩ cho tôi.
Bây giờ tôi và họ đã không còn bất kỳ quan hệ nào, đương nhiên đừng mong đợi tôi có thái độ tốt.
Sau khi về đến nhà, mẹ bạn trai tôi đang nằm dài trên ghế sofa, bật điều hòa vừa xem tivi vừa ăn trái cây, thật thoải mái.
Bà ấy hưởng thụ hơn tôi nhiều.
Thấy tôi về, bà ấy thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, như thể tôi là người vô hình.
Tôi cũng không để ý, dù sao thì bà ấy sẽ không thể bình tĩnh như vậy được nữa.
Tôi đến phòng ngủ của bà ấy trước, lấy hết quần áo của bà ấy ra ngoài.
Thấy hành động của tôi, bà ấy không vội, chậm rãi nói: [Giặt nhiều thế này có phơi hết được không?]
Bà ấy lại nghĩ tôi tốt bụng.
Tôi mở cửa, cười với bà ấy, rồi buông tay ném quần áo ra ngoài cửa.
Lúc này bà ấy không ngồi yên được nữa, nhảy dựng lên chất vấn tôi,
[Cô làm gì vậy? Cô làm gì vậy?! Cô vô pháp vô thiên rồi phải không!]
Vừa chửi vừa chạy đến lấy quần áo của mình về.
Tôi không để ý đến bà ấy, tiếp tục ném đồ của bà ấy ra ngoài.
Tôi ném, bà ấy lại bê vào, tôi lại ném, qua lại mấy lần, cuối cùng bà ấy cũng mệt, nói sẽ gọi điện cho con trai, để anh ấy về dạy dỗ tôi.
Tôi cầu còn không được.
[Bác cứ gọi đi, vừa hay để anh ấy về tự chuyển đồ.]
Bà ấy vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vênh váo chỉ vào tôi mắng,
[Cô đợi đấy! Đợi con trai tôi về xem cô thế nào! Tôi bảo con trai tôi đuổi cô ra ngoài, cô có tin không?!]
Ha.
Tôi thực sự muốn cười, ở lâu rồi thực sự coi mình là chủ nhà rồi sao?
Ha.
Bạn trai, không, bạn trai cũ đến, bà lão như tìm được chỗ dựa, khóc lóc thảm thiết.
[Con trai à, con xem con đàn bà này xem!]
[Nó vô lễ muốn ném đồ của chúng ta ra ngoài…]
[Con mau đuổi nó đi, mẹ sớm đã không ưa nó rồi!]
Bạn trai cũ mặt lạnh chất vấn tôi,
[Em làm gì vậy? Có phải hơi quá đáng rồi không?!]
Rõ ràng là không nghe lọt tai những lời tôi nói trước đó, tưởng tôi vẫn đang đùa với anh ta, anh ta dỗ dành vài câu, tôi sẽ lập tức mặt dày bám lấy.
Cũng tại tôi, trước đây tôi quá nể mặt anh ta, mới khiến anh ta cảm thấy tôi là kẻ yếu đuối.
[Các người còn nhớ nhà này là của ai không?] Tôi cười.
Anh ta nghẹn họng.
Nhưng bà lão vẫn vênh váo, [Cô mua thì sao?! Cho dù là cô mua thì cũng là tài sản chung của vợ chồng! Ít nhất cũng có phần của con trai tôi! Cô có tư cách gì đuổi chúng tôi ra ngoài?!]
Lời bà ta nói đúng là đụng vào chỗ đau của tôi.
[Xin lỗi, con trai bà không định kết hôn với tôi.]
Bà ta nghe xong thì ngẩn ra, kéo con trai hỏi liên tục chuyện gì xảy ra.
[Mẹ đừng hỏi nữa! Con sẽ đi thuê nhà ngay.] Anh ta không kiên nhẫn.
Nhưng bà lão không muốn đi, mặt dày mày dạn muốn ở lại.
[Thuê nhà sao bằng mua nhà được! Con có biết suy nghĩ không vậy!]
[Mẹ, chỉ là tạm thời thôi, đợi cô ấy nghĩ thông suốt thì chúng ta sẽ chuyển về.] Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt như thể chắc chắn sẽ đạt được mục đích.
Tôi nhìn anh ta, chỉ thấy buồn cười.