Bạn Cùng Phòng Biến Thái

Chương 1



1.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm một công ty môi giới để thuê một căn hộ, là căn hộ hai phòng ngủ. Khi thuê, người môi giới thề thốt chắc nịch, nói sẽ tìm thêm một cô gái khác cho tôi.

 

Kết quả là chưa lâu sau, tôi đã bắt gặp hắn ta dẫn một người đàn ông đến xem phòng.

 

Người đó chính là bạn cùng phòng sau này của tôi.

 

Hắn ta nhìn thấy tôi thì mắt sáng lên, từ trên xuống dưới đánh giá tôi một lượt.

 

Hôm đó tôi mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối, tôi thề là không hở chỗ nào có thể gây hiểu lầm.

 

Hắn ta cứ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đó, như thể muốn lột sạch tôi ra vậy. Tôi rất khó chịu.

 

Trước mặt hắn ta, tôi không nổi giận với người môi giới.

 

Nhưng khi tôi trở về phòng nhắn tin cho hắn ta thì phát hiện đã quá muộn.

 

Người môi giới nói, hắn ta đã quyết định thuê rồi, bây giờ đang ký hợp đồng.

 

Nhanh vậy sao?

 

Chỉ nhìn một cái là quyết định luôn rồi sao?

 

Tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, trong lòng luôn có một chút suy đoán, dường như điều này có liên quan đến tôi.

 

Hôm đó hắn ta chuyển đến. Để tỏ ý lịch sự, cũng để chứng minh mình là kẻ tiểu nhân, tôi ra ngoài chào hỏi hắn ta.

 

Hắn ta cười với tôi, đeo kính, trông giống như một quân tử chính nhân. Sau đó tôi thấy hắn ta liếc nhìn chân tôi, rồi thản nhiên dời mắt đi.

 

Đúng vậy, tôi đã thay đồ ngủ, mặc thêm quần dài. Có vẻ như hắn ta rất để ý.

 

Tôi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, quay người trở về phòng.

 

Không ngờ hắn ta đột nhiên gọi tôi lại.

 

[Cô giúp tôi chuyển đồ được không?]

 

Tôi ngẩn người. Có vẻ như hắn ta rất tự nhiên nhỉ?

 

Nhưng ở thành phố lớn làm việc, thuê nhà giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường.

 

Nhưng không hiểu sao, tôi rất phản đối, rất phản đối việc ở chung phòng với hắn ta, còn phải đến phòng hắn ta.

 

[Người của công ty chuyển nhà đâu?] Tôi không kiên nhẫn.

 

[Bọn họ đột nhiên có việc, tính tiền thiếu, chuyển đồ lên lầu rồi bỏ đi.] Hắn ta cười nhạt.

 

Nhìn đống bàn ghế đồ đạc trong phòng khách, tôi không muốn nói gì.

 

[Được rồi.] Tôi nghiến răng nói ra hai chữ, nghĩ rằng chuyển nhanh nhanh, chuyển xong thì đi.

 

Tôi chọn một chiếc tủ đầu giường trông có vẻ một người có thể bê được, vừa đứng dậy, trời ơi, bên trong toàn là đồ, cả chiếc tủ đầu giường nặng muốn chết, tôi suýt nữa thì ngã lăn ra.

 

[Cẩn thận cẩn thận!]

 

Hắn ta nói xong liền đi tới, một chiếc tủ đầu giường nhỏ như vậy, hắn ta lại muốn đến bê cùng tôi.

 

Tôi vội vàng xua tay. Nhưng không biết hắn cố tình hay vô ý, hắn ta trực tiếp phớt lờ tôi, đứng trước mặt tôi, cúi xuống, tay đặt lên tủ.

 

Nhìn khuôn mặt to lớn của hắn ta tiến lại gần, tôi theo bản năng ngả người về sau, trọng tâm của tủ đầu giường cũng nghiêng về phía tôi.

 

Vì vậy, hắn ta đưa tay về phía trước, chỉnh lại tủ nhưng thật khéo, bàn tay hắn ta không lệch không nghiêng, đè lên tay tôi.[Chết tiệt!] Trong lòng tôi đã chửi ầm lên, [Biến thái quá đi mất!].

