Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Bạn Cùng Phòng Biến Thái
Chương 3
hành vi này, lướt xuống, hắn ta đã bán loại đồ này được ba năm rồi, đã bán được hàng nghìn món đồ, điều này chứng tỏ tôi không phải là nạn nhân đầu tiên.
Tôi phán đoán sơ bộ, hắn ta không chỉ là một tên dê xồm chuyên đi thuê chung nhà với bạn cùng phòng nữ, mà còn là một con châu chấu hút máu bạn cùng phòng nữ để sống.
Nhưng tôi tìm thế nào cũng không tìm thấy chiếc tất tôi đã đánh mất lúc đầu. Với sở thích của hắn ta thì chắc chắn nó đang nằm bên gối của hắn ta.
Nghĩ đến việc hắn ta [yêu thích] chiếc tất tôi đã đi đến vậy, vừa nằm chung giường với nó, vừa nghe thứ âm thanh kinh tởm đó, tôi thấy toàn thân tê dại, vội vàng đứng dậy ném chiếc tất còn lại vào thùng rác.
Nằm trên giường, tôi xem hết từng bình luận về hàng hóa của hắn ta. Nhìn vào đám đàn ông có sở thích đặc biệt này, tôi thực sự cảm thấy thế giới mà mình từng sống trước đây thật tươi đẹp.
Về cơ bản, những bình luận đó đều được trò chuyện riêng tư nhưng đột nhiên tôi thấy một bình luận, là hắn ta trả lời: Vào nhóm 539654537, có bất ngờ.
7.
Tôi tìm kiếm, trời ạ. Ảnh đại diện của nhóm trông rất tục tĩu, ý nghĩa quyến rũ đàn ông không thể nói thành lời, tên nhóm cũng có ý nghĩa khác -
[Ti Gia Trinh Thám].
Đây vẫn là một nhóm trả phí, muốn tham gia phải trả 200 tệ. Tôi nhìn vào số lượng thành viên trong nhóm, trời ơi, vậy mà đã có hơn 500 người!
Tính sơ sơ thì đây cũng là một khoản tiền không nhỏ, huống hồ tôi còn không biết hắn ta có bao nhiêu nhóm như thế này.
Tôi có ngu ngốc đến mấy thì cũng biết đây là một hoạt động kinh doanh phi pháp.
Nghĩ đến việc hắn ta không chỉ hút máu tôi, mà còn hút máu tất cả bạn cùng phòng nữ của hắn ta, thậm chí còn hút máu của hàng triệu cô gái, tôi càng tức giận hơn.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp, tôi vội vàng đăng ký một tài khoản phụ, đau lòng trả 200 tệ để đăng ký tham gia nhóm.
Hắn ta hẳn là đã ngủ rồi, không có tin nhắn nhưng sáng hôm sau hắn ta đã trả lời tôi nhưng không phải thông qua trực tiếp, mà là trực tiếp thêm tôi.
[Tài khoản của bạn rất mới.] Hắn ta rất cảnh giác.
[Tất nhiên rồi vào loại nhóm này còn có thể dùng tài khoản chính sao.] Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, còn gửi một gói biểu tượng cảm xúc mặt dày vô liêm sỉ.
Hắn ta gửi đến một tràng cười lớn, sau đó cho tôi vào nhóm.
Không xem thì không biết, xem rồi mới giật mình. Những thứ đen tối đồi trụy mà bình thường không thấy được thì đều thấy hết.
Hóa ra hắn ta làm nghề chụp lén. Mỗi ngày ra ngoài chụp lén một số bức ảnh hở hang, đặc biệt là những bức ảnh phù hợp với tên nhóm, những bức ảnh chân đi tất.
Không chỉ vậy, hắn ta còn thêm chữ, ngày mấy, mấy giờ, ở đâu cụ thể, cảnh nào, sau đó dùng ngôn ngữ gợi tưởng để mô tả những trang phục khác, ngoại hình của cô ấy, đoán xem cô ấy làm nghề gì, v.v., khiến tất cả đàn ông trong nhóm đều có những liên tưởng hạnh phúc.
Chỉ một bức ảnh mới thôi cũng có thể khơi dậy ngàn lớp sóng, đầy màn hình là những lời lẽ tục tĩu, không thể nhìn thẳng.
Nghĩ đến việc tôi chỉ đi bộ trên phố bình thường, cũng sẽ bị nhìn trộm, chụp lén, thậm chí là yy như thế này, tôi muốn moi hết não của những gã đàn ông này ra cho chó ăn.Trong đó có một người đàn ông có tên mạng là [Ái Nhĩ Nhất Vạn Niên] hoạt động tích cực nhất, lần nào cũng là người đầu tiên nhảy ra, bình phẩm bức ảnh, chấm điểm từ nhiều góc độ, trông giống như một ông già có nhiều kinh nghiệm. Mỗi lần xem anh ta nói chuyện, tôi đều phải thay đổi quan điểm vô hạn.
