Bạch Ái

Chương 3



Liễu Vi Vi không chịu phối hợp điều tra nói ra lai lịch của những người đó, chỉ dựa vào lời mô tả của tôi, ngay cả cảnh sát cũng thấy khó khăn, vậy mà bố mẹ tôi lại có thể nhanh chóng tìm ra người trong một địa bàn lớn như Hải Thành.

 

Đúng là tôi đã báo cảnh sát nhưng chỉ cần những người đó tùy tiện dò hỏi một chút là biết tôi không phải người mà bọn họ có thể tùy tiện động vào.

 

Tiền không lấy lại được, anh em thì mất, còn gián tiếp đắc tội với bố mẹ tôi, bọn họ đương nhiên phải tìm một kẻ để trút giận cho tổn thất này.

 

[Á Á, cậu thương hại tớ đi, cậu nhìn mặt tớ này.]

 

[Bọn họ đe dọa tớ, nếu không tìm cách thả anh em của bọn họ ra, bọn họ sẽ tìm cách giết chết tớ, đến lúc đó tớ có thể không tham gia được kỳ thi đại học.]

 

[Tớ không giống cậu, kỳ thi đại học là con đường duy nhất của tớ, tớ cầu xin cậu giúp tớ đi!]

 

Liễu Vi Vi khóc như mưa, chỉ có điều buồn cười là cô ta vừa nhếch mép là sẽ kéo đến vết thương trên mặt, đau đến mức cô ta liên tục hít hà.

 

Lâm Vũ đứng bên cạnh, nhìn Liễu Vi Vi bằng ánh mắt đầy đau lòng.

 

Tôi nhìn thấy chỉ thấy châm chọc, lúc trước vẫn là nữ chính sợ Liễu Vi Vi bị bắt nạt ở trường, mới giới thiệu Liễu Vi Vi cho Lâm Vũ, người bạn thanh mai trúc mã mà cô ấy tin tưởng nhất từ nhỏ.

 

Lúc đó cô ấy có nghĩ đến không, có một ngày, mình sẽ bị hai người cùng đâm sau lưng.

 

[Không thể.]

 

Tôi ngẩng cao cằm, lạnh lùng nói với Liễu Vi Vi.

 

[Tại sao!]

 

Liễu Vi Vi gần như sắp sụp đổ, có thể thấy trong thời gian này cô ta sắp bị đám người kia hành hạ đến phát điên rồi.

 

Nếu không, cô ta tuyệt đối sẽ không để người con trai mình thích nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

 

[Bạch Á, cậu có thể đừng vô lý được không!]

 

[Cậu xem cậu đã hại Vi Vi thành ra thế nào rồi!]

 

Lâm Vũ đỡ Liễu Vi Vi đang quỳ trên mặt đất dậy, giận dữ chất vấn tôi.

 

Theo cậu ta thấy, mọi chuyện đều là do tôi vô lý, còn Liễu Vi Vi từ đầu đến cuối không có bất kỳ lỗi lầm nào.

 

[Câm miệng! Đồ ngốc!]

 

Nếu như ở trường tôi còn nể mặt Lâm Vũ một chút thì bây giờ tôi thật sự không muốn nể mặt cậu ta chút nào.

 

Đồ ngốc này không xứng!

 

Tôi nhìn Lâm Vũ bằng ánh mắt vô cùng hung dữ, cậu ta rõ ràng bị tôi dọa sợ, dù sao cậu ta chưa từng thấy vẻ mặt này trên mặt tôi.

 

Tôi tiếp tục nói: [Bố mẹ cậu dù sao cũng là luật sư nổi tiếng khắp nơi, đạo đức tam quan đều không tệ, sao lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch không phân biệt phải trái như cậu chứ!]

 

[Bị đánh tại sao không báo cảnh sát? Đến cầu xin tôi thả những người đó về, sau này bọn họ chẳng lẽ sẽ không quay lại quấy rối cậu sao?]