 

Hắn ta ngẩng đầu cười với tôi, như thể đang xin lỗi nhưng tay thì không hề buông ra. Theo tôi thấy thì rõ ràng là được voi đòi tiên.

 

Tôi không thể kiểm soát được biểu cảm, mặt mày cau có, cho đến khi bê tủ đầu giường vào phòng hắn ta, tôi mới buông tay đột ngột, nói rằng tôi không khỏe, rồi bỏ hắn ta lại đó mà về phòng.

 

2.

 

Tối hôm đó, hắn ta cứ loảng xoảng, bê đồ đạc, dọn dẹp, làm tôi không ngủ được, hôm sau ngủ dậy muộn.

 

Mờ mờ ảo ảo, hình như có người gõ cửa.

 

Cộc cộc cộc, như thể muốn gõ cho tôi tỉnh dậy vậy.

 

Tôi khó chịu nheo mắt, mặt mày bực bội mở cửa. Kết quả vừa mở cửa, một khuôn mặt to đùng đã thò vào, cách tôi năm phân, làm tôi giật mình.

 

Hắn ta cười nịnh, để lộ hàm răng trắng.

 

Tôi cau mày, [Làm gì đấy!]

 

[Tối qua làm ồn đến cô, ngại quá, tôi làm bữa sáng rồi, cùng ăn nhé?]

 

Làm ồn? Vừa nãy anh làm tôi tỉnh giấc thì không làm ồn à?

 

[Không cần đâu cảm ơn.] Tôi cáu kỉnh nói, nói xong định đóng cửa lại.

 

Không ngờ, hắn ta lại thò chân vào, chặn cửa lại.

 

Nhìn hắn ta như vậy, tôi thực sự thấy bị xúc phạm, vì vậy tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn ta nhưng lại phát hiện hắn ta đang nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của tôi, ánh mắt đó vô cùng nhờn nhợt, khiến người ta buồn nôn.

 

Dù sao thì quần áo ngủ cũng rất rộng, không chỉ để lộ xương quai xanh, mà còn mặc lệch lạc trên người, tóc tai cũng rối bù, thế mà hắn ta lại nhìn đến mê mẩn.

 

[Anh có ra ngoài không?] Sắc mặt tôi đã rất khó coi, hắn ta ngẩn người, vẫn lưu luyến trên làn da trần của tôi.

 

Tôi cũng không quan tâm đến hắn ta, đóng sầm cửa lại, cuối cùng hắn ta cũng vô thức rút tay chân về.

 

Ngay khi cửa đóng lại, tôi đã khóa cửa.

 

3.

 

Tôi phản ánh chuyện này với người môi giới nhưng cũng không đưa ra được bằng chứng gì. Ngược lại, hắn ta còn nói rằng tôi nghĩ nhiều rồi, giúp chuyển đồ là chuyện bình thường, sáng gọi ăn cơm cũng là biểu hiện thân thiện. Tôi không thể cãi lại.

 

Tối về nhà, tôi lén lút, chỉ sợ chạm mặt hắn ta. Vừa vào cửa không thấy hắn ta đâu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng khi mở cửa phòng ngủ, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Tôi nhớ là sáng ra đi, tôi đã khóa cửa hai vòng, vừa nãy khi tôi mở cửa, sao chỉ có một vòng?

 

Chắc là không nhớ nhầm đâu.

 

Hơn nữa, ổ khóa cũng không giống như trước đây, có vẻ như hơi lỏng.

 

Tôi không thể ngừng suy nghĩ lung tung nhưng cũng không thể chắc chắn 100%. Vì vậy, tôi lại khóa cửa phòng ngủ hai vòng, còn treo thêm chiếc chuông gió đã mua trước đó vào tay nắm bên trong.

 

Vừa nghe thấy hắn ta về nhà, tôi lập tức tắt đèn, cắm tai nghe vào điện thoại, giả vờ như mình đã ngủ.

 

Nhưng hôm nay hắn ta không đến tìm tôi, ngược lại còn yên tĩnh đến đáng sợ, trong lòng tôi có chút sợ hãi, trước khi ngủ, tôi đã bê tủ đầu giường ra chặn cửa, lúc này mới yên tâm.

 

Nửa đêm tôi tỉnh dậy uống nước, trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy phòng khách có tiếng sột soạt, còn có tiếng bước chân, rất nhẹ rất nhẹ, như thể đang đi về phía tôi.Tim tôi đập thình thịch, nắm chặt chăn, trong bóng tối nhìn chằm chằm vào ổ khóa.

 

Hắn ta đến rồi.

 

Hắn ta thử ấn tay nắm cửa trước, không ấn được.

 

Rõ ràng hắn ta không quan tâm, như thể đã có sự chuẩn bị.

 

Sau đó là tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa. Một vòng, hai vòng.

 

Quả nhiên là hắn ta!

 

Ban ngày chắc chắn là hắn ta đã làm trò quỷ, sao chép chìa khóa phòng tôi!

 

Tim tôi đập thình thịch, ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt.

 

Cuối cùng hắn ta cũng mở cửa.

 

Hắn ta nhẹ nhàng ấn một cái, tay nắm cửa bên ngoài kéo theo tay nắm cửa bên trong quay, chiếc chuông gió tôi treo trước đó phát ra tiếng leng keng.

 

Hắn ta khựng lại, rõ ràng là không ngờ tới.

 

Nhưng có vẻ như hắn ta vẫn không cam tâm, tiếp tục ấn xuống từng chút một, tiếng chuông gió cũng nhẹ nhàng, nhảy nhót trong không khí.

 

Thật là gan to.

 

Nhưng nói thật, nếu hắn ta thực sự liều lĩnh, muốn xông vào thì tôi thực sự không có cách nào. Tủ đầu giường ở cửa, đối với một người đàn ông to lớn như hắn ta thì chẳng là gì cả.

 

Tôi nín thở, không dám cử động, nhìn hắn ta cuối cùng cũng ấn tay nắm cửa xuống hết, chuông gió đột nhiên kêu sầm một tiếng rơi xuống đất, rơi mạnh, trong bóng tối đặc biệt chói tai.

 

Tôi và hắn ta ở hai bên cửa đều sững sờ. Hắn ta đứng ngoài cửa ấn tay nắm, rất lâu không nhúc nhích.

 

Tôi đang nghĩ, tôi có nên giả vờ tỉnh dậy không, dù sao thì tiếng động lớn như vậy, không tỉnh dậy có hơi khó nói.

 

Nhưng mà, tỉnh dậy thì làm gì, rõ ràng là bắt gặp hắn ta làm chuyện xấu, hắn ta chết không sợ nước sôi thì sao?

 

Chúng tôi cứ giằng co như vậy. Cho đến khi tôi đột nhiên tỉnh táo, lấy điện thoại ra định nhắn tin cho bạn bè, xem ai còn thức, nhanh chóng giúp tôi báo cảnh sát.

 

Kết quả là cửa đột nhiên động đậy, rõ ràng là người bên ngoài đang cố vào nhưng bị tủ đầu giường chặn lại.

 

Tôi run rẩy soạn tin nhắn, chưa kịp gửi thì phát hiện tay nắm cửa từ từ trở lại vị trí cũ, hắn ta cũng từ từ buông tay, khóa cửa lại rồi về phòng mình.

 

4.

 

Tất nhiên là tôi không ngủ được cả đêm, sáng hôm sau trời vừa hửng sáng đã ra ngoài. Đến công ty mới chợp mắt được một lúc.

 

Ban ngày tôi lại phản ánh với người môi giới nhưng anh ta lại quanh co đủ kiểu, [Cô không mơ chứ?]

 

Tôi tức quá cúp điện thoại định báo cảnh sát.

 

Các đồng nghiệp nữ nghe xong chuyện của tôi đều rất thông cảm với tôi.

 

Không ngờ đồng nghiệp nam đối diện lại nói một câu âm dương quái khí [Quấy rối tình dục gì chứ, cũng không nhìn xem mình trông thế nào, còn tưởng đàn ông chúng tôi không kén chọn sao?]

 

Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt gian xảo của anh ta, thấy buồn cười.

Chương tiếp
Loading...