Ngoài ra, anh ta còn rất giỏi khích bác. Ngay khi tôi vào nhóm, anh ta không chỉ chào đón tôi mà còn kéo tôi hỏi thích loại chân nào, thích loại tất nào, còn kéo mọi người cùng xem.
Là người mới, tôi nhất thời đứng giữa mọi ánh mắt không biết phải làm sao. Sau khi cười ha hả vài tiếng, anh ta tỏ ra không hài lòng, còn tuyên bố sẽ đuổi tôi ra ngoài.
[Cuối cùng anh có phải là anh em không, không phải cùng loại người thì vào nhóm này làm gì?]
[Không phải là nằm vùng ba, mọi người mau đến xem anh ta có giống không!]
[Tôi nói cho anh biết, đây không phải là phạm pháp, nhiều nhất chỉ là ngành công nghiệp xám. Đã vào rồi thì đừng có lề mề, còn là đàn ông không?]
Tôi không muốn nói gì thêm nhưng cũng sợ lộ tẩy, vội vàng lật lên xem lại lịch sử trò chuyện, tìm được vài bức ảnh trong đó, nói rằng mình thích kiểu này, còn phải dùng lời lẽ bóng gió để đối phó, anh ta mới dẫn theo đám người kia bỏ qua.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thực sự thấy phiền chết với người này.
Nhấp vào thông tin cá nhân của anh ta, không phải tài khoản mới, cũng không phải tài khoản cũ, khoảng ba đến năm năm.
Để không để lại dấu vết trong không gian của anh ta, tôi còn nạp tiền vào xem anh ta cuối cùng là loại người gì.
Những năm gần đây, tài khoản này không đăng bất kỳ trạng thái nào nhưng vài năm trước, anh ta sẽ đăng một số bài câu like mơ hồ, thu hút một số cô gái like. Phải chăng đây là tài khoản mà anh ta chuyên dùng để yêu đương qua mạng?
Lật lại nữa, thậm chí còn có một bức ảnh rõ ràng là ảnh thời kỳ đầu.
Vừa nhìn thấy bức ảnh này, tôi đã bật cười.
Không phải là truyền bá sự lo lắng về ngoại hình nhưng với ngoại hình như vậy, anh ta cũng dám bình phẩm về những kiểu tất khác nhau sao?
Không hiểu sao, bức ảnh này đột nhiên khiến tôi có cảm giác quen thuộc. Nhưng tôi cố nghĩ mãi mà không nghĩ ra được ai có ngoại hình giống anh ta.
8.
Hôm nay đi làm, chính vì cái nhóm đó mà tôi vô thức chọn một chiếc quần dài ống rộng dài chấm đất, cảm thấy mặc như vậy sẽ an toàn hơn.
Nhưng mặc xong tôi lại thấy rất khó chịu.
Người làm sai không phải tôi, tại sao tôi phải từ bỏ quyền tự do ăn mặc?
Thật tàn nhẫn, tôi cố tình xé đôi tất mới, đi đôi giày cao gót ít ỏi, ngẩng cao đầu đi làm.
Vừa đến công ty, đồng nghiệp nữ đã khen tôi hôm nay mặc đẹp, là phong cách khác. Anh đồng nghiệp nam trước mặt tôi, người trước đó còn nói xấu tôi, bị tiếng cười thu hút lại gần, đảo mắt nhìn tôi một lượt, còn tự cho mình là lão luyện gật đầu, đưa tay lên cằm nói một câu không tệ.
Tôi thực sự cảm ơn anh. Tôi trợn mắt, không để ý đến anh ta mà ngồi vào bàn bắt đầu xử lý công việc.
Kết quả là anh đồng nghiệp nam đó hôm nay đặc biệt ân cần, chưa từng thấy anh ta quan tâm đến công việc của tôi như vậy, hỏi một câu hỏi về phía đông, hỏi một câu hỏi về phía tây, còn cố tình đi qua đi lại bên cạnh tôi ba lần năm lượt để in tài liệu.Trưa, cô đồng nghiệp bên cạnh bất ngờ dùng khuỷu tay huých tôi, ánh mắt ra hiệu anh ta lại đến.
Tôi ngẩng đầu, anh ta lập tức tránh ánh mắt tôi, cúi đầu xuống.
Tôi khinh thường nhưng góc độ này của anh ta đột nhiên khiến tôi thoáng giật mình, không biết tại sao.
Tôi mở [Váy tất] với đầy thắc mắc, lại là 99+ tin nhắn, tôi nhấp vào xem từ đầu, lịch sử trò chuyện điên cuồng cuộn lên.
Nhìn sơ qua thì cơ bản đều là [Ái Nhĩ Nhất Vạn Niên] đang điên cuồng gây chuyện.
Xem kỹ, tôi kinh ngạc đến rớt cả cằm.