 

[Tôi nói cho cậu biết, muốn tôi rút đơn kiện là không thể! Lòng tốt của tôi, sự kiên nhẫn của tôi với cậu, từ lúc cậu kể chuyện đó cho người khác biết thì đã không còn nữa rồi!]

 

[Tôi đã giúp cậu vô số lần, cứu cậu một lần, tôi không nợ cậu gì, tôi Bạch Á đã đối xử với cậu nhân nghĩa đến cùng rồi!]

 

Nói xong, tôi không chút do dự quay người bỏ đi, vừa định bước ra khỏi cửa thì nghe thấy Liễu Vi Vi ở sau lưng nghiến răng hét lớn với tôi:

 

[Bạch Á, cậu muốn bức chết tớ phải không!]

 

Ha!

 

Tôi dừng bước, quay đầu không chút do dự nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm hận đó, từng chữ từng chữ nói với cô ta:

 

[Liễu Vi Vi, tôi chưa bao giờ tin là cậu có đủ dũng khí để đối mặt với cái chết!]

 

Nói xong tôi quay người rời đi, mặc cho Liễu Vi Vi ở lại đó khóc lóc thảm thiết.

 

Sáng sớm hôm sau, Liễu Vi Vi quấn mình kín mít đến trường.

 

Cô ta đeo khẩu trang và đội mũ che đi vết thương trên mặt, ánh mắt nhìn tôi không còn như trước nữa, mà là sự căm hận muốn nuốt sống tôi.

 

Đối với điều này, tôi tỏ ra không quan tâm, dù sao tôi đã nói rồi, người hại cô ta đến bước đường này không phải tôi.

 

Sau tiết tự học buổi sáng, tôi đang định cùng bạn cùng bàn đi căng tin mua nước nhưng vừa ra khỏi lớp, vai tôi đã bị người ta đâm mạnh một cái.

 

Tôi nhíu mày, ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt đầy oán hận của Liễu Vi Vi, cô ta nghiến răng nói với tôi:

 

[Bạch Á là cậu ép tớ, tớ sẽ khiến cậu phải hối hận!]

 

Ồ, lời này nghe thật mới mẻ!

 

Tôi nhướng mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút phấn khích.

 

Tôi là người thích nhất là có người nói lời tàn nhẫn với mình!

 

Liễu Vi Vi buông lời tàn nhẫn rồi bỏ đi không ngoảnh lại.

 

[Có bệnh à.]

 

Bạn cùng bàn nhỏ giọng nói với tôi, còn ân cần vỗ nhẹ vào chỗ cô ấy vừa đâm tôi, để tránh tôi bị xui xẻo.

 

Tôi mơ hồ dự đoán rằng, hôm nay có vẻ như sẽ có chuyện gì đó thú vị xảy ra.

 

Quả nhiên, giờ ra chơi, các bạn trong lớp đang chuẩn bị ra sân tản bộ, giải tỏa sự mệt mỏi của hai tiết học trước để chuẩn bị cho tiết ôn tập tiếp theo nhưng vừa bước ra khỏi cửa lớp thì nghe thấy bên ngoài có người hét lớn lên tầng.

 

[Mau ra xem! Có người định nhảy lầu rồi!]

 

Tay tôi làm bài dừng lại một chút, chưa kịp nhìn theo hướng phát ra tiếng thì thấy Lâm Vũ vốn đang ngồi trên ghế bỗng lao ra ngoài như một mũi tên.

 

Tiếp đó, lớp học vốn yên tĩnh bỗng chốc náo loạn, tất cả mọi người đều kinh hô muốn ra xem [cảnh náo nhiệt]!

 

[Lớp nào thế? Có chuyện gì mà nghĩ quẩn thế nhỉ!]

 

[Ai biết được, ra xem đi!]

 

...

 

Mọi người xôn xao chen nhau ra ngoài, còn tôi như đã đoán trước được điều gì, khóe miệng từ từ cong lên một nụ cười, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, sau khi cúp máy, lại giải một bài toán lớn, lúc này mới thong thả đi ra ngoài.

 

Chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ, tôi cũng biết người định nhảy lầu đó là ai.

 

Điện thoại liên tục rung lên, tôi vừa đi vừa xem ảnh và tin nhắn mà các bạn trong nhóm gửi đến, cười lạnh hai tiếng, không chọn đi đường lớn, mà từ từ đi vòng ra theo một con đường nhỏ.

 

Dưới lầu, thầy cô và các bạn đứng thành một đám đông, trên lầu Liễu Vi Vi đang đứng trên nóc nhà, gần như gào lên với mọi người:

 

[Tôi đã biết lỗi rồi, tại sao các người vẫn không chịu buông tha cho tôi!]

 

[Tiền không phải tôi nợ, tôi cũng không muốn liên lụy đến người khác, tôi đã thảm như thế này rồi, chẳng lẽ không thể để lại cho tôi một con đường sống sao!]

 

[Không phải tôi bảo cậu ta đến cứu tôi, tôi cũng không muốn liên lụy đến người khác, tôi đã cầu xin cậu ta như vậy rồi, tại sao cậu ta vẫn không chịu buông tha cho tôi!]

 

[Cậu ta chỉ muốn bức chết tôi!]

 

Liễu Vi Vi khóc nức nở, đứng ở mép lan can trên sân thượng, chỉ cần bước ra ngoài một bước là sẽ lập tức rơi xuống.

 

Tôi đứng ở nơi ít người chú ý nhất, nhìn Liễu Vi Vi kể lể nỗi khổ của mình với mọi người nhưng thực tế từng lời đều là sự trói buộc đạo đức đối với tôi.

 

[Liễu Vi Vi, em xuống trước đi, có chuyện gì thì xuống nói chuyện tử tế!]

 

[Em có khó khăn gì, thầy cô và nhà trường sẽ giúp em giải quyết!]

 

Hiệu trưởng cầm loa lớn ở dưới lầu hét lớn với cô ta, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

Nhưng Liễu Vi Vi sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cô ta có lẽ đã sớm tính toán kỹ lưỡng, muốn lợi dụng cơ hội này kéo tôi chết theo.

 

[Các người không giúp được tôi! Chỉ có Bạch Á mới giúp được tôi!]

 

Cô ta hét lớn xuống dưới: [Nhưng Bạch Á không chịu giúp tôi, cậu ta muốn bức chết tôi!]

 

[Các người hãy tìm Bạch Á đến đây, tôi không còn cách nào khác! Tôi thực sự không còn cách nào khác!]

 

[Tôi chỉ có một yêu cầu, nếu cô ta không đồng ý, vậy thì bây giờ tôi sẽ nhảy xuống!]

 

[Vậy thì cậu cứ nhảy đi!]

 

Tôi đá tung cửa sân thượng, sải bước tiến về phía Liễu Vi Vi.

 

Cô ta không phải muốn tìm tôi sao? Vậy thì tôi sẽ tự đưa mình đến tận nơi!

 

Cô ta không phải muốn trói buộc đạo đức tôi sao? Vậy thì tôi sẽ để cô ta trói buộc!

 

Cách duy nhất để đánh bại khó khăn không phải là trốn tránh hay né tránh, mà là phải dũng cảm đối mặt với khó khăn!

 

Liễu Vi Vi dường như không ngờ tôi lại không nói một lời mà chạy lên lầu, dù sao thì trước khi lên cô ta đã khóa cửa sân thượng rồi.

 

Nhưng không chịu được khi tôi trực tiếp đá vỡ ổ khóa đã han gỉ đó.

 

Vẻ mặt đau đớn tột cùng trên khuôn mặt cô ta cứng đờ trong chốc lát, sau đó liên tục nói với tôi:

 

[Đừng lại đây! Không được lại đây!]

 

[Nếu cậu còn lại đây, tớ sẽ nhảy xuống!]

 

Nhưng tôi dường như không nghe thấy cô ta nói gì, nhấc chân đi về phía cô ta, trực tiếp bước lên sân thượng.

 

[Không phải muốn tìm tôi sao? Tôi ở đây!]

 

[Cậu muốn nhảy thì tôi sẽ nhảy cùng cậu, câu không muốn chết sao? Vừa khéo tôi bị cậu quấy rầy cũng không muốn sống!]

 

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta nhếch môi cười khẩy, trên mặt Liễu Vi Vi thoáng hiện vẻ kinh hoàng, lời đe dọa tôi bên miệng cô ta gần như không nói nên lời.

 

Dù sao thì ánh mắt của tôi không thể lừa dối được người khác, vẻ mặt của tôi lúc này lạnh đến cực điểm, dường như giây tiếp theo thực sự sẽ không chút do dự kéo cô ta nhảy xuống.

 

[Đừng tưởng như vậy là có thể dọa được tớ!]

 

Giọng nói của Liễu Vi Vi có chút run rẩy nhưng dưới lầu đều là khán giả, cô ta không thể lùi bước như vậy, nếu không thì có lẽ cô ta thực sự không còn đường lui nữa.

 

[Tôi dọa cậu?]

 

nhân cô ta không để ý, tôi nắm lấy tay cô ta.

 

Cô ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, gần như theo bản năng chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.

 

[Hôm qua cầu xin tôi còn chưa đủ, hôm nay lại dùng cách đê tiện này để đe dọa tôi sao?]

 

Tôi cố tình tăng âm lượng, buộc mọi giác quan của Liễu Vi Vi chỉ có thể tập trung vào tôi.

 

[Tôi nói cho cậu biết Liễu Vi Vi, muốn tôi rút đơn kiện để thả lũ khốn nạn đó ra khỏi đồn công an, không đời nào!]

 

[Tớ đã đối xử với cậu nhân từ hết mực, tớ không nợ cậu bất cứ thứ gì, tại sao cậu lại liên tục ép buộc tớ!]

 

[Đầu tiên là vì cậu không chịu báo cảnh sát, sau đó là không tuân thủ thỏa thuận khiến tôi bị đồn thổi nhưng cậu lại không chịu ra mặt giải thích, bây giờ lại ép tôi rút đơn kiện, Liễu Vi Vi, cậu coi tôi là cái gì!]

 

[Không phải là chết sao! cậu nói tôi bức chết cậu, được thôi hôm nay chúng ta cùng chết! Tôi muốn xem xem, rốt cuộc là ai bức chết ai!]

 

Nói xong tôi dùng sức kéo Liễu Vi Vi định nhảy xuống nhưng vào thời khắc quan trọng, Liễu Vi Vi hoảng sợ.

 

Sao cô ta có thể thực sự muốn chết được chứ!

 

Tôi đã nói rồi, cô ta chưa bao giờ có dũng khí đối mặt với cái chết!

 

Tôi bị cô ta hất tay ra, trọng tâm không vững, trong tiếng kinh hô của mọi người, tôi như một con bướm mất trọng lượng bay xuống từ đỉnh tòa nhà dạy học.

 

Ngay khoảnh khắc rơi xuống từ trên lầu, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu tôi.

 

Đó đều là những đau khổ và tủi nhục mà chủ nhân cũ phải chịu đựng, sự tuyệt vọng trước khi chết, sự bình thản và đau buồn khi đối mặt với cái chết.

 

Phải đau khổ, buồn bã và thất vọng đến mức nào mới có thể xóa nhòa đi khát vọng sống của một thiếu nữ tuổi hoa, khi nhảy xuống từ tòa nhà dạy học này, cô ấy đã dùng bao nhiêu dũng khí.

 

Khoảnh khắc rơi xuống đệm hơi, khóe mắt tôi rơi một giọt nước mắt.

 

May mà tôi đã đoán trước được mọi chuyện, kịp thời gọi 119, cố tình kéo dài thời gian.

 

Ngay khoảnh khắc đứng dậy khỏi đệm, xung quanh vang lên những tiếng kinh hô.

 

Còn tôi thì khinh thường nhìn Liễu Vi Vi đã bị các chú lính cứu hỏa kéo xuống, cả người hoàn toàn suy sụp, hét lên với cô ta câu cuối cùng:

 

[Liễu Vi Vi, dù đến lúc nào đi chăng nữa, yếu thế cũng không phải là vốn liếng để cậu trói buộc đạo đức của người khác!]

 

...

 

Vì sợ tôi bị thương, các chú lính cứu hỏa và thầy cô đã đưa tôi đến bệnh viện.

 

Ngoài mắt cá chân bị trẹo nhẹ, toàn thân tôi không có vấn đề gì.

 

Không ngoài dự đoán, tôi bị bố mẹ nguyên chủ và các thầy cô giáo mắng cho một trận tơi bời, họ nói tôi chẳng coi mạng sống của mình ra gì, may mà rơi trúng đệm, nếu lệch đi một chút, có lẽ bây giờ tôi đã trực tiếp gặp Diêm Vương rồi!

 

Điều này thì tôi đương nhiên hiểu, bởi vì từ khoảnh khắc rơi xuống từ trên lầu, tôi thậm chí có thể cảm thấy tim mình ngừng đập trong vài giây.

 

Cảm giác đó thực sự, tôi không muốn thử lại lần thứ hai.

 

Sự việc này gây ảnh hưởng không nhỏ đến nhà trường, để chấn chỉnh phong trào này, Liễu Vi Vi bị nhà trường buộc thôi học, điều này dẫn đến cuối cùng cô ta thậm chí không đủ tư cách tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Mà cô ta cũng vì chuyện này mà bị kích thích không nhỏ, thêm vào đó là thỉnh thoảng bị những người đến đòi nợ quấy rối, không lâu sau liền phát điên đâm trọng thương một trong những người đến đòi nợ, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

 

Bà ngoại cô ta không chịu được kích thích trực tiếp bị dọa ngất được đưa đến bệnh viện, sau khi nghe tin này tôi không đành lòng, cầu xin bố mẹ quyên góp một khoản tiền, đưa bà lão đến một viện dưỡng lão có điều kiện tốt, do người chuyên môn chăm sóc, cũng coi như có chỗ dựa cho quãng đời còn lại.

 

Cuộc sống dường như đã trở lại bình lặng, tôi chuyên tâm thay nguyên chủ cũ chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Biết được sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Thanh Bắc, hoàn toàn hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ cũ đối với tôi.

 

Còn Lâm Vũ vẫn luôn trốn tránh tôi, không biết vì lý do gì mà kỳ thi tuyển sinh đại học lại thất bại, anh ta bị đả kích đến mức gần như cả ngày mơ màng, chán nản.

 

Một lần nữa khi băng qua đường, anh ta bị một chiếc xe chạy quá tốc độ đâm thành người thực vật, chỉ có thể nằm trên giường cả đời.

 

Điều này, hẳn cũng coi như là báo ứng!

 

Một ngày trước khi Thanh Bắc khai giảng, tôi đã kết toán điểm tích lũy, dùng điểm tích lũy của nhiệm vụ lần này để đổi lấy linh hồn sắp tan biến của chủ nhân cũ, đưa cô ấy trở lại cơ thể này.

 

[Cảm ơn! Cảm ơn cậu!]

 

Linh hồn nhỏ bé rơi nước mắt về phía tôi, dường như cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có cơ hội được sống lại.

 

[Không cần cảm ơn.]

 

Tôi vỗ đầu cô ấy, như thường lệ an ủi cô ấy:

 

[Lòng tốt không phải là lỗi của cậu, vì vậy trong những ngày sau này hãy mở to mắt, giữ vững lòng tốt của mình, tự do tự tại đi tiếp!]

 

Cô gái thân mến, trong những ngày sau này, mong bạn yêu những gì bạn yêu, làm những gì bạn muốn, nghe theo trái tim mình, đừng hỏi đông tây!

 

-Hết-

Chương trước
Loading...