[Nữ đồng nghiệp của tôi đi tất rồi! Còn là tất đen nữa!]
[Tất quả là thứ tốt, đi vào mà trở nên như vậy...]
[Giả vờ quyến rũ, cô ta có phải đang quyến rũ tôi không?]
...
Hóa ra là anh ta!
Thảo nào lại quen thuộc như vậy.
Nhưng nói là bất ngờ cũng không bất ngờ. Tôi đã sớm biết, anh ta chỉ là một kẻ rác rưởi đội lốt người.
Những người khác liên tục xúi giục, bảo anh ta chụp một tấm ảnh tôi. Anh ta sợ chết khiếp. Nói là ở văn phòng mà ngang nhiên như vậy, mất việc thì sao?
[Thế còn không dễ sao?] Tôi gõ bàn phím kêu lách tách.
[Anh giả vờ làm rơi đồ xuống đất đi tìm, đưa điện thoại vào gầm bàn làm việc của cô ta chụp không phải được rồi sao?]
[Đúng vậy đúng vậy!] Một đám châu chấu phụ họa.
[Góc độ này là tốt nhất~] Một loạt biểu tượng nước miếng chảy ròng ròng.
Cuối cùng anh ta cũng do dự đồng ý, nói khoác là sẽ chụp được bức ảnh đẹp nhất ngày hôm nay.
Tôi giả vờ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dùng khóe mắt thấy anh ta lén lút liếc về phía tôi, còn khẽ nhếch mép cười, không nhịn được mà đắm chìm vào ảo tưởng mặt đỏ tim đập của mình.
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, cố gắng bình tĩnh, chuẩn bị sẵn sàng.
[Ái chà, lại rơi rồi.]
Giấu đầu hở đuôi, anh ta dùng cánh tay hất rơi một chiếc bút, còn giả vờ rất không muốn, thở dài cúi xuống nhặt.
Tôi nhìn vào khe hở của bàn làm việc dưới chân, một chiếc điện thoại lặng lẽ đưa tới, ống kính hướng thẳng vào ghế của tôi, dừng lại một chút, rồi lại rụt về.
Cuối cùng, anh ta cầm điện thoại và bút từ từ đứng thẳng dậy, như thể cúi xuống như vậy khiến anh ta rất mệt.
Nhưng ngay khi anh ta định cầm điện thoại lên, ngắm nghía tác phẩm của mình thì tôi đã nhìn anh ta, mỉm cười.
Anh ta cũng nhìn thấy bức ảnh, trong nháy mắt sợ đến mức không cầm chắc điện thoại, trực tiếp đập xuống mặt bàn.
Đúng vậy, trong bức ảnh của anh ta, tôi đang mở video, ghi lại hành vi xấu xa của anh ta, cười tươi như hoa mời anh ta vào tròng.
Tôi bình thản thu hồi ánh mắt, làm việc của mình, anh ta đã đầy mồ hôi, tay cầm chuột run rẩy.
Những người trong nhóm vẫn đang thúc giục anh ta, hỏi anh ta bức ảnh đẹp nhất ngày hôm nay ở đâu.
[Đúng vậy, bức ảnh đẹp nhất ngày hôm nay đâu?] Tôi chen vào hóng hớt.
Nhưng anh ta không nói gì nữa.
9.
Cả ngày tôi đều bình yên vô sự nhưng anh ta lại như một con thỏ bị lo sợ, liên tục dựng lông.
Tôi cũng không trực tiếp nộp video cho phòng nhân sự, mà hẹn anh ta ra ngoài nói chuyện, bảo anh ta làm nhân chứng cho tôi.
Nhân chứng cho việc bạn cùng phòng làm ăn phi pháp, xâm phạm quyền riêng tư của phụ nữ.Anh ta rõ ràng rất phản đối, không muốn nhúng tay vào chuyện này nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
[Trong nhóm chat chung của công ty có hơn 600 người, tôi chỉ cần đăng video lên nhóm, ngày mai anh đừng hòng làm việc trong ngành này nữa.]
Tôi cầm cốc nước, giả vờ thoải mái.
[Hơn nữa,] tôi dừng lại một chút, [vợ anh vẫn chưa biết chuyện này chứ, hay nói đúng hơn là, cô ấy không biết sự tồn tại của tài khoản này?]
Anh ta hoàn toàn nản lòng, không còn cách nào khác. Anh ta nhíu mày cầu xin tôi tha thứ.
Anh ta nói với tôi rằng anh ta có ít nhất 5 nhóm chat của bạn cùng phòng tôi. Cả 5 nhóm này đều là kiểu này, có nhóm thích tất, nhóm thích đồ dây, nhóm thích chân, đủ loại.
Là một người dùng lâu năm, anh ta đã trò chuyện với bạn cùng phòng tôi vài câu, biết rằng bạn cùng phòng tôi rất thích tất. Cũng từ cảm hứng của chính mình, anh ta mới lập ra những nhóm